Ngọa Long Sơn, cung điện chính
Trần Minh Quân đang đứng trước 17 người mà hắn đã bắt hôm nay. Mười tên tiên thiên võ sĩ và bảy tên linh sĩ nhất trọng.
Bọn chúng đều đang bị đình trụ giữa hư không. Tất cả đều đã tỉnh lại. Thương thế của mười tên võ sĩ cũng đã được Hư Linh ổn định, khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.
Ánh mắt của mấy tên lão tổ thì chỉ có sợ hãi và hối hận. Thậm chí còn kèm theo một chút hận ý. Nhưng đó không phải là hận ý đối với Trần Minh Quân.
Bọn họ giờ này đều đã hiểu rõ một chuyện. Bản thân chỉ là một đám tốt thí cao cấp được Hồng Kim Lĩnh sử dụng để thăm dò sức mạnh của Trần Minh Quân.
Thật uổng cho cả một đám sống mấy trăm năm. Hôm nay lại vì lòng tham làm mờ tâm trí. Bị người ta tính kế còn làm việc một cách hăng say như vậy.
Lúc trước, họ cũng nữa tin nữa ngờ những lời đám tán tu nói. Nhưng được Hồng Kim Lĩnh thuyết phục và mê hoặc nên mất đi khả năng phán đoán.
Bây giờ cả đám đều đã hiểu tại sao trên núi Voi không có mặt của Hồng Kim Lĩnh. Tên đó cơ bản là không có chạy đến. Là đang ở từ rất xa quan sát bọn họ làm việc thay cho hắn.
Càng nghĩ thì đám lão già này càng nghiến răng nghiến lợi. Nhưng có oán, có hận thì cũng đã muộn. Hiện nay sống chết của bọn họ đang nằm trong tay thiếu niên này. Mà không đúng, đây đâu phải cái gì thiếu niên. Đây cơ bản là một đại cường giả.
Cảm giác linh hồn bị nghiền ép sắp vỡ nát vẫn còn ám ảnh họ. Nỗi đau đó không có bất cứ nỗi đau xác thịt nào có thể so sánh.
Còn thủ đoạn đình trụ bọn họ giữa không trung như lúc này nữa. Bọn họ sống mấy trăm năm còn chưa từng thấy thủ đoạn như thế. Kể cả tại cuộc chiến tu sĩ mấy trăm năm trước, cường giả khủng bố nhất cũng không có cái khả năng này.
Bây giờ bọn họ nhớ lại lời nói của Lạc Long Thương thì mới cảm thấy bản thân mình ngu xuẩn cỡ nào. Cường giả bậc này, chỉ cần nịnh bợ một chút. Làm đối phương vui vẻ và tiện tay chỉ điểm thôi cũng đã có thể giúp bọn họ đột phá bình cảnh.
Bọn họ vậy mà bị ma xui quỷ khiến đi tính kế một cường giả khủng bố như thế này. Cái này rõ ràng là tự tìm chết. Thậm chí gia tộc bọn họ cũng khó tránh khỏi kết cục diệt vong.
Còn mấy tên võ sĩ mặc đồ đen, cơ bản trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Đó là mọi chuyện đã xong rồi. Lúc tỉnh lại và trông thấy mấy vị lão tổ cũng bị giam cầm thì lòng bọn họ đều đã nguội lạnh.
Thậm chí tử vong sẽ là một thứ xa xỉ. Nếu không thì tại sao thương thế của bọn họ lại được chữa trị. Đây chính là tiết tấu muốn bọn họ sống không bằng chết.
Trần Minh Quân đứng nhìn đám người chăm chú. Thực tế là đang trao đổi với Hư Linh.
“Hư Linh, ta vừa quan sát mấy tên Linh Sĩ này. Bọn họ đều có 10 Khí Hải. Nhưng sao ta lại không thấy bọn họ hình thành Nội Thể Trận Pháp?”
“Thưa chủ nhân, ta nghĩ là bọn họ không biết phương pháp. Khả năng cao là truyền thừa bị đứt đoạn ở Linh Đồ cửu trọng đỉnh phong. Về lý thuyết thì đã đột phá Linh Sĩ nhất trọng, nhưng lại không cụ thể hóa được. Nếu lúc trước quan sát kỹ hơn chắc ta đã phát hiện, với tình trạng này thì chủ nhân ngài hoàn toàn có thể thử chiến đấu một trận.”
Cái gọi là Linh Sĩ nhất trọng, tức là phải kết hợp 10 Khí Hải với nhau. Từ đó hình thành Nội Thể Trận Pháp. Trận pháp này sẽ không ngừng tự động vận chuyển thành một chu thiên riêng.
