Trong lúc Trần Minh Quân nói chuyện với 2 nữ. Vụ mua bán nguyên khí châu đã diễn biến thành một cuộc tranh cãi dữ dội.

Đám người không ai chịu thua ai. Cuối cùng, người bán đành phải ra trò đấu giá. Bán từng viên nguyên khí châu, ai ra giá cao thì được. Tình hình vì thế mà giảm bớt căng thẳng.

Trần Minh Quân cũng không tiếp tục chú ý nữa. Hắn cất bước tiếp tục đi dạo xung quanh khu giao dịch.

Chuyện nguyên khí châu có giá bán cao lại đắt hàng rất nhanh đến tai các tu sĩ khác. Những tu sĩ đến từ khu trung chuyển Kiên Lương cũng nghe thấy. Có không ít người nảy ra ý định kiếm một chút tiền, nhất là những người không có một tỷ phú làm chỗ dựa.

Thế là quầy hàng bán nguyên khí châu mộc lên như nấm. Giá cả chẳng những không giảm mà còn tăng thêm. Rất nhanh đã tiếp cận 200 triệu một viên. Chuyện xôn xao như vậy chắc chắn sẽ không thể không truyền đến tai của thập đại tán tu và Giác Linh Chân Nhân. Mà không đúng, phải nói là cửu đại tán tu, bởi vì một tên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Trần Minh Quân đi dạo rất lâu nhưng không thấy có món hàng gì đặc biệt. Cũng có một số người bán vũ khí và công cụ. Nhưng đa số đều là phàm phẩm hoặc tinh phẩm. Một món linh phẩm cũng không có, nói gì đến pháp khí.

Cấp bậc vũ khí và công cụ phụ trợ được chia ra như sau:

Dùng cho võ sĩ và linh đồ gồm có: phàm phẩm, tinh phẩm, linh phẩm.

Vũ khí phàm phẩm thì chỉ có được độ cứng, độ bền và độ sắc bén hơn đồ dùng phàm nhân mà thôi. Tinh phẩm thì có thể hoán thâu một ít chân khí. Linh phẩm thì có thể hoán thâu chân khí lẫn linh khí, dung lượng cũng nhiều hơn. Thanh Katana của Hỏa Lão chính là một kiện vũ khí linh phẩm.

Vũ khí dùng cho linh sĩ thì có: pháp khí, pháp bảo, ngụy linh bảo, linh bảo, chuẩn đế binh, đế binh.

Pháp Khí và Pháp Bảo đều được chia làm 10 cấp nhỏ. Tương ứng cho độ cứng, độ bền và khả năng dung nạp linh khí. Thông thường linh sĩ chỉ dùng Pháp Khí, bởi vì Pháp Bảo yêu cầu lượng linh khí chỉ có Hoàng Giả mới đáp ứng nổi.

Pháp Bảo cấp 10 có cơ hội thăng cấp, trở thành Linh Bảo hoặc Ngụy Linh Bảo. Nếu nạp vào linh thức thì sẽ thành Ngụy Linh Bảo. Còn nếu tự sinh ra linh thức thì sẽ thành Linh Bảo.

Nếu là Linh Bảo thì sẽ có cơ hội thăng cấp dần theo tu vi của chủ nhân. Vì đó mà có Linh Bảo Hoàng Cấp, Linh Bảo Tôn Cấp, Linh Bảo Thánh Cấp, Linh Bảo Thánh Vương Cấp, Linh Bảo Đại Thánh Cấp. Tiến thêm nữa sẽ là Chuẩn Đế Binh. Cuối cùng là trở thành Đế Binh.

Sự thăng cấp của Linh Bảo phụ thuộc vào tu vi của chủ sở hữu. Bởi vì linh thức sinh ra trong Linh Bảo chẳng khác nào phân thân của chủ sở hữu.

Trần Minh Quân cảm thấy đang mất thời gian vô ích. Hắn đang muốn trở về thuyền thì Hư Linh lên tiếng.

“Chủ nhân, đi qua thêm 3 cái quầy hàng. Tại quầy hàng thứ 4, trên đó có một viên châu màu tím. Đó là thứ Hư tôn giả dùng để truyền tống không gian châu đến Địa Cầu này. Thứ đó là siêu cấp xuyên không châu. Nếu có thứ đó, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể tiến đến Ngũ Sắc Tinh Hệ”

Trần Minh Quân nghe thì không hơi động dung. Hắn cũng đã từng suy nghĩ, về sau muốn đi ra ngoài vũ trụ thì nên làm cách nào. Nếu điều khiển không gian châu bay đi thì không biết qua bao nhiêu năm tháng còn chưa ra khỏi Thái Dương Hệ.

Nhưng có xuyên không châu thì khác. Nghe tên là biết đó là vật dùng để làm gì. Chính là xuyên qua không gian, mặc dù cũng chỉ là mù đường xuyên qua. Nhưng vẫn ngon hơn rất nhiều so với bay từ từ.

