Tề Nghiên Dương vừa bước xuống xe đã ngó lung tung, cô mang túi đồ đi theo Nhạc Tiểu Mễ. Đi được một đoạn thì đến trước một căn nhà rất to, Tề Nghiên Dương ngạc nhiên đây là nhà Nhạc Tiểu Mễ. Tề Nghiên Dương đi theo nàng đến cửa lại không thấy đứng lại, đi thêm mấy bước thì một ngôi nhà nhỏ hiện ra. Tề Nghiên Dương nhìn ngôi nhà lớn lại nhìn ngôi nhà nhỏ, không phải a đây mới đúng.

Điều đầu tiên gây ấn tượng với cô là phía trước nhà trồng rất nhiều cây Hoa Tử Dương , từng cụm hoa đầy màu sắc nở rộ. Hai bên đường đi trải dài một màu tím của Mao Địa Hoàng , từng đoán hoa như những chiếc chuông nhỏ. Bên hành lang trồng rất nhiều cỏ Lạc Tiên , hoa của chúng màu vàng nở quanh năm. Tề Nghiên Dương cũng đã rất lâu không nhìn thấy chúng, hầu như không ai trồng nữa.


Nhà tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm áp, bên trong rất ngăn nắp gọn gàng. Chỉ cần nhìn vào ngôi nhà, người khác có thể đoán được tính cách của chủ nhân. Nhạc Tiểu Mễ để thức ăn xuống bàn, theo thói quen đi vòng ra sau nhà.

"Mẹ ". Nhạc Tiểu Mễ vừa thấy Lý Lan đã chạy đến lao vào lòng mẹ, nàng nhớ mẹ rất nhiều.

"Ngoan đã lớn mà còn làm nũng, nhìn xem có người đang nhìn con kìa". Lý Lan nhìn thấy một nữ nhân đang bước ra, có lẽ là bạn hữu của nữ nhi.

"Ai dám cười con chứ ". Nhạc Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Tề Nghiên Dương, rồi ôm mẹ cọ cọ.

"Thật là ". Lý Lan thật hết cách với nàng, không biết sau này làm sao mà gả đi đây.

Tề Nghiên Dương có thể cảm nhận không khí ấm áp lúc này, nhà cô không hề được như thế. Đơn giản là  cha ,mẹ cô chưa một lần ngồi ăn hay ôm cô như thế. Dù mẹ rất thương cô nhưng không thường ôm cô, mẹ luôn để cô được tự lập một mình. Người ta thì được quyền làm nũng, còn cô chỉ được quyền ngồi nhìn.


Tề Nghiên Dương có chút mất mát, cô xoay người bước lại vào trong nhà. Nhạc Tiểu Mễ cũng buông mẹ ra khi thấy ánh mắt thất lạc của cô, nàng xin phép mẹ vào nhà trước. Lý Lan còn dở tay dọn dẹp nên sẽ vào sau, nàng phải nấu một bữa thịnh soạn .

"Chị sao vậy ". Nhạc Tiểu Mễ nắm lấy tay Tề Nghiên Dương vỗ về, sao lại dùng ánh mắt cô đơn nhìn nàng.

"Không có gì, chị đang ghen". Tề Nghiên Dương tâm trạng trở lại bình thường, cô mỉm cười trêu ghẹo nàng.

"Có cái gì lại ghen". Nhạc Tiểu Mễ híp mắt đầy nguy hiểm, muốn gạt nàng à .

Đang lúc khó xử thì Lý Lan lại đi vào, nàng thấy không khí có chút căng thẳng thì nhíu mày. Hai đứa nhỏ làm sao lại cãi nhau, mới về đến nhà thôi mà. Nhạc Tiểu Mễ vừa nhìn thấy mẹ đã buông tay cô ra, trừng mắt nhìn cô một cái. Tề Nghiên Dương đành cười cười cho qua chuyện, biết nàng sẽ không bỏ qua. Nhạc Tiểu Mễ tuy nhìn vào rất dễ tính nhưng thật sự thì không, nàng là người rất cố chấp khi muốn biết điều gì sẽ tìm hiểu đến cùng.