Hiệu quả của nội thể trận pháp là làm thân thể tu sĩ phát sinh biến hóa mạnh mẽ. Giảm quá trình lão hóa, kéo dài tuổi thọ. Nội thể trận pháp vận hành còn sản sinh ra hộ thân linh khí. Loại linh khí này sẽ tự chủ bảo vệ thân thể tu sĩ 24/7.
Đòn tấn công vật lý bình thường sẽ không thể xuyên qua được hộ thân linh khí. Chỉ có vận dụng linh khí tấn công thì mới có thể làm tiêu hao hộ thân linh khí. Khi hộ thân linh khí bị tiêu hao hết, cũng là lúc linh sĩ bị mất đi sự bảo vệ của nó.
Do đó, cuộc chiến đấu giữa các linh sĩ thường là tiêu hao chiến. Trừ phi thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn. Hai bên đối chiến, mỗi người một thùng nước để không ngừng tạt nước đối phương. Nếu một bên chỉ có một thùng nước, bên còn lại là một cái xe bồn. Trực tiếp xả bồn là có thể nhấn chìm đối thủ. Còn đánh cái rắm.
Sau khi đã nắm rõ tiền căn hậu quả, Trần Minh Quân đang có một ý nghĩ táo bạo. Hắn muốn đào tạo bảy người này để làm Giảng Sư cho hắn.
Thứ nhất, bọn họ cũng đều là tiền bối cao nhân. Sống mấy trăm năm là ít. Kinh nghiệm sống dồi dào.
Thứ nhì, tại bên trong không gian châu này. Hắn là chúa tể, sẽ không cần lo sợ bất cứ ai phản bội hay có hành vi mờ ám sau lưng. Tất cả mọi người làm gì điều ở dưới sự giám sát của Hư Linh.
Thứ ba, khả năng bảy người này là bị kẻ khác lợi dụng. Trần Minh Quân tuổi còn trẻ, cho nên không thể nhìn thấu nhanh như vậy. Nhưng Hư Linh thì có kinh nghiệm sống mấy vạn năm của Hư tôn giả.Chỉ cần phán đoán một chút là có thể đánh giá được tình huống không sai biệt lắm.
Điều cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Hắn có thể gieo một nô ấn vào linh hồn những người này. Bọn họ từ đó sẽ trung thành tuyệt đối.
Đã suy nghĩ thông suốt. Trần Minh Quân giải khai phong tỏa bảy tên lão tổ. Cho bọn họ có thể đứng tại chỗ thoải mái vận động. Nhưng một phạm vi nhỏ xung quanh đều bị cô lập.
Không hổ là lão tổ của một tộc. Ngay sau khi được giải khai phong tỏa. Cả đám cũng vẫn ngay thẳng đứng đó. Trên vẻ mặt người nào cũng là một sự chán chường. Trong lòng chính là đang chờ Trần Minh Quân phán quyết.
Trần Minh Quân lên tiếng.
ngôn tình hoàn“Các vị tiền bối, có gì để nói không?”
Người đầu tiên lên tiếng lại là lão già ăn mặc rách nát Tiêu Trường Anh.
“Lão hủ thật sự đã già nua tới lú lẫn rồi. Lần này đã ra tay với tiền bối thì cũng không hy vọng được tha thứ, chỉ cầu một cái chết sảng khoái. Cũng không dám xin tiền bối tha cho gia tộc của ta, chỉ mong tiền bối đại nhân đại lượng, giữ lại cho tộc ta một đường hương quả.”
Lý Cường cũng cười sảng khoái lên tiếng.
“Ha ha ha, nói hay lắm. Tiêu Trường An, ngày thường ta thực sự rất xem thường cái bộ dáng như ăn mày của ông. Nhưng hôm nay Lý Cường đã rất bội phục ông.”
Hắn hướng về Trần Minh Quân mà nói tiếp:
“Tiền bối, Lý mỗ cùng như Tiêu huynh đây. Đã dám ra tay với tiền bối thì không dám dày mặt xin tha. Chỉ kính mong tiền bối cũng có thể cho gia tộc của ta một con đường nối dài hương hỏa”
Sau đó lần tới lượt Liễu Thanh, Đặng Bá Khôi, Phan Minh Tú đều hướng Trần Minh Quân nói ra di ngôn tương tự.