Đặc biệt, cái này là siêu cấp xuyên không gian. Không làm nhục danh 2 chữ “siêu cấp”. Cái viên xuyên không châu này có công năng “xuyên không gian siêu xa”.

Một khi kích hoạt, sẽ tùy ý truyền tống tới một vị trí cực xa và không xác định trong vũ trụ. Tính năng này hoạt động theo kiểu khứ hồi. Tức là sử dụng để đi qua thì phải sử dụng để trở về. Nếu không thì không thể tiếp sử dụng tính năng khác của xuyên không châu.

Do đó, viên xuyên không châu hiện tại chỉ có bề ngoài đẹp mắt. Ngoài ra không có công dụng gì khác. Chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể sở hữu.

Trần Minh Quân đi tới quầy hàng mà Hư Linh nói. Mặt không một chút biểu cảm quan sát hàng hóa. Rất nhanh thì đã nhìn thấy xuyên không châu. Không thể không nói, dù đang trong trạng thái vô dụng, nhưng xuyên không châu quả thật quá đẹp.

“Đạo huynh, không biết cái viên đá trang trí này bán thế nào?”

Trần Minh Quân nhẹ nhàng hỏi giá. Như thể hắn chỉ tiện tay thấy đẹp mà hỏi, chứ chẳng có quan trọng gì.

“Viên đá này chắc chắn là đá quý hiếm có. Nếu bán đấu giá trong nhân gian cũng không ít hơn 500 triệu. Cho nên, đạo hữu chỉ cần trả 500 triệu là có thể sở hữu đá quý này”

Trần Minh Quân nghe thì trên mặt vẫn không chút biểu cảm gì. Hắn lấy ra 5 viên nguyên khí châu, sau đó đưa tới trước mặt người chủ quầy bán.

“Được, thế nhưng ta có thể dùng nguyên khí châu thay thế tiền bạc không? Ta sẽ dùng 5 viên nguyên khí châu để mua viên đá này”

Mặc dù khu này cách chỗ bán nguyên khí châu lúc nãy khá xa. Nhưng dân mua bán thì rất là nhạy bén, sự việc cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Trần Minh Quân không biết, chứ người bán hàng thì biết, nguyên khí châu bây giờ đã là 200 triệu một viên. 5 viên có nghĩa là 1 tỷ.

“Tốt, ta đồng ý”

Người chủ quầy hàng rất nhanh đồng, hắn còn sợ Trần Minh Quân đổi ý đây này. Hắn định cầm lấy 5 viên nguyên khí châu thì có người ngăn lại.

“Khoan đã ông chủ, ta muốn mua cái viên đá quý này. Ta sẽ trả cho ông 2 tỷ. Thế nào?”

Người lên tiếng nói chuyện là một thanh niên. Nhìn qua cũng chỉ khoảng 25 tuổi. Ánh mắt đục mờ, làn da xanh vàng. Rõ ràng là vì ham mê nữ sắc quá đà mà ra. Ánh mắt đục mờ có nghĩa là tu vi chưa đạt tới Thông Mạch.

Đi bên cạnh hắn là một thiếu nữ, cũng khoảng 25 tuổi. Thiếu nữ này có ánh mắt long lanh như giọt nước, miệng nhỏ, má hồng, lông mày lá liễu, mũi cao và thẳng. Có thể nói là một mỹ nhân.

Có vẻ như thiếu nữ này nói rất thích viên đá quý màu tím này. Cho nên thanh niên kia mới ra tay muốn cướp mua, lấy lòng mỹ nhân.

Trần Minh Quân thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu. Lâu nay vô cùng thuận lợi, chưa thấy quá cái đám công tử ca ngu si bẩm si bao giờ. Còn cái tên Phương Thế Ngọc ở Long Xuyên thì cũng không tính là ngu si. Trong nhất thời hắn còn tưởng tiểu thuyết hắn đọc có vẻ cũng không quá thực tế.

Hôm nay ở chỗ này thế mà đã gặp được người đầu tiên. Không biết nói tên công tử ca này là may mắn hay là xui xẻo nữa.

Trần Minh Quân nghĩ vậy thôi, chứ cũng lười đi so đo với mấy tên chỉ biết ngày ngày ở trên bụng nữ nhân này. Bởi vì trí tuệ của đám người này đều bị nữ nhân hút khô cả rồi.

“Ông chủ, nếu có người đã ra giá 2 tỷ. Vậy ta sẽ trả cho ông chủ 30 nguyên khí châu, chúng ta tiếp tục giao dịch thôi”

Tên công tử ca kia thấy Trần Minh Quân vậy mà lại định cướp mất cơ hội lấy lòng người đẹp của hắn. Nhất thời, máu nóng dồn lên não. Hắn định trừng mắt hơn thua với Trần Minh Quân thì liền bị ngẩn người tại chỗ. Cũng không phải do Trần Minh Quân làm gì hắn, mà vì hắn nhìn thấy Tiểu Mạn và Lạc Phượng Yên.