Lý Lan đem cơm dọn đến bàn ăn, Tề Nghiên Dương vội tiến đến phụ giúp. Lý Lan rất thích đứa trẻ hiếu động này, lại ăn nói rất ngọt ngào. Một nhà ba người dùng cơm, Nhạc Tiểu Mễ hỏi thăm về công việc của mẹ, mẹ nàng là phó phòng của một công ty truyền thông. Đang dùng cơm thì tiếng chuông cửa vang lên, Tề Nghiên Dương là người đứng lên đi mở cửa.

"Xin hỏi cô Lý có ở nhà không ".Trước mặt cô là một nam nhân thanh lịch, trên tay ôm một bó hoa hồng.

"Ở bên trong ". Tề Nghiên Dương nghiên người mời khách nhân vào, nam nhân này cũng hơn tam tuần đi.

Nam nhân đi vào đã đem hoa cắm vào bình, dường như điều này rất quen thuộc với hắn. Khi nhìn đến bàn đã thấy Nhạc Tiểu Mễ mỉm cười chào hắn, còn có người mà hắn muốn gặp.

"Tần thúc". Nhạc Tiểu Mễ đứng lên kéo tay Tần Lãng Nghệ ngồi xuống ghế, nàng nhường chỗ của mình cho hắn.

"Con về lúc nào ". Tần Lãng Nghệ rất nho nhã thư sinh, lại vô cùng ưa thích sạch sẽ, ai nhìn vào cũng sẽ có cảm tình tốt.

"Không lâu ạ". Nhạc Tiểu Mễ thấy Tề Nghiên Dương nhíu mày nhìn mình, thì tiến đến kéo tay cô ngồi xuống bàn. Cái người này đang định ăn dấm chua lung tung đây, một lát phải hảo hảo giáo huấn thật kỹ mới được.

Lý Lan dường như có điểm không tự nhiên, nàng không chào hay nói gì cả. Nhạc Tiểu Mễ nhìn mẹ có điểm suy nghĩ, cũng đã hơn mười năm rồi mẹ vẫn còn do dự sao. Nhạc Tiểu Mễ nhìn ra mẹ nàng đối với Tần Lãng Nghệ là có tình, nhưng suốt bao nhiêu năm vẫn một mực im lặng. Ba cô cũng đã mất lâu rồi, mẹ có phải vì vụ tai nạn đó mà không đồng ý.

Ba nàng khi còn sống là một luật sư, ba nàng lớn hơn mẹ nàng đến 10 tuổi. Lúc mẹ kết hôn mới 19tuổi, là thời gian tươi đẹp của tuổi thanh xuân. Sau một năm sinh hạ Nhạc Tiểu Mễ, cũng cùng lúc sinh nhật tròn một tuổi của nàng mà gặp tai nạn qua đời. Mẹ nàng không còn người thân nào cả, ngay cả bên nhà nội cũng không thèm nhận nàng. Họ Nhạc không xem nàng là cháu vì nàng là nữ nhi, không biết là thời đại nào còn có kiểu sống trọng nam khinh nữ. Chính vì thế cuộc sống rất khó khăn, cũng may nhờ người giúp đỡ.

Người giúp đó không ai khác là Tần Lãng Nghệ, hắn là em trai của người gây ra tai nạn. Anh trai hắn là một kẻ ăn chơi, thường xuyên rượu bia không màn gia đình. Lúc gây ra tai nạn lại đem theo một lượng lớn rượu nho trên xe, khi hai xe va chạm tạo áp lực khiến chúng phát nổ. Vụ nổ khiến cả hai xe bốc cháy không thể dập tắt, làm cả hai thiệt mạng.