Tới lượt Dương Văn Tình thì hắn nói:
“Tiền bối, Dương mỗ cũng như bọn họ. Chỉ xin tiền bối cho gia tộc một đường hương hỏa. Nhưng ta xin dày mặt cầu xin tiền bối một chuyện. Xin ngài có thể cho bọn ta tạm thời sống thêm một thời gian. Bọn ta muốn nhìn thấy cái tên khốn kiếp Hồng Kim Lĩnh bị trừng phạt thì mới chết nhắm mắt.”
Nghe Dương Văn Tính nói thì cả đám không khỏi siết chặt nắm đấm. Tiêu Trường Anh nói thêm:
“Đúng vậy thưa tiền bối, chúng tôi mù mắt và bị lòng tham che mờ tâm trí. Cho nên mới bị cái tên khốn kiếp đó lợi dụng đi đối phó với tiền bối. Chúng tôi chỉ cầu có thể tận mắt nhìn thấy kết cục của hắn, sau đó có chết cũng nhắm mắt, tuyệt không oán trách.”
Người cuối cùng là Bùi Tuấn Minh thì hờ hững nói:
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn chém muốn giết thì tùy ý. Chỉ đáng tiếc ta không thể giết chết ngươi để báo thù cho con cháu của ta. Hôm nay liên lụy tới gia tộc, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa mà bồi tội với tổ tiên”
Trần Minh Quân nghe Bùi Tuấn Minh nói thì “Ồ” lên.
Chỉ thấy hắt phất tay, một cái gương lớn lặp tức hiện ra. Trong đó là cảnh một ngôi làng nhỏ được xây dựng đơn sơ bên trong một khu rừng.
“Ngươi nói là báo thù cho bọn họ?”
Lúc này Bùi Tuấn Minh nhìn vào trong gương. Bên trong đám dân làng này, hắn có thể nhận ra những gương mặt quen thuộc. Đó là người được phái đi theo bảo vệ cho người thừa kế của tộc hắn. Tại một căn nhà gỗ đơn sơ, bên trong đó bước đi ra một thiếu niên. Người này cầm trên tay một cái khiêng gỗ và một bộ cung gỗ. Nhìn tình huống, dường như đang chuẩn bị đi săn.
Bùi Tuấn Minh nhận ra được thiếu niên này. Đó là người thừa kế của tộc hắn. Là người chính tay hắn chăm sóc, dạy dỗ từ bé đến lớn. Tình cảm có thể nói là rất sâu đậm.
Chỉ thấy nước mắt từ hốc mắt già nua của hắn chảy ra, miệng thì lẩm bẩm:
“Còn sống.. thằng bé vậy mà còn sống. Ta … ta đã làm cái gì thế này …. ”
Hắn trực tiếp quỳ xuống dập đầu liên tục mà nói
“Ta sai rồi, ta sai rồi.. tiền bối xin hãy tha cho thằng bé. Xin hãy cho tộc ta một con đường hương hỏa. Ngài muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm”
Không chỉ Bùi Tuấn Minh, mấy tên lão tổ khác cũng nhận ra được người của mình bên trong gương. Cả một đám càng thêm xấu hổ.
Bọn họ lấy lý do Trần Minh Quân tàn sát người của mình để lấp liếm cho sự tham lam. Tự tìm một cái cớ nhằm an ủi trong lòng, tránh hổ thẹn với lương tâm. Từ đó mà có thể ra tay giết người đoạt bảo.
Giờ thì bọn họ chẳng những biết mình bị lợi dụng. Còn biết người trong gia tộc cũng bình yên vô sự. Nhưng chính vì hành động của bọn họ, có thể sẽ dẫn tới cái chết của đám người này và cả người đang ở trong gia tộc nữa. Như vậy có khác nào chính bọn họ đẩy gia tộc mình xuống tuyệt lộ đâu.
Trần Minh Quân âm thầm bảo Hư Linh khống chế Bùi Tuấn Minh, không để cho Bùi Tuấn Minh tiếp tục dập đầu. Hắn cũng không có cái sở thích được người khác quỳ bái dập đầu như thế.
Sau đó, hắn trịnh trọng lên tiếng.
“Tội chết của các người thì có thể được miễn. Gia tộc của các ngươi ta cũng không có truy cứu. Nếu muốn giết thì giết các ngươi là đủ. Ta cũng không phải một tên ác ma, động chút là diệt tộc người khác.”
Nghe vậy, cả đám không khỏi trên nét mặt động dung. Được sống thì ai mà muốn chết.
“Thế nhưng mà.. tội sống thì không thể miễn. Các ngươi sẽ phải vĩnh viễn bị giam tại thế giới này của ta. Đồng thời làm việc cho ta. Nói cho dễ hiểu thì chính là tù chung thân khổ sai.”