Một tên háo sắc, nhìn thấy Tiểu Mạn thơm ngon như một trái cây vừa chín tới. Làm sao mà có thể cưỡng lại được ý nghĩ muốn hái vào tay mà ăn ngấu nghiến. Còn có Lạc Phượng Yên, tuy nàng không có khí chất phong tình vạn chủng như Tiểu Mạn. Nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp thế tục khó tìm.

Vị công tử ca này nhìn 2 nữ tới mức quên hết xung quanh. Miệng hắn không khép lại được, làm cho nước giải cứ thế mà chảy ra, tỏm không thể tả.

Đến lúc Trần Minh Quân đã giao dịch xong và chuẩn bị đi mà tên kia vẫn còn chưa hay biết. Chỉ khi nào 2 nữ cũng đi theo Trần Minh Quân thì hắn mới tỉnh mộng lại.

Hắn nhìn lại thì thấy mỹ nữ bên cạnh cũng đã bỏ đi. Tên này nhìn theo hướng Trần Minh Quân rời đi, ánh mắt tràn ngập dục vọng, xoay chuyển không ngừng. Sau đó, hắn liền gọi điện thoại cho ai đó.



Trần Minh Quân theo đường cũ trở về bến thuyền. Dự định lên thuyền tìm chỗ nghỉ ngơi. Thật ra là tìm chỗ nghỉ ngơi cho 2 nữ. Hắn thì muốn vào không gian châu tiếp tục nghiên cứu Tẩy Tủy Kinh.

Khi hắn vừa bước ra khu vực cửa ra vào khu giao dịch thì đã bị 2 người chặn lại.

Đó là 2 người có trang phục rất giống với người tu sĩ đã chào đón bọn họ lúc mới lên đảo. Chỉ thấy một người đứng lên làm động tác chào hỏi Tiểu Mạn.

“Xin hỏi đạo hữu, có phải là đệ tử của Hỏa Lão?”

Tiểu Mạn nghe hỏi thế thì nhìn qua Trần Minh Quân. Trần Minh Quân cũng gật đầu, ý bảo là cứ nói thật.

“Không sai, ta từng là đệ tử của Hỏa Lão. Xin hỏi có chuyện gì?”

Người kia nghe rất rõ 2 chữ “đã từng”. Có nghĩa là bây giờ không phải. Nhưng hắn cũng chỉ lấy làm hiếu kỳ. Nhiệm vụ của hắn là mời người này tới hội trường Bửu Sơn.

“Tại hạ theo lệnh của Thầy, đến đây xin mời cô nương ghé qua hội trường Bửu Sơn một chuyến. Bởi vì Hỏa Lão đột nhiên mất tích, cho nên Thầy muốn hỏi cô nương một ít sự tình.”

“Thầy” chính là cách xưng hô của đệ tử Bửu Sơn Kỳ Hương đối với Giác Linh Chân Nhân.

Tiểu Mạn đang muốn từ chối thì Trần Minh Quân chen ngang.

“Vị đạo hữu này, nếu là sự tình liên quan tới Hỏa Lão thì tất cả bọn ta sẽ đi qua một chuyến. Bởi vì chuyện Hỏa Lão mất tích ta cũng có biết một chút nội tình. Còn 2 muội tử này đều là người của ta, cho nên ta đi đâu thì họ sẽ đi theo đó.”

Người kia suy nghĩ thấy cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao Thầy cũng đã căn dặn đến đây mời lịch sự. Họ cũng không phải tội phạm. Chỉ là đến hỗ trợ cung cấp thông tin mà thôi. Hắn liền đáp.

“Như vậy cũng được, thành thật xin lỗi vì đã làm phiền các vị tham quan. Xin mời đi theo tại hạ”

Trần Minh Quân cùng 2 nữ được dẫn đi đến một khu vực cấm trên bản đồ. Đây là nơi sinh hoạt riêng của đệ tử Bửu Sơn Kỳ Hương. Người ngoài đến đảo không được phép tiến vào.

Hai người dẫn đường đi không lâu thì tới trước cửa một hội trường. Đến đây thì Trần Minh Quân được yêu cầu đứng chờ. Một người ở lại với Trần Minh Quân và 2 nữ. Còn một người đi vào trong thông báo.

Người kia rất nhanh đã đi trở ra và nói

“Các vị đạo hữu, xin mời vào trong. Đa tạ các vị đã không làm khó cho hai người chúng tôi”

Trần Minh Quân đáp lễ

“Hai vị khách khí rồi. Vậy chúng ta đi vào trong đây”

Nói rồi Trần Minh Quân cất bước đi vào. Theo sau hắn không rời là Tiểu Mạn và Lạc Phương Yên. Còn 2 người dẫn đường thì giải tán, tự đi làm việc của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play