Tần Lãng Nghệ là muốn bù đắp cho nàng, luôn đến thăm hỏi lo lắng cho nàng. Lý Lan lại không chịu nhận ân huệ đó nên lúc Nhạc Tiểu Mễ được 5 tuổi thì dọn đi. Tần Lãng Nghệ lại truy tìm đến tận đây nên không trốn được nữa, lâu dài nên phát sinh tình cảm. Nhạc Tiểu Mễ biết mẹ là lo lắng mình không đồng ý, mẹ sợ nàng cảm thấy tủi thân. Nhạc Tiểu Mễ vừa thương lại vừa giận mẹ, thương vì suốt cuộc đời chỉ nghĩ cho hạnh phúc của nàng, giận vì không chịu nghĩ cho bản thân một chút.

Tần Lãng Nghệ chỉ đến một lát rồi đi, hắn còn việc tại công ty cần phải xử lý. Tề Nghiên Dương dùng cơm xong thì đi rửa chén, chỉ lưu lại Nhạc Tiểu Mễ cùng Lý Lan trò chuyện.

"Con hỏi mẹ một điều được không ". Nhạc Tiểu Mễ ngồi trên sopha chân giơ cao gác lên ghế nhỏ, nàng nghiên đầu nhìn mẹ hỏi.

"Điều gì ". Lý Lan ngồi bên cạnh đang lột quýt, này là con gái nàng mang về.

"Mẹ có tình cảm với Tần Thúc không". Nhạc Tiểu Mễ mắt không chớp hỏi, nhưng nói hết câu lại cụp mi mắt nhìn xuống dưới chân.

"Không có ". Lý Lan sững sờ trong vài giây rồi đáp, nàng dù có cũng sẽ đem chôn giấu. Con gái nàng chỉ có tình thương của mẹ, nếu nàng lại lập gia đình thì con gái sẽ cô đơn lắm.

"Con không tin". Nhạc Tiểu Mễ trừng mắt chu môi nhìn mẹ." Con có thể nhìn ra".

"Tiểu Mễ mẹ...". Lý Lan không biết sẽ nói gì lúc này, nàng đúng là đã động lòng trước Tần Lãng Nghệ.

"Con biết từ rất lâu, cũng tại con không nói nên mới chậm trễ thế này. Mẹ là mẹ của con ,con chỉ muốn mẹ được vui. Cho dù là ai đi chăng nữa chỉ cần mẹ thích con điều chấp nhận, con chỉ cần biết người đó sẽ mang đến hạnh phúc cho mẹ thế là đủ ". Nhạc Tiểu Mễ nắm tay mẹ vuốt ve, đôi bàn tay vì nàng tạo dựng một tương lai tốt đẹp.

Lý Lan không có đáp lại lời nàng, nhưng nàng biết mẹ sẽ suy nghĩ về điều này. Dù mẹ quyết định ra sao nàng cũng vui vẻ chấp nhận, nàng mong là mẹ luôn cười vui vẻ.

Tề Nghiên Dương ngồi trên giường nhìn nàng loay hoay trong phòng, Nhạc Tiểu Mễ đang sắp xếp lại một ít đồ. Tề Nghiên Dương bổng đứng dậy ôm lấy nàng từ phía sau, cầm đặt trên vai nàng hôn lên má nàng.

"Chị ghen". Tề Nghiên Dương cắn nhẹ vành tai nàng nói, cô ăn phải dấm chua rất nhiều nha.
"Tần thúc yêu thích là mẹ em". Nhạc Tiểu Mễ hơi run rẩy vành tai trở nên nóng rực, nàng có thể cảm nhận vành tai đang bị mút đến ẩm ướt.

Tề Nghiên Dương nghe được câu trả lời thì hài lòng một tí, nhưng không phải cô sẽ bỏ qua đâu. Tề Nghiên Dương liếc nhìn cửa phòng ngủ ,đã được khóa lại rồi. Tay nhẹ nhàng vén lên áo thun trắng của nàng, tiếp theo là tiếp lên vuốt ve da mềm mại.

