“Hi hi hi, anh đẹp trai. Nếu anh có ý đó, thì cũng không có sao. Người ta cũng không có ngại a.”
“Nếu cô nương không có gì để nói, tại hạ xin cáo lui đây”
Thiếu nữ thấy Trần Minh Quân định đi thật thì thu lại tâm tình đùa giỡn.
“Anh đẹp trai, người ta chỉ đùa một chút thôi. Làm gì mà giận rồi.”
Trần Minh Quân định đi thật, nhưng nghe nói thì cũng dừng lại
“Cô nương, thời gian quý giá. Xin hãy vào chính sự”
“Xì.. được rồi. Thật là, chẳng có hiểu phong tình gì hết. Trước tiên để người của anh lui ra bên ngoài đi”
Sau đó cô nhìn qua đám tay chân do Hỏa Lão phái đi theo cô.
“Các người cũng lui ra bên ngoài, cách xa tối thiểu 200 mét.”
“Tuân lệnh!”
Mấy tên này trên cơ bản đều rất nghe lời. Bọn họ đã được Hỏa Lão giao phó nhiệm vụ nghe theo lời của thiếu nữ này. Cũng chính là cô gái lấy nghệ danh làm tên, Tiểu Mạn.
Trần Minh Quân cũng nhìn Lý Văn Cung gật đầu. Lý Văn Cung hiểu ý, liền tránh xa ra hơn 200 mét đứng chờ.
“Cô nương, bây giờ đã có thể nói rồi chứ?”
“Cái gì mà cô nương này, cô nương nọ. Em tên Tiểu Mạn, gọi em là Tiểu Mạn được rồi.”
“Xin thứ lỗi, chúng ta không quen, không biết. Càng không có thân đến mức gọi như vậy”
“Được rồi, lại quên anh là người chẳng hiểu phong tình”
Sau đó, cô nghiêm túc nhìn Trần Minh Quân, giọng nói nhỏ vô cùng mà hỏi
“Em sẽ không báo cáo lại sự việc. Nhưng anh phải nói thật với em. Có phải anh là thủ phạm trong vụ này không?”
Trần Minh Quân mỉm cười rồi thản nhiên nói
“Chuyện đúng là tại hạ làm, đám người đó do tại hạ bắt. Bây giờ vẫn còn sống. Nhưng phải chịu chút đau khổ thôi. Cô nương có báo cáo cũng được, không có sao cả.”
“Em biết là anh đẹp trai sẽ nói mình không liên quan mà,.. Nhưng em tin chắc … Ủa? Anh nói cái gì? Anh thừa nhận?”
Nghe Trần Minh Quân thành thật như vậy, khiến cho Tiểu Mạn hơi không phản ứng kịp.
Theo kịch bản cô suy nghĩ. Trần Minh Quân phải giả vờ giả vịt không biết. Sau đó cô sẽ hết lòng mà thuyết phục, để hắn tin tưởng cô. Bởi vì cô thực sự sẽ không báo cáo lại chuyện này.
Mục đích cô đến đây, chỉ là để biết kẻ có thể âm thầm làm một đám người biến mất là người thế nào. Có thể sẽ là đồng minh cho công cuộc trả thù của cô hay không?
“Đúng vậy, chuyện đúng là tại hạ làm. Nên tại hạ thừa nhận. Tiếp theo thì thế nào?”
Tiểu Mạn nhất thời rơi vào lúng túng.
“Hả? Làm gì là làm gì? Mà.. không đúng! Em nói này anh đẹp trai, ví dụ như anh có làm, thì cũng phải theo lẽ thường mà chối bỏ chứ. Anh thành thật như vậy em biết phải làm sao? Anh nói xem có phải anh quá đáng lắm không?”
Trần Minh Quân nghe thì chẳng hiểu ra làm sao. Hắn rất thành thật mà. Làm thì nhận thôi. Sao phải chối bỏ?
“Nếu cô nương đã không còn gì để nói thì tại hạ xin cáo từ”
Tiểu Mạn lúc này thực sự bó tay. Thế nhưng cô nàng vẫn nói lời cuối.
“Em nói này anh đẹp trai. Anh làm ơn đừng có gặp ai cũng nói chuyện này do anh làm đó nhé. Em đã nói em không báo cáo thì em sẽ không báo cáo. Cứ an tâm mà chờ lên đảo dự Đạo Hội đi.”