Nghe tới đây, niềm vui mới vừa lóe lên đã vụt tắt. Ai cũng một trận thở dài. Nếu cho phép chọn lựa giữa chết và chung thân khổ sai. Dĩ nhiên bọn họ muốn chọn cái chết. Nhưng bọn họ sẽ không dám làm vậy, bởi vì hành vi của bọn họ sẽ ảnh hưởng tới sinh tồn của toàn tộc.
Trần Minh Quân đang cố ý làm bọn họ tuyệt vọng. Thấy hiệu quả đã có, hắn nói tiếp:
“Ta cũng không cần các ngươi đi đào đất cuốc khoai. Nơi này của ta có một cái tông môn, ta đang cần một số Giảng Sư để dạy các đệ tử tu luyện. Tuy kiến thức tu luyện của các ngươi không lọt nổi vào mắt ta. Nhưng mà kinh nghiệm sống của các ngươi thì rất có giá trị.”
Lúc này cả bảy tên lão tổ hơi theo không kịp tiết tấu. Không phải bảo bọn họ bị tù chung thân khổ sai sao? Khổ sai chính là đi dạy học? Nhưng nếu kiến thức tu luyện của bọn họ không có giá trị vậy tại sao còn cần bọn họ dạy học? Nói như vậy có nghĩa là ….
“Các ngươi suy nghĩ không sai! Ta không cần kiến thức của các ngươi. Ta chỉ cần kinh nghiệm sống của các ngươi. Kiến thức thì ta sẽ dạy các ngươi.”
Mấy tên lão tổ sợ mình nghe nhầm nên hỏi đi hỏi lại thật kỹ. Nhưng vẫn là cái ý đó. Không sai chính là dạy bọn hắn kiên thức tu luyện. Đám bọn hắn rơi vào tình cảnh này là vì cái gì? Không phải là vì muốn cái kiến thức đó hay sao? Hôm nay bị bắt, bị tù chung thân khổ sai. Hóa ra lại được thỏa mãn nguyện vọng.
“Các ngươi cũng đừng có vui mừng quá sớm, để đảm bảo các ngươi không bao giờ phản bội. Ta phải gieo vào linh hồn các ngươi một cái nô ấn. Sau khi đã bị gieo nô ấn, suốt cuộc đời còn lại của các ngươi sẽ không tự chủ được mà tử trung với ta. Ngoài chuyện đó ra thì các ngươi vẫn là các ngươi, không có thay đổi gì cả.”
“Một khi đã là người của ta, thì ta sẽ không để các ngươi phải chết già. Trường sinh bất tử thì ta không dám chắc chắn nhưng cũng không phải không thể nào. Tuổi thọ kéo dài là chuyện đơn giản.”
“Bây giờ các ngươi có cơ hội lần cuối lựa chọn. Nếu muốn chết, ta lập tức sẽ thành toàn. Kẻ nào đồng ý thì bước lên phía trước. Trong lòng không được sinh ra ý phản kháng.”
Dù cơ một chút chần chừ, nhưng cuối cùng đám người không ai từ chối. Tất cả đều bước lên phía trước. Trong một lúc ngắn ngủi bọn họ đã suy nghĩ rất thấu đáo.
Nói thật lòng bọn họ rất muốn được đi theo loại cường giả như thế này. Nhưng nghe sẽ bị gieo nô ấn làm bọn họ có chút phân vân. Tuy nhiên rất nhanh thì cũng thông suốt.
Bọn họ đã muốn theo Trần Minh Quân, vậy tại sao lại lo sợ nô ấn. Có hay không có nô ấn thì cũng không khác nhau. Đã theo người thì phải trung thành, trừ phi có gian ý. Nô ấn cũng chỉ là một cách đảm bảo mà thôi. Thậm chí từ đó bọn họ sẽ không bao giờ bị nghi ngờ lòng trung thành.
Dưới sự giúp đỡ của Hư Linh. Từ sâu trong linh hồn của bảy tên này đều đã gieo xuống một tia ý thức của Trần Minh Quân. Tia ý thức này không có sinh mệnh độc lập. Cũng không thể có liên lạc gì với Trần Minh Quân. Nhưng sẽ giống như một loại ký sinh, không ngừng mọc rễ cắm vào linh hồn người đối phương, từ đó làm ảnh hưởng suy nghĩ của đối phương lên chủ sở hữu ý thức.
Chỉ cần qua vài ngày, tia ý thức này sẽ hòa làm một với linh hồn đối phương. Từ đó sẽ không bao giờ đảo ngược được nữa.