Đường Lưu Vũ rất muốn mắng người, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra cái cớ thích hợp. Đúng là theo mặt bằng chung, Cao Thuận đã mua được lõi năng lượng này với mức giá khá tốt. Tất nhiên nếu mua trực tiếp từ quân đội đế quốc thì sẽ rẻ hơn nhiều. Nhưng đây là chợ đen, có thể mua được với cái giá này đã là rất lợi hại rồi. Chẳng qua Đường Lưu Vũ vẫn cảm thấy nó quá đắt. Hiện tại hắn chỉ còn ba ngàn Thanh Hòa Kim trong người. Tuy thiết bị kết nối rẻ hơn lõi năng lượng cao cấp, nhưng ba ngàn này thật sự có chút thiếu. Bản thân Đường Lưu Vũ có chút cầu toàn, lõi năng lượng là thứ có thể thay khi tiêu hao hết thì không sao. Bản chất của lõi BN905 và BN 909 hắn từng dùng chỉ khác ở lượng năng lượng tích trữ tối đa, chất lượng không sai biệt nhiều lắm. Còn những chi tiết cấu thành lên giá trị đồng hồ như thiết bị kết nối tuyệt đối phải là loại tốt nhất. Trước đó ở Tô Vân Tinh hắn nghèo khó thì không nói, hiện tại thân gia đầy đủ, những vật liệu mua được phía trước đều có chất lượng cao, không có lý nào thiết bị kết nối lại sử dùng hàng loại hai.

- Vậy còn thiết bị…

Cao Thuận thu lại nụ cười, ra vẻ suy ngẫm:

- Đúng là có chút khó khăn. Nhưng nếu ngươi chấp nhận chút rủi ro thì vẫn có thể.

- Rủi ro? Ta đã nói sẽ không dùng thiết bị kết nối loại hai. Ngươi cũng biết tìm kiếm kỹ sư đủ khả năng sửa chữa những thứ này không khó, nên dùng vật liệu tốt nhất. Lỡ như hư hỏng chẳng lẽ phải quay trở về nơi này lần nữa?

- Đương nhiên không phải loại hai, là mặt hàng tốt nhất, cao cấp trong cao cấp. Rủi ro mà ta nói đến không phải là chất lượng của nó.

Đường Lưu Vũ phất tay, sảng khoái đáp:

- Vậy thì được, những thứ khác đều không quan trọng.

- Tốt, ta sẽ dẫn đường.

Cao Thuận vui vẻ đi trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo, giống như vừa mới lừa được một con cừu non. Có thể Đường Lưu Vũ rất mạnh, nhưng ở phương diện này còn xa mới so sánh được với loại cáo già lăn lộn nhiều năm như Cao Thuận. Chỉ cần đồng hành một thời gian ngắn, Cao Thuận đã nắm được phần nào tính cách cũng như phương pháp đối phó với vị khách quý non kinh nghiệm này.

Hắn dẫn Đường Lưu Vũ đi sâu vào trong chợ đen, lướt qua những cửa hàng lớn, chui vào các con hẻm như, đi vòng quanh suốt một hồi lâu ở những con đường chật hẹp này, cuối cùng dừng lại trước một cửa tiệm bàn linh kiện thô sơ. Dùng từ “thô sơ” ở đây vẫn còn quá nhẹ, tất cả linh kiện được bày trên một chiếc bàn gỗ vô cùng tùy tiện, giống như mặt hàng thủ công mỹ nghệ giá rẻ bán ven đường. Chủ quán là một nam nhân trung niên ăn mặc xuề xòa, nằm trên chiếc ghế dài dùng quạt tay che mặt. Nghe tiếng khách hàng đến, hắn nhìn cũng lười nhìn, dùng giọng ngái ngủ nói:

- Đồ vật trên bàn có kèm giá, tùy ý chọn.

Cao Thuận ra hiệu cho Đường Lưu Vũ để mình thương lượng rồi lên tiếng đáp:

- Bọn ta cần mua mặt hàng đặt biệt, mã hiệu RMX108737614311.

Nam nhân giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nở nụ cười vui mừng:

- Thì ra là khách quý. Thất lễ rồi. Các ngươi đợi một lát, sẽ có ngay lập tức.

Hắn nói xong liền chạy như bay về phía cuối con hẻm, cũng chẳng buồn quan tâm những thứ đặt trên bàn có khả năng bị trộm mất. Đường Lưu Vũ nghi ngờ nhìn Cao Thuận:

- Ngươi còn nhớ cả mã số hàng hóa?

Cao Thuận cười đáp:

- Hướng dẫn viên lâu năm bọn ta có một danh sách hàng hóa điện tử tại chợ đen, các mặt hàng cao cấp đều có đánh số ký hiệu để phân loại. Vừa rồi trên đường đến đã tranh thủ tra cứu một chút. Thiết bị kết nối cao cấp chỉ còn ba cái, hợp với túi tiền thì chỉ có nơi này.

Đường Lưu Vũ vẫn rất tỉnh táo:

- Ngươi xác định là hàng tốt? Theo kinh nghiệm của ta thì đồ giá rẻ chắc chắn có vấn đề.