"Đừng mẹ em...Ưm".

Nhạc Tiểu Mễ chưa nói hết câu đã bị phản ứng của bản thân làm cho xấu hổ, Tề Nghiên Dương đang ôm lấy nơi căng tròn của nàng. Nhạc Tiểu Mễ đưa tay đánh vào cái tay hư hỏng kia, giờ là ban ngày lại muốn làm chuyện không trong sáng. Tề Nghiên Dương bị đánh giả vờ đáng thương, nhưng bị nàng ngó lơ.

"Mẹ em sẽ nghĩ mấy ngày ". Tề Nghiên Dương đang suy tính mờ ám, nếu chỉ có hai người thì.

"Khoảng 4 ngày ". Nhạc Tiểu Mễ thành thật trả lời, nàng không biết ai kia đang đen mặt.

"Không bị khó dễ sao". Nếu là phó phòng bên giải trí sẽ khó mà nghĩ được nhiều, công việc chất cao như núi.

"Tần thúc là cấp trên của mẹ". Nhạc Tiểu Mễ cũng không ngờ có duyên phận như thế, lúc mẹ đi xin việc không hề biết điều này.

Tề Nghiên Dương xụ mặt, có mẹ nàng cô còn ăn đậu hũ được sao. Thôi thì bây giờ tranh thủ vậy, nghĩ là làm cô ôm nàng bế lên giường. Nhạc Tiểu Mễ chưa hiểu ra chuyện gì đã chìm vào nụ hôn mãnh liệt, ban ngày cũng có thể làm được nhiều thứ lắm nha.

Trong lúc hai người xuân cảnh ngập tràn, thì có một người đang gặp rắc rối. Tôn Vũ Hi không biết phải mặc gì đi dự tiệc, định chọn váy nhưng không thích hợp. Nếu có trường hợp gì xảy ra cô không thể mặc váy đánh nhau, do dự một hồi thì cũng quyết định được. Nhìn lên đồng cũng gần 4 giờ rồi, mẹ sắp về rồi. Tôn Vũ Hi nhanh chóng đi ra phòng khách, lại nghe chuông điện thoại vang lên.

Tôn Vũ Hi nhíu mày xoay người trở lại phòng, nhìn thấy người gọi đến thì không thèm nghe ném qua một bên. Tôn Vũ Hi bực mình lại xoay người nhặt lên điện thoại trên giường, vào ngay danh sách chặn lại số điện thoại. Điện thoại là từ cái tên tốt số được mẹ cô dạy bảo hôm nọ, hắn là cảm nắng khí thế của mẹ cô mất rồi. Không biết từ đâu tìm được số điện thoại của cô, hắn cứ gọi điện đến nịnh bợ hồng lấy lòng. Nếu để cô gặp lại hắn sẽ cho một trận nhừ tử, dám đi chọc ghẹo mẹ cô sao.

Tôn Vũ Hi còn đang mải mê với những điều đang suy nghĩ, cô không biết rằng phía sau lưng có một người. Tôn Vũ Hàn nhìn con gái đang chăm chú vào điện thoại, lại đọc được dòng tin nhắn "Tình cảm của anh là thật,anh thật lòng yêu thích". Tôn Vũ Hàn chân mày nhíu thành một đoàn, đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm tin nhắn. Lại có người tỏ tình sao, con gái nàng thật là thích trêu chọc ông bướm đây.

Tôn Vũ Hi đang suy nghĩ chợt run rẩy cả người, vành tai bị người cắn đau nhói. Tôn Vũ Hi muốn xoay người lại nhưng bị ôm chặt, trên vành tai không ngừng phát ra đau nhức.

"Mẹ...con đau". Tôn Vũ Hi oan ức hô lên, cô không có chọc giận mẹ nha.

"Là ai". Tôn Vũ Hàn buông vành tai cô ra,thanh âm bất mãn cùng khó chịu hỏi.