“Tuy tại hạ không biết tại sao. Nhưng xin đa tạ lòng tốt của cô nương”
Trần Minh Quân không tiếp tục dây dưa. Hắn tiền về khu tây cùng với Lý Văn Cung.
Tiểu Mạn vẫn đứng tại chỗ, cô nhìn theo bóng lưng Trần Minh Quân. Trong đầu là từng dòng suy nghĩ.
“Cái tên này! Không biết là anh hùng, một người can đảm. Hay đơn giản là một tên thần kinh không biết nữa? Nếu mà hắn đi rêu rao khắp nơi, mình có muốn nhắm mắt làm ngơ cũng khó mà làm được.”
…
Trần Minh Quân trở về phòng. Rồi tiến vào không gian châu, tiếp tục nghiên cứu Tẩy Tủy Kinh. Chuyện ở bên ngoài hắn giao cho Lý Văn Cung nghe ngóng.
Tiểu Mạn cũng rất làm cho ra dáng. Huy động mấy tên thuộc hạ của Hỏa Lão chạy đông, chạy tây. Hết lục soát chỗ này, đến lục soát chỗ kia. Làm cho đám người khổ không kể xiết.
Trong bóng tối, nàng ta âm thầm tiếp xúc và thủ tiêu 16 người đã lên bẩm báo.
Mặc kệ bên ngoài, Đạo Hữu Đường Xa đang bị Tiểu Mạn quậy cho gà bay chó chạy. Trần Minh Quân đã hoàn toàn đầu nhập vào Tẩy Tủy Kinh.
Hắn đang nghiên cứu để hiểu rõ tâm pháp. Không giống với các lý giải tu hành rõ ràng kèm hướng dẫn chi tiết. Tâm pháp tu hành Tẩy Tủy Kinh cần phải tham ngộ để hiểu rõ. Hiểu đúng thì làm đúng, hiểu sai thì làm sai.
Đây cũng là một trong các cách bảo mật của giáo phái. Kẻ trộm tâm pháp, cũng cần phải giải nghĩa mới tu luyện được. Còn trong nội bộ truyền thụ, thì sẽ đi kèm giải thích rõ ràng.
…
Tu sĩ Dịch cân hậu. Mỗi vu dạ tĩnh thời
Lưỡng mục nội thần quang. Tỵ trung vi vận tức
Phúc trung giác không hư. Chính nghi nạp thanh húc
Sóc vọng cập lưỡng huyền. Nhị Phân tính chị Chí
Tý Ngọ thủ tĩnh công. Mão Dậu can mộc dục
Nhất thiết duy tâm tạo. Luyện thần cách hư tĩnh
Thường tinh tinh bất muội. Mạc bị thụy ma câu
Dạ dạ thường như thử. Nguyệt nguyệt tu hành trì
…
Có thể hiểu đại khái là
Đợi luyện xong Dịch Cân. Vào đêm khuya thanh vắng
Hai mắt tỏa thần quang. Dũng mũi khẽ vận khí
Trong bụng thấy không hư. Nên nạp khí trong, ấm
Sóc vọng và nhị huyền. Hai Phân và hai Chí
Tý Ngọ tập tĩnh công. Mão Dậu cần tắm khô
Mọi thứ do tâm sinh. Luyện thần cần hư tĩnh
Tỉnh táo không u mê. Đừng khuất phục ma ngủ.
Đêm nào cũng như vậy. Kiên trì theo tháng năm
…
Bởi vì quyển sách này là nguyên văn Hán tự, dù đã học xong Hán ngữ thì vẫn rất khó hiểu. Cần phải suy nghĩ thật kỹ. Để tránh hiểu sai ý nghĩa. Sau khi đã hiểu hết thì mới có thể bắt đầu tu luyện.
Trong quá trình tham ngộ. Trần Minh Quân thấy, đi kèm tâm pháp còn có lý giải về vũ trụ và nguyên khí thiên địa. Rõ ràng Đạt Ma Tổ Sư có nghiên cứu khá tốt về những vấn đề này. Không giống với những tán tu hắn từng gặp, toàn u mê trong bóng tối về kiến thức căn bản.