- Vấn đề đương nhiên có, nhưng ngươi đã nói là mình sẽ chấp nhận được.

- Hiện tại còn chưa thể tiết lộ sao?

- Đợi hắn mang đồ đến ngươi tự nhiên sẽ biết.

Hai người không nói thêm gì nữa, kiên nhẫn chờ đợi nam nhân trung niên. Qua hơn mười phút, tên kia vội vả chạy về, trên trán vẫn còn vệt mồ hôi chứng tỏ hắn đã dốc hết tốc độ, giống như sợ chậm trễ khách hàng sẽ biến mất. Trên tay nam nhân lúc này có thêm một chiếc hộp kim loại nhỏ, mặt trên phủ kính dày bảo vệ. Nhìn xuyên qua lớp kính có thể thấy được một thiết bị hình tròn đường kính khoảng hai cm với mặt trên được mài nhẵn, chẳng khác gì một tấm kim loại phổ thông.

Cao Thuận nhanh chóng kiểm tra qua chiếc hộp, xác nhận mã vạch và tem mã số vẫn còn nguyên vẹn thì gật đầu:

- Đúng là thứ này, có tem kiểm chứng từ bộ phận quản lý, chưa bị xé ra lần nào. Chất lượng cũng không sai, bảo quản rất tốt. Lão Lương, ta và ngươi xem như quen biết, cũng không cần tốn thời gian trả giá. Hai ngàn năm trăm Thanh Hòa Kim, không thương lượng.

Nụ cười trên mặt lão Lương vụt tắt, đau khổ đáp:

- Ngươi…Ngươi thật không cho người khác con đường sống sao?

Cao Thuận bước lại gần, vỗ vai lão Lương với vẻ mặt thân thiết:

- Đừng nói như vậy, chúng ta đều biết mặt hàng này của ngươi tuy rất cao cấp nhưng tồn tại vấn đề khá nghiêm trọng. Nó cũng đã được cất trong kho gần mười năm, ngươi không định thu hồi vốn sao? Ở trong con hẻm này vắng người qua lại, buôn bán ế ẩm, không muốn đổi một nơi sang trọng hơn sao?

Lão Lương rất muốn mắng người, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì lời của Cao Thuận rất hợp lý. Thứ này đã tiêu tốn của hắn rất nhiều tiền nhưng lại không bán được, khiến dòng tiền đứt quãng, sau cùng phải chuyển cửa hàng vào trong con hẻm này. Kết quả là càng buôn bán càng ế ẩm, nếu cứ tiếp tục giữ lại chờ ngày bán được giá cao e rằng hắn sẽ phá sản trước.

- Được rồi, xem như ta chịu lỗ một lần, về sau nhất định sẽ không ham rẻ mua loại mặt hàng bị đánh dấu này nữa.

Đường Lưu Vũ nhanh nhạy nắm bắt ý chính:

- Đánh dấu? Ý của ngươi là sao?

Lão Lương hơi nghi hoặc, khẽ liếc mắt sang Cao Thuận rồi gật gù tỏ vẻ đã hiểu:

- Thì ra ngươi không biết. Nhưng ta phải nói trước, giao dịch đã xác nhận thì không được phép đổi ý.

Cao Thuận nhanh chóng tiếp lời:

- Yên tâm đi, chúng ta đã thanh toán xong. Ngươi cứ giải thích cho vị khách này hiểu.

Đường Lưu Vũ nghệch mặt ra. Đúng là trước đó hắn có giao thẻ cho Cao Thuận để đi mua lõi năng lượng nhưng quên lấy lại. Hiện tại tên này còn nhanh tay thanh toán luôn tiền thiết bị kết nối mà chưa giải thích vấn đề tồn tại của nó, đây có tính là lừa gạt hay không? Cái gì mà nhân viên hướng dẫn, rõ ràng là một tên gian thương chuyên lừa khách hàng. Đường Lưu Vũ cố nhịn, ít nhất cũng phải nghe được vấn đề của thiết bị này rồi mới quyết định có nên xử lý đám gian thương này hay không.

Lão Lương lấy điện thoại ra kiểm tra tài khoản, thấy số đã nhảy thì hài lòng gật đầu, bộ dạng như vừa trút được gánh nặng:

- Có một nhóm thiết bị gọi là đặt hàng thiết kế. Chúng được vài gia tộc, tổ chức hay cơ quan đặc biệt đặt hàng riêng để thiết kế cho mình với số lượng rất ít. Những thiết bị này được sản suất với giá thành cao hơn những thứ cùng loại rất nhiều, sở hữu thêm các công năng nâng cấp. Đổi lại, vì chỉ sử dụng cho một nhóm cá thể nhất định nên sẽ được đánh dấu bằng các công nghệ chuyên dụng. Khi một mặt hàng như vậy thất lạc hoặc bị đánh cắp, công ty sản xuất và người đặt hàng chế tạo ra chúng có thể tìm lại bằng một vài phương pháp đặc thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play