Ai ! Tôn Vũ Hi ngơ ngác không biết mẹ định hỏi ai, cô định hỏi lại thì nhìn điện thoại cầm trên tay. Tôn Vũ Hi đã biết mẹ hỏi điều gì, khóe môi cong lên tạo một nụ cười. Nhưng rồi nụ cười đó lại chợt biến mất, người ta là theo đuổi mẹ của cô.

"Đinh Tu Kiệt ". Tôn Vũ Hi không vui nói ra ,ai phải là người nên ăn dấm chua đây.

Tôn Vũ Hàn nhíu mày cái tên này có vẻ đã nghe ở đâu, nàng suy nghĩ một lát thì kinh ngạc nhìn Tôn Vũ Hi. Hình như là người nàng đã nặng lời trách móc, là họ hàng gì đó với người theo đuổi con gái nàng. Nhưng hắn ta sao lại nhắn tin như thế, hắn muốn theo đuổi con gái nàng sao.
"Hắn yêu thích con". Tôn Vũ Hàn ngồi xuống giường tay chạm vào sàng đan màu hồng, là con gái lựa chọn mua về.

"Là yêu thích mẹ ". Tôn Vũ Hi chu môi ngồi xuống giường cùng mẹ, lại xoay người ai oán nhìn nàng.

Tôn Vũ Hàn nhìn cô không biết nói gì, thì ra nàng mới là kẻ cầm đầu rắc rối. Tôn Vũ Hàn nhìn cô ra vẻ vô tội, nàng thật ra không biết gì hết. Tôn Vũ Hi nhìn gương mặt giả ngây ngô của nàng mà bật cười, cô đưa tay nhéo mũi mẹ một cái.

"Xẹp mũi ". Tôn Vũ Hàn đưa tay che mũi lại giả vờ trốn, nàng chưa kịp ngồi dậy đã bị áp xuống giường.

Tôn Vũ Hi nằm trên người nàng im lặng nhìn nàng, đồng tử như nước trong veo đầy ôn nhu. Cô đưa tay vuốt ve má nàng, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn một cái. Tôn Vũ Hàn đưa tay ôm lấy cô, nàng hiểu hành động ôn nhu này. Con gái nàng dù có tức giận thế nào cũng sẽ rất ôn nhu, mỗi khi hôn nàng đều mang theo dịu dàng tinh tế.

"Mẹ yêu con".

Tôn Vũ Hàn chỉ nói một câu, nhưng một câu này chứa đựng yêu thương vô hạn. Tôn Vũ Hi nghe đến như mật ngọt trong tim, yêu là phải tin tưởng nhau. Cô yêu nàng ở cạnh nàng, nàng yêu cô không muốn xa rời cô.

Buổi tiệc diễn ra lúc 7 giờ, Tôn Vũ Hi đã chọn sẵn đồ đợi mẹ hỏi ý kiến. Tôn Vũ Hàn nhìn một chút thấy rất hợp với với cô, nhìn vào không quá trẻ con cũng không già dặn.

Tôn Vũ Hi lần đầu dự tiệc hơi chút bối rối, cô chưa từng đến những cuộc hợp mặt lớn thế này. Khi bước vào không khí ồn ào khiến cô có chút khó chịu, dù như thế cô vẫn giữ được bình tĩnh. Khi cả hai bước vào không khí dường như im lặng hẳn, ánh mắt mọi người đều chăm chú đến hai người.

Tôn Vũ Hi mặc một chiếc quần Jean đen, áo sơ mi trắng .Tay áo được xoắn lên đến khủy tay,góc áo phía trước được đóng thùng một nửa, còn phía sau thả dài. . Tóc cột cao nhìn rất năng động khỏe khoắn, bên dưới là một đôi bốt cao màu đen. Tôn Vũ Hàn lại chọn một bộ đầm trắng, cổ áo xếp chéo không quá lộ liễu