Mặc dù thông qua lý giải thì Trần Minh Quân nhận ra. Vẫn còn có nhầm lẫn giữa nguyên khí và lực lượng tinh thần. Nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với kiến thức tu luyện mà hắn nghe những tán tu nói.
Vũ trụ hữu chí lý. Nan dĩ nhĩ mục khế.
Phàm khả tham ngộ giả. Tức thuộc vu nguyên khí.
Khí vô lý bất tận. Lý vô khí bất trước
Giao tính vi nhất trí. Phân chi mạc khả ly.
Lưu hành vô gián trệ. Vạn vật y vi mệnh
Xuyên kim dữ thấu thạch. Thủy Hỏa khả dữ tính
Tính hành bất tương hại. Thị viết lý dữ khí
Sinh xứ phục sát cơ. Sát trung hữu sinh ý
…
Tạm dịch là
Vũ trụ có chí lý. Tai mắt khó thấu hiểu
Phàm có thể giác ngộ. Tức thuộc về nguyên khí
Khí không lý không vận. Lý không khí không hiện
Khí và lý nhất trí. Không thể tách rời nhau
Vận hành không ngưng trệ. Vạn vật nhờ đó sinh
Xuyên vàng và thông đá. Thủy Hỏa hòa hợp nhau
Đồng hành không trái ngược. Chính là khí và ý
Nơi sinh ẩn sát ý. Trong sát lại chứa sinh
…
Phương pháp tu luyện được miêu tả trong Tẩy Tủy Kinh. Đạt Ma Tổ Sư rất đề cao phật pháp. Đề cao tĩnh tâm, tránh xa đam mê thế tục. Làm như vậy sẽ giữ được tâm tĩnh, lòng an. Dễ dàng hơn trong việc tu luyện rất nhiều.
Tâm tĩnh thì sẽ có thể cảm nhận thấy năng lượng trong trời đất. Cảm thấy được thì có thể hấp thu được. Từ đó mà tiến hóa sinh mạng.
Nhưng Trần Minh Quân biết, thực tế chỉ cần kiến thức đầy đủ và chính xác. Thì tu luyện không có vấn đề. Kiến thức không đủ nhiều, lại thiếu chính xác. Đi một bước phải dò thêm một bước, cho nên luôn cần tâm phải thanh tịnh.
Trần Minh Quân vừa tham ngộ, vừa diễn luyện ra phương pháp tu luyện cụ thể. Bất tri bất giác, thời gian nhanh chóng trôi qua. Thật đúng với câu “tu hành không tuế nguyệt”.
…
3 ngày sau
Đạo Hữu Đường Xa trên cơ bản đều đã bị Tiểu Mạn làm cho đảo lộn một vòng. Tất cả là để che mắt Hỏa Lão. Nàng biết mấy tên thuộc hạ sẽ bẩm báo lại mọi thứ. Cho nên nàng rất tích cực làm việc cho bọn chúng thấy.
Rất tiếc, sau 2 ngày, vẫn không có tin tức gì. Cuối cùng, nàng kết luận với đám thuộc hạ. Có lẽ trưởng khu và toàn bộ nhân viên quản lý đều đã bỏ trốn. Chẳng những trốn, mà còn đem theo toàn bộ tài nguyên tu luyện.
Điều này cũng không phải vô căn cứ. Bởi vì toàn bộ những gì quý giá trong biệt thự đều cũng biến mất. Lúc bắt đám người này thì Trần Minh Quân cũng “tiện tay” thu toàn bộ linh thạch, đá ngũ sắc và dạ minh châu. Nhờ vậy mà cô nàng Tiểu Mạn nói ra lại càng thêm có sức thuyết phục.
Thử hỏi một lượng lớn tài nguyên như vậy. Nếu không phải cả đám hợp sức thì làm sao có thể âm thầm biến mất được.
“Truyền lời của ta, bảo mọi người sáng mai tập họp ở khu nam. Ta sẽ công bố kết quả, đồng thời sẽ gỡ bỏ phong tỏa trận pháp.”
Cứ như vậy, sự việc nhanh chóng bị lấp liếm cho qua. Nếu không có việc gì khác phát sinh. Sáng hôm sau, mọi người có thể tiếp tục ra đảo dự đạo hội. Hoặc ai muốn rời đi thì có thể rời đi.
…
Đã hơn 1 giờ đêm, tại phòng 435, khu tây
“Cốc, cốc, cốc …”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Đinh An đi ra mở cửa. Thấy người đến là cô thiếu nữ Tiểu Mạn thì hỏi.
“Không biết cô nương giờ này đến đây làm gì?”
Tiểu Mạn mỉm cười dễ thương mà trả lời
“Dĩ nhiên là ta đến tìm anh đẹp trai”
“Anh đẹp trai? Ý cô nương nói là thiếu gia nhà ta?”
“Tất nhiên rồi, không lẽ nói ông”
Đinh An thật sự không nói chuyện lâu được với vị tiểu cô nương táo bạo này. Hắn nói.
“Phiền cô nương chờ một chút. Ta đi hỏi ý kiến thiếu gia”
Đinh An đóng cửa lại rồi đi vào trong. Sau đó nói với không khí
“Thiếu gia, bên ngoài có người tìm thiếu gia. Không biết thiếu gia có muốn gặp không?”
Trần Minh Quân cũng đã thông qua Hư Linh biết được sự tình. Hắn có hơi do dự, nhưng rồi vẫn quyết định đi ra gặp Tiểu Mạn.
Ánh sáng xanh lóe lên, hắn đã xuất hiện trước mặt Đinh An
“Được rồi, chuyện tiếp theo để ta xử lý. Người nghỉ ngơi đi”
“Thuộc hạ đã rõ”
Đinh An nhanh chóng đi vào phòng nhỏ của mình. Trong lòng thì luôn thầm nghĩ.
“Tuổi trẻ thật là tốt. Mong là thiếu gia có thể xử lý được vui vẻ”
Trần Minh Quân mà biết tên này đang nghĩ gì thì không biết hắn có tức lệch mũi không. Với cách ăn mặc và nói chuyện táo bạo của Tiểu Mạn, cộng với việc miệng mở ra là “anh đẹp trai”. Làm sao Đinh An có thể không liên tưởng cho được.
Trần Minh Quân mở cửa ra. Bất ngờ là Tiểu Mạn đang ghé sát vào cánh cửa. Không kịp đề phòng cho nên ngã sắp vào Trần Minh Quân. Tiểu ma nữ này có vẻ như đang định nghe lén.
Cú ngã khiến cô nàng rơi vào ngực Trần Minh Quân. Toàn bộ cơ thể nép sát vào. Đây chính là cảnh bị “núi đè” trong truyền thuyết. Tư thế của hai người vô cùng ám muội và xấu hổ.
Đúng lúc này thì Đinh An đi ra, định là qua phòng Lý Văn Cung để bàn việc. Vừa khéo nhìn thấy cảnh này.
“Thuộc.. thuộc hạ xin lỗi. Thuộc hạ không có thấy cái gì cả.”
Sau đó thì hắn quay vô phòng nhỏ và đóng cửa lại.
Trần Minh Quân cũng không có để ý nhiều cho lắm. Hắn cũng không biết Đinh An đang suy nghĩ cái gì. Hắn đỡ tiểu ma nữ này đứng lên rồi hỏi.
“Cô nương không sao chứ? Trong phòng ta không có bí mật gì đâu mà phải nghe lén. Muốn biết gì, hỏi ta là được. Ta rất thành thật mà.”
Trên mặt thì không một gợn sóng. Nhưng trong lòng thì không khỏi âm thầm nhớ lại cảm xúc mềm mại và đàn hồi lúc nãy. A.. mình nghĩ cái gì vậy nè?
Lúc này Tiểu Mạn cũng có hơi xấu hổ. Không phải xấu hổ va chạm xác thịt. Mấy chuyện đó đối với nàng thì đã là chuyện chẳng đáng nhắc tới. Nàng xấu hổ vì nghe lén bị người ta phát hiện.
“Ta.. xí, ai mà thèm nghe lén. Em là đến đây tìm anh để nói chuyện chính sự”
Vừa nói thì vừa chống nạnh, ưỡn ngực. Làm ra vẻ hùng hổ để che giấu bối rối. Nàng bình thường còn tốt, vừa ưỡn ngực thì hai ngọn núi như muốn phá vỡ xiềng xích mà chui ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT