Ninh gia gia ngồi trên ghế nhìn con rể cùng con gái, ông đến trễ thật rồi. Tôn Vũ Hàn đã gọi điện cho ông nhờ giúp đỡ, ông phải đi gặp vài người để giải quyết chuyện này. Đến khi mọi việc làm xong ông liền đến đây, cuối cùng thì sao lại nhận được cái tin Tôn Vũ Hàn vào bệnh viện.

"Anh biết hai đứa yêu nhau đúng không". Ninh gia gia giận dữ đập bàn hỏi.

"Phải". Tôn ba thở dài trả lời, ba vợ mỗi khi tức giận sẽ lại thay đổi cách xưng hô xa lạ này.

"Anh ngăn cản". Ninh gia gia híp mắt nhìn Tôn ba."Tôi còn chưa nói gì đây này".

Tôn ba ngỡ ngàng thì ra ai cũng đều biết, Trình Vân Phi cũng đã nói chuyện với ông. Nhưng ông không kiên quyết phản đối vì điều này, ông cũng đang muốn thỏa hiệp. Ông chỉ định thu xếp mọi chuyện sẽ nói ra, ông không ngờ được là Tôn Vũ Hi sẽ bỏ đi.


"Con không có con định.. ". Tôn ba muốn nói ra thì bị người chặn lại.

"Bác sĩ Quách bệnh nhân biến mất rồi". Một nữ y tá hoảng hốt chạy vào, rõ ràng chỉ đi lấy một ít đồ quay lại đã không thấy nữa.

"Cái gì". Ninh gia gia lại đập bàn."Giờ thì anh vui chưa, một đứa bỏ đi còn chưa tìm được, bây giờ thêm một đứa mất tích. Anh muốn nhìn thấy chúng nó như A Khâm phải không".

"Ba". Tôn ba gọi to tên Ninh gia gia, ông chưa từng muốn điều này xảy ra.

Ninh gia gia hừ lạnh một tiếng, ông không thèm quan tâm nữa, đi tìm cháu gái cần thiết hơn. Nhưng khi vừa ra đến cổng bệnh viện Ninh bà bà đã nhận được điện thoại của Lộ Khiết, Tôn Vũ Hàn là do nàng mang đi. Ninh gia gia không muốn ở lại nữa nên trực tiếp đi về, ông liếc nhìn Tôn ba rồi mới chịu rời đi.

Khi về đến nhà đã nhìn thấy Lộ Khiết ngồi trên ghế sofa, nhưng lại không thấy Tôn Vũ Hàn đâu. Lộ Khiết thấy Ninh gia gia thì vội đứng lên, nàng mời ông ngồi xuống ghế. Nàng cũng không rõ là xảy ra chuyện gì, nàng thấy mọi người căng thẳng quá. Lộ Khiết là người đến bệnh viện sau cùng, nàng phải đưa con gái đến trường rồi mới đi. Khi đến nơi thì chỉ thấy Tôn Vũ Hàn đang rút dây truyền nước ra, nàng còn cố gắng đứng dậy. Lộ Khiết có ngăn cản nhưng nàng một mực muốn về nhà, nên Lộ Khiết đành đưa nàng về.


Tôn Vũ Hàn ngồi trong phòng thu xếp quần áo, nàng nhìn đến con gấu nhỏ thì tức giận ném đi. Nhưng khi thấy nó nằm dưới đất lại nhặt lên ôm vào lòng, con gái nàng cực kỳ yêu thích con gấu này, tuy rất cũ nhưng là món quà đầu tiên nàng cho cô. Tôn Vũ Hàn đi đến bàn trang điểm, nàng đem những bức ảnh chụp chung của cả 2 cất vào tủ. Tôn Vũ Hàn nhìn hết căn phòng một lần nữa, khi nhìn xong thì xoay người rời đi.

Tôn Vũ Hàn bước xuống dưới nhà đã thấy mọi người trở về, nàng kéo vali đi xuống. Trình Vân Phi thấy vậy vội đến giúp nàng, sức khỏe của nàng rất yếu. Tôn Vũ Hàn cũng không ngăn cản, nàng để Trình Vân Phi kéo vali giúp mình.

"Con định đi đâu". Tôn ba nhíu mày nhìn nàng ngồi xuống cạnh Lộ Khiết.

"Ông ngoại mình về đi". Tôn Vũ Hàn không muốn đáp lại câu hỏi của Tôn ba, nàng quay qua Ninh gia gia nói.


"Tiểu Hàn". Tôn ba đứng lên bước đến cạnh nàng, ông muốn ngăn nàng lại.

"Anh định làm cái gì, con bé muốn về nhà ông ngoại không được sao". Ninh gia gia không hài lòng về Tôn ba nữa, ông ra dấu bảo Lộ Khiết đưa Tôn Vũ Hàn đi.

"Ba chuyện này sao có thể". Tôn ba nhìn Tôn Vũ Hàn đi theo Lộ Khiết , ông nôn nóng nói.

"Có gì không thể". Ninh gia gia hừ một tiếng, ông đứng lên đi ra ngoài.

Tôn ba chỉ biết đứng im nhìn con gái rời đi, rồi lại bất ngờ khi vợ mình cũng đi theo Ninh gia gia. Cả căn nhà bây giờ chỉ còn lại mình ông ,Tôn ba thất thần ngồi xuống ghế.

Gió khẽ luồn qua làn tóc mềm mại, dưới bóng của một góc cây to, nơi có một cái xích đu bằng gỗ. Tôn Vũ Hàn ngồi trên xích đu chân chạm đất đẩy nhẹ một cái, xích đu di chuyển lúc lên lúc xuống. Dưới tán cây rộng lớn ánh nắng không thể chiếu tới nàng, Tôn Vũ Hàn lại dùng chân chạm đất để dừng lại. Cũng đã được 3 tháng nàng về đây sống rồi, nàng không quản công ty không lo gì nữa cả. Cứ bình đạm như thế, nhưng thân hình đã gầy đi không ít. Nàng lại mắc chứng bệnh kén ăn, không món nào có thể khiến nàng ngon miệng.

Cũng đã rất lâu nàng không nói với ai nhiều quá 2 câu, cũng không nguyện ý nói chuyện với ai. Tôn Vũ Hàn ôm lấy chú gấu bông đã cũ kỹ, nàng ôm nó như bảo vật của mình. Tôn Vũ Hàn đứng lên ngồi xuống ghế gỗ, nàng rót một ít trà vào ly. Tôn Vũ Hàn nhìn lá trà nhỏ đang xoay vòng trong ly trà, nàng ngẩng đầu uống hết ly trà vừa rót.

Thật đắng!!.

Tôn Vũ Hàn nhíu mày bắt đầu dùng tay che miệng, nàng đây là muốn nhả trà ra. Tôn Vũ Hàn đứng lên đi đến gần góc cây, nàng phun hết trà trong miệng mình ra. Đây là loại trà nàng thích nhất, vậy mà giờ cũng không uống nổi.

"Tiểu Hàn".

Dù nghe thấy âm thanh quen thuộc Tôn Vũ Hàn cũng không quay lại, là Diệp mẹ đến tìm. Cũng đã mấy tháng không gặp rồi, nàng thật sự đã gầy quá rồi.

"Anh hai nhập viện rồi". Diệp mẹ đi đến gần nàng thở dài nói.
Tôn Vũ Hàn nghe thấy thì vội quay đầu, ánh mắt nghi ngờ muốn tìm xem điều Diệp mẹ nói có thật không.

"Anh hai bị Trần Hữu Thành đâm vào bụng". Diệp mẹ lại tiếp tục nói, bà không muốn thấy cô nghi ngờ như thế.

"Tại sao"?. Tôn Vũ Hàn nhíu mày tay vẫn che miệng, vẫn còn vị đắng trong miệng.

"Anh hai đánh sập chi nhánh phía nam của Trần thị, ông ấy đã làm việc này mà không nói với ai". Diệp mẹ rút một ít khăn giấy đưa cho nàng. "Cả con cùng anh hai điều rất cố chấp, làm việc gì cũng tự mình làm không nói với ai. Anh hai đã mua vé máy bay cùng tìm chỗ ở cho Tiểu Hi, chỉ cần Tiểu Hi trốn đến khi đủ 18t là được. Ngày con bé rời đi,anh hai đã gọi cho con rất nhiều lần, nhưng con điều không bắt máy ".

"Ba". Tôn Vũ Hàn thì thầm gọi thì ra là ba rất thương nàng, thì ra ba cũng chấp nhận tình yêu của nàng. Tôn Vũ Hàn cảm thấy buồn cười, nàng cùng ba đúng là đồ cố chấp.

Tôn mẹ nghe tin đã đến bệnh viện trước, vết thương khá sâu nên Tôn ba cần nằm viện theo dõi. Tôn Vũ Hàn vì thế trở về quản lý công ty, nàng không thể để công sức của ba sụp đổ. Tôn Vũ Hàn trở lại người vui mừng nhất chính là Lý Vị Nguyên, từ lúc nàng rời đi mọi việc hầu như đều giao cho Lý Vị Nguyên. Tôn Vũ Hàn xem lại đóng sổ sách cùng chi tiêu trong công ty, ba nàng đúng thật là làm liều mà. Cũng may là đã đánh sập được chi nhánh đó,nếu không công ty cũng sẽ đánh đổi chi nhánh phía nam. Chi nhánh phía nam bị đánh sập sẽ ảnh hưởng rất lớn, vì số dự án đều đổ dồn về đó. Tôn Vũ Hàn dùng thời gian một ngày trời để sửa lại theo cách của nàng, đến khi trời đã tối mịt.

Cũng phải về nhà rồi, Tôn Vũ Hàn vừa nghĩ xong thì mi mắt cụp xuống. Nàng về nhà cũng chẳng còn ai ôm lấy, nàng về nhà sẽ không nhìn thấy nụ cười rực rỡ. Tôn Vũ Hàn không đi xe, nàng đi bộ về nhà, dù sao nhà cũng không xa lắm. Trên đường cũng không còn nhiều người qua lại, Tôn Vũ Hàn nhìn qua phía bên cạnh tay nàng tự nắm chặt lại.
Tôn Vũ Hàn trở lại được một tuần thì Nhạc Tiểu Mễ đến thăm, nàng muốn hỏi thăm tin tức về Tôn Vũ Hi. Tôn Vũ Hàn im lặng nàng không muốn nói gì, Tề Nghiên Dương hiểu ý nên tìm cách lôi Nhạc Tiểu Mễ về nhà. Tề Nghiên Dương cũng đã cho người dò la tin tức nhưng không tìm ra, cô nhóc này trốn thật kỹ.

Trần Tầm vì chuyện của Trần Hữu Thành mà bận tối tăm mặt mũi, con trai hắn gây thương tích không phải tội lớn gì. Hắn có thể dùng tiền để mua chuộc luật sư, nhưng mà người bên Tôn ba lại là Trịnh Hòa. Đối với người khác Trần Tầm có thể nắm chắc, nhưng đối với Trịnh Hòa con số sẽ bằng 0. Cũng vì thế mà hắn không đến làm phiền chuyện Tôn Vũ Hi nữa, nàng cũng bớt đi phiền phức.

Tôn Vũ Hàn vào bệnh viện thăm Tôn ba, nàng ngồi bên cạnh giường trò chuyện với ông rất lâu. Vết thương cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa cũng có thể xuất viện. Thời gian này Trình Vân Phi cùng hai anh em sinh đôi họ Quách thường đến đây, cô muốn bàn kế hoạch đối phó Trần Tầm.

Tôn Vũ Hàn mỗi ngày đều lao đầu vào công việc không ngơi nghỉ, nàng cũng ít nói hơn trước. Về đến nhà lại thấy căn phòng vắng lặng, Tôn Vũ Hàn chỉ có thể ôm lấy chú gấu nặng nề ngủ. Nếu đã trở lại thì sẽ phải tham dự một số buổi tiệc, nàng cũng không thể từ chối chúng. Tôn Vũ Hàn lại phải đau đầu xử lý những nam nhân theo đuổi nàng, nếu là lúc trước thì con gái nàng đã đuổi họ đi. Cũng như lúc này đây, nàng lại phải đối mặt với nam nhân tặng nàng một bó hoa hồng cùng với lời cầu hôn. Còn xung quanh lại có nhiều người cổ vũ, còn có cả quay phim ,chụp ảnh.

Tôn Vũ Hàn nhíu mày xem ra nam nhân này đã chuẩn bị mọi thứ, hắn đây là dùng mọi người làm sức ép. Hắn xem nàng là mấy cô tiểu thư yếu đuối, hay là người dễ bị lừa gạt đây. Tôn Vũ Hàn đồng tử trở nên âm trầm, muốn mất mặt thì nàng sẽ giúp hắn.

Mà một nơi khác trong một cửa hàng, một nữ nhân đang nâng ly rượu lên uống. Người bên cạnh nhíu lại đôi mày thanh tú, ánh mắt lại bình thản không biểu lộ cảm xúc gì.

"Đừng uống nữa". Không thể nhìn người kia uống như điên nên ngăn cản.

"Cậu vừa mới từ chối mình, giờ lại quan tâm mình sao Vũ Hi ". Nữ nhân không nghe lại tiếp tục uống rượu, nàng mới bị người ta từ chối tình cảm mà.

"Uông Thi Nhân". Bạch Vũ Hi đưa tay giật lấy ly rượu, ánh mắt phát ra tức giận."Cậu có thật cảm mến tôi sao".

"Ý cậu là sao". Uông Thi Nhân cũng lớn tiếng nói, không thích thì tỏ tình làm gì.

"Cậu có nhìn thấy chưa". Bạch Vũ Hi đưa tay chỉ về phía ngoài cửa hàng, nơi đó có hai nữ nhân đang trò chuyện.

Uông Thi Nhân nhìn theo tay cô, khi nhìn rõ lập tức nhíu mày. Chị ta đang nói chuyện với nữ nhân nào chứ, cười vui vẻ thế sao. Chẳng bằng nói chuyện với nàng hai câu đã phát cáu, Uông Thi Nhân không vui tiếp tục uống rượu.

"Cậu là thích tôi hay Mặc Kỳ Thanh ". Bạch Vũ Hi lại giật lấy ly rượu, rồi đặt sang một bên."Cậu không hiểu rõ lòng mình sao,cậu không để ý lúc nào chị ta cũng ở sau lưng chờ cậu sao".

"Chờ". Uông Thi Nhân vẻ mặt khó hiểu nhìn Bạch Vũ Hi, chị ta mà chờ nàng sao."Chẳng qua chị ta là một quản lý có trách nhiệm thôi".

"Có trách nhiệm ". Bạch Vũ Hi cười lạnh, cách nhìn nhận này khiến cô tức giận. "Một quản lý có trách nhiệm có cần mỗi ngày đều đi theo cậu sau khi đã hết giờ làm, cậu gây chuyện thì ai đã gánh dùm cậu. Cậu đi uống rượu ai đưa cậu về nhà ,ai chăm sóc cho cậu. Một quản lý có cần mỗi ngày đều đứng chờ cậu ngoài kia không, có cần buồn khi thấy cậu bên tôi không".

Uông Thi Nhân bị Bạch Vũ Hi nói cho một mạch đến ngẩn ra, nàng nhìn ra ngoài cửa hàng. Chị ta không còn nói chuyện với nữ nhân kia nữa, cũng không biết người đó đã rời đi từ lúc nào.

"Nhưng mình thật sự thích cậu". Uông Thi Nhân vẫn cố cho rằng mình thích Bạch Vũ Hi.

"Cậu thích tôi vì lúc nhỏ tôi từng cứu cậu, đừng nhầm lẫn đâu là thích vì cảm kích và yêu thích thực sự". Bạch  Vũ Hi nâng lên ly rượu uống một ngụm, cô không rõ vì sao mình lại thu hút phái nữ, cũng không ít người tỏ tình với cô.

Cũng đã 3 tháng trôi qua, trong 3 tháng này cô đã cắt đứt quan hệ với Tôn Vũ Hàn. Bạch Thế Dị đã nhận cô làm cháu gái hợp pháp, vì cô đã  18t , cô đã đủ khả năng lựa chọn quyền nuôi dưỡng. Vì thế Tôn Vũ Hi đã đổi thành Bạch Vũ Hi, cô vẫn muốn giữ cái tên mẹ đã đặt cho mình.

Đang ngồi suy nghĩ miên man thì TV của cửa hàng bị chuyển kênh, một tràn cảnh diễn ra trước mắt khiến tim cô bị bóp nghẹt. Nàng được người ta cầu hôn, nàng có đồng ý hay không. Bạch Vũ Hi mi mắt cụp xuống, cô rót rượu ra ly rồi uống cạn. Cô có quyền gì đây, là do cô rời nàng mà đi. Nếu bây giờ nàng thật sự chấp nhận, thì cô có tư cách gì mà tranh chứ. Cứ luôn cho rằng mình lớn mạnh, cứ luôn cho mình kiên cường nhưng hóa ra chỉ như một tên nhát gan.

Bạch Vũ Hi uống hết ly này đến ly khác, cô như thế khiến Uông Thi Nhân mở to mắt mà nhìn. Gì đây mới ngăn nàng uống rượu, giờ lại giành rượu của nàng mà uống. Uông Thi Nhân hùng hổ giật lấy ly rượu uống, vậy là cuộc chiến giành rượu diễn ra. Mặc Kỳ Thanh  thấy sự việc không ổn thì vội tiến  vào, cô nhóc này thật quậy phá. Mặc Kỳ Thanh  ôm lấy eo Uông Thi Nhân kéo nàng đứng lên, Uông Thi Nhân bất ngờ dựa vào lòng ngực cô. Bạch Vũ Hi liếc mắt nhìn rồi chẳng thèm quan tâm, cô lại tiếp tục uống rượu của mình.

"Em uống nhiều rồi về thôi". Mặc Kỳ  Thanh muốn đỡ nàng về, ánh mắt không quên liếc nhìn Bạch Vũ Hi. Chính cô ta khiến nàng đau khổ tìm đến rượu thế này, sao nàng lại yêu kẻ vô tâm như thế.

"Em không về, chị tự mà về đi". Uông Thi Nhân nhíu mày đẩy Mặc Kỳ Thanh, nàng lảo đảo nên đụng trúng chiếc ghế cao. Mặc Kỳ Thanh vội ôm lấy nàng, cũng vì thế chiếc ghế đập vào lưng cô. Mặc Kỳ Thanh rên lên một tiếng, cô cắn răng chịu đựng đau nhức đỡ nàng đứng thẳng lên."Em có sao không".
"Người có sao là chị đó, đưa lưng em xem". Uông Thi Nhân cũng nghe thấy tiếng cô, nàng lo lắng muốn xem có bị thương nặng không.

"Đi về đi, đừng ở đây tình tứ". Bạch Vũ Hi phát cáu, do đã có men say nên không còn cố kỵ lời nói. Muốn thân mật cho cô xem sao, hay muốn trình diễn màn cầu hôn như vừa rồi."Đáng ghét".

Bạch Vũ Hi đứng lên cô muốn về nhà ngay lập tức, bây giờ cô đang rất muốn khóc đây. Bạch Vũ Hi trước khi đi không quên uống thêm một ly,rồi mặc kệ cả hai người đang đứng thừ người ra mà bỏ đi. Lạnh quá là do trời lạnh hay lòng cô đây, mẹ sẽ thuộc về người khác sao. Bạch Vũ Hi vừa đi vừa suy nghĩ, nhớ đến cảnh trên TV thì cắn răng tức giận. Mẹ là của cô mà, cái tên đó muốn là được sao. Bạch Vũ Hi lấy ra điện thoại, bấm dãy số quen thuộc, cơn ghen tị này khiến cô không chịu được rồi.

Trong văn phòng tổng giám Tôn Vũ Hàn đang đóng lại vài sắp hồ sơ, nàng vươn vai nhìn vào đồng hồ. Cũng đã trễ như thế này rồi sao, Tôn Vũ Hàn đứng lên thu dọn đồ muốn về. Đang loay hoay dọn đồ thì điện thoại rung lên, Tôn Vũ Hàn nhìn vào thì thấy số điện thoại lạ. Nàng không bắt máy, nàng nghĩ chắc là Trần Tầm gọi.

Tiếng điện thoại sau khi tắt lại reo lên, Tôn Vũ Hàn hơi bực bội mà mở lên nghe."Xin hỏi ai đấy". Tôn Vũ Hàn hỏi nhưng không ai trả lời, nàng hỏi thêm mấy lần cũng không nghe hồi đáp. Tôn Vũ Hàn buồn bực muốn tắt máy thì lại nghe một giọng nói quen thuộc.

"Là con".

Tôn Vũ Hàn cứ ngỡ là mình nghe nhầm, nàng nhìn vào điện thoại rồi nhéo lên tay mình.

Đau!!.

Điều này là thật, nàng nghe thấy tiếng con gái mình."Tiểu Hi".

"Mẹ". Bạch Vũ Hi dựa vào một góc cây ven đường, cơ thể mệt mỏi mà trượt ngồi xuống.

"Con ..". Tôn Vũ Hàn muốn hỏi nhưng nàng không biết mình sẽ bắt đầu từ đâu, cũng không biết sẽ hỏi những gì.

"Con nhớ mẹ". Bạch Vũ Hi lại tiếp tục nói, hơi thở có chút hỗn loạn hiển nhiên cô đã khóc.

Chỉ một câu nói đã phá vỡ tất cả mọi thứ, nước mắt Tôn Vũ Hàn rơi xuống, tiếng nức nở cũng phát ra."Đồ vô lương tâm".

Bạch Vũ Hi mỉm cười, cô đúng là vô lương tâm mà, nhưng cô vẫn nhớ mục đích gọi cho mẹ." Mẹ đồng ý lời cầu hôn sao".

"Cầu hôn". Tôn Vũ Hàn nhíu mày hỏi, chắc là nam nhân kia."Nếu mẹ đồng ý thì sao".

"Mẹ có đồng ý không". Bạch Vũ Hi lại hỏi một lần nữa, cô muốn biết câu trả lời.

"Không đồng ý thì sao,mà đồng ý thì...". Tôn Vũ Hàn đang nói giữa chừng lại bị cô cắt ngang."Mẹ là người của con".

Tôn Vũ Hàn im lặng nước mắt lại rơi càng nhiều, không cho nàng kết hôn nhưng lại bỏ rơi nàng.

"Con hối hận". Bạch Vũ Hi lại mở lời."Con hối hận vì đã rời đi".

"Tiểu Hi mẹ không có đồng ý". Tôn Vũ Hàn mềm lòng, đối với nàng chỉ cần một lời nói của cô cũng đủ khiến nàng vui vẻ.

"Mẹ sẽ chờ con chứ, con sẽ mau chóng trưởng thành. Con không muốn làm con của mẹ ,con muốn đường đường chính chính cưới mẹ làm vợ của con". Bạch Vũ Hi vịn vào thân cây đứng lên, cô bây giờ chỉ là một đứa trẻ không trưởng thành trong mắt người khác, cô muốn mình phải tự tạo nên mọi thứ từ đôi bàn tay này. Cô muốn khi mình có được thứ mình cần, cô sẽ công bố cho mọi người biết cô muốn cưới nàng.

"Mẹ sẽ chờ". Tôn Vũ Hàn che miệng lại nàng sợ mình sẽ khóc to lên mất, nàng khóc là vì vui mừng, nàng khóc là vì đã tìm được cô.

Cúp đi cuộc điện thoại, Bạch Vũ Hi nhìn về con đường phía trước. Dù có đen tối như thế nào, cô cũng sẽ đi đến cuối con đường để tìm nàng, ánh sáng  đẹp nhất trong lòng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play