- Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, năng lực cho đến nay vẫn là một bí ẩn. Chưa từng có ai sống sót dưới tay hắn. Ngươi nói có lợi hại hay không?
Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Còn chưa đạt đến cấp độ bảy.
- Giữa cấp độ sáu và bảy là một ranh giới cực lớn của người thức tỉnh, vượt qua được có thể xem như lột xác. Nhưng tỉ lệ thành công so với từ năm lên sáu chỉ còn một phần ba, thậm chí thấp hơn. Ngươi cho rằng đây là chuyện dễ dàng?
Đường Lưu Vũ cười cười:
- Lão tướng quân, xác suất thức tỉnh phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, thật ra cũng không thấp như ngươi tưởng. Có điều ngươi là đại tướng, trải qua nhiều trận chiến, thương thế tích tụ trên cơ thể cộng với việc phải phục vụ vương quốc, không dám đem toàn bộ sinh mệnh lực ra chuyển hóa thành tiềm năng nên mới không đột phá được cấp độ này. Theo một bài nghiên cứu, nều đáp ứng hoàn hảo mọi tiêu chí và có điều kiện thức tỉnh tốt nhất, tỉ lệ từ cấp độ sáu lên bảy có thể tăng đến mười phần trăm. Vẫn khá thấp nhưng không đến mức khiến người ta tuyệt vọng như ngươi đã nói.
Cao Cần tỏ vẻ nghi hoặc:
- Ngươi lấy ra những thông số này ở đâu?
- Một bài nghiên cứu ta từng đọc cách đây khá lâu.
Cao Cần khẽ gật đầu, Đường Lưu Vũ từ quốc gia khác đến, đương nhiên cũng có kiến thức từ quốc gia kia. Do điều kiện khác biệt, tỉ lệ thức tỉnh ở một quốc gia theo từng cấp độ cũng khác biệt. Có thể tại quốc gia của Đường Lưu Vũ, việc thức tỉnh cấp độ bảy không khó đến như vậy. Nhưng tăng lên đến mười phần trăm, tên này không đến từ đế quốc thì cũng là quốc gia cấp cao, nếu không rất khó đạt được tỉ lệ này. Thảo nào hắn còn trẻ mà đã lợi hại đến như vậy…
- Giúp ta chôn cất thỉ thể những quân lính này, bọn hắn đã dốc hết sức chiến đấu vì vương quốc, sau khi trở về đều sẽ được phong hiệp sĩ, bảo đảm thân nhân ba đời êm ấm.
Đây là một lợi ích của của việc phong hiệp sĩ, ngoài vinh dự thì người đó và thân nhân còn được hưởng các đặc quyền khác. Có điều Đường Lưu Vũ chẳng quan tâm, hắn không có thân nhân, cho dù có thì chỉ cần kiếm thật nhiều tiền thì bọn họ cũng sẽ được êm ấm. Hơn nữa còn tránh được không ít phiền phức, ví dụ như tình trạng ăn chặn tiền trợ cấp từ các quan chức quý tộc. Cầm sẵn tiền trong tay vẫn là đáng tin nhất.
- Còn thi thể Trần Kỳ?
- Gói lại mang về. Tam công tước đang ở thủ đô, ta cũng muốn xem thử hắn sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy thi thể con của mình.
- Vị công tước này rất giỏi diễn kịch?
- Phải, hắn diễn cả đời. Đôi khi còn quên mất con người thật của mình. Ta đã từng hi vọng hắn sẽ thay đổi, đứng về phía quốc vương. Thật buồn cười.
Cao Cần tự cười chính mình, Đường Lưu Vũ chỉ biết thở dài. Hắn đưa Vương Nhã sang một bên, để nàng nhìn về hướng khác rồi bắt tay thu dọn thi thể, đào những cái hố lớn chôn cất từng người. Việc xác định xem mảnh thi thể nào là của ai không mất thời gian như hắn tưởng. Cao Cần nhớ rõ đặc điểm cơ thể thuộc hạ của mình, phân loại khá nhanh, dùng một loại kim khâu đặc biệt tạm thời lắp ghép chúng lại thành từng thi thể nguyên dạng. Đường Lưu Vũ nhận lấy, lần lượt chôn từng người xuống, thay bọn hắn chặt cây làm bia mộ. Xử lý xong hết thì trời cũng đã mờ tối. Cao Cần dùng gỗ làm thành một chiếc hộp đặt mảnh thi thể Trần Kỳ vào trong, lấy lửa thiêu đốt làm mờ vết màu rồi cùng lên đường trở về doanh trại.
Tại lưng núi là quân tiếp viện của Đổng Minh đang làm thành hàng rào bao vây theo lệnh của Cao Cần. Bọn hắn thông báo rằng vừa bị tấn công, thương vong không lớn nhưng đã để đối phương chạy thoát. Cao Cần không quá bất ngờ, đến quân tinh nhuệ của hắn còn bị tên kia giết sạch trong thời gian ngắn, những quân lính phổ thông này sao có thể ngăn cản được đệ nhất sát thủ.
Cao Cần ra lệnh cho quân lính rút lui, cũng không giải thích thêm vể những gì đã xảy ra. Về đến doanh trại, hắn họp bàn riêng với Đổng Minh để bàn giao công việc rồi mang theo Vương Nhã và Đường Lưu Vũ trở về thủ đô ngay trong đêm. Cao Cần đã liên lạc báo cáo sơ qua tình hình với quốc vương. Việc này rất quan trọng, cần phải đích thân gặp mặt giải quyết. Quốc vương yêu cầu bọn hắn trở về trước khi thông báo cho tam công tước biết. Khi đi một nhóm khi về chỉ còn ba người, vẻ mặt nặng nề của Cao Cần và Vương Nhã khiến Đường Lưu Vũ cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt. Hắn lại không giỏi pha trò làm dịu bầu không khí nên đành cố nín nhịn. Cuối cùng Vương Nhã lại là người lên tiếng trước:
- Đường Lưu Vũ, ngươi rất kỳ lạ.
Trong đầu Đường Lưu Vũ nổi lên một dấu hỏi. Cách mở đầu câu chuyện của Vương Nhã hơi khó hiểu, hắn không biết nên đáp lại như thế nào.
Vương Nhã cũng không chờ Đường Lưu Vũ đáp lại đã nói tiếp:
- Dù đã biết luật, ngươi vẫn sẵn sàng xuống tay với Trần Kỳ nếu ta không ngăn cản. Khi thấy thảm trạng của những quân lính kia, ngươi đến một cái cau mày cũng không có. Chỉ có những người từng trải qua những tình cảnh thảm khốc mới quyết đoán và lạnh lùng với cái chết đến như vậy. Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được những gì ngươi nói khi chúng ta lần đầu trực tiếp gặp mặt trên phi thuyền đều là thật. Do ngươi có cách lừa dối năng lực cảm ứng của ta hay còn nguyên nhân nào khác?
Sớm biết sẽ bị tra hỏi về chuyện này, Đường Lưu Vũ bất đắc dĩ đáp:
- Ta từng giết người, là lỡ tay, hắn cũng chết rất gọn gàng không đau đớn. Ta cũng chưa từng đối mặt với tình cảnh thê thảm như vậy. Chỉ là ta cảm thấy nó rất bình thường, cũng không biết nguyên nhân là gì.
Cao Cần nói đỡ cho Đường Lưu Vũ:
- Có vài năng lực sẽ cường hóa cả nhận thức, tinh thần. Thân thể bất hoại có lẽ không chỉ cường hóa thể chất mà còn giúp tinh thần của hắn mạnh mẽ hơn, bình tĩnh đối mặt với mọi vấn đề, đưa ra phương pháp giải quyết hợp lý nhất.
- Là vậy sao…
Vương Nhã đáp lại một cách bâng quơ, rõ ràng là không tin nhưng cũng không hỏi tiếp. Nàng biết Cao Cần đang cố ý nói đỡ cho Đường Lưu Vũ, vài năng lực có thể tăng cường tinh thần nhưng chắc chắn không đến mức này. Hoặc là Đường Lưu Vũ đã từng gặp qua quá nhiều cảnh như vậy đến mức trơ lỳ cảm xúc, hoặc là hắn vốn vô cảm, những gì biểu hiện ra lúc bình thường đều là giả tạo. Tất nhiên trừ việc hắn tham tiền, điểm này Vương Nhã có thể xác nhận chắc chắn là thật. Máu lạnh, tham tiền…tố chất của một tên sát thủ.
Nếu đối phương đã được huấn luyện để vượt qua khả năng cảm ứng của Vương Nhã, thậm chí quốc vương Vương Khánh, nếu lần va chạm bên ngoài không gian kia không phải vô tình mà là do kẻ nào đó cố ý sắp đặt...Nghĩ đến đây Vương Nhã không khỏi rùng mình. Có khả năng nàng đang giữ một tên sát thủ đáng sợ bên người mà không hề hay biết. Cao tướng quân luôn nghĩ xa hơn, lẽ nào chưa nghĩ đến khả năng này? Nếu đã nghĩ nhưng vẫn muốn bảo vệ, có lẽ Cao Cần đang suy tính điều gì đó sâu xa hơn.
Đường Lưu Vũ không hề biết mình bị nghi oan, nếu biết nhất định sẽ khóc không ra nước mắt…Kiếm được đồng tiền đúng là không dễ dàng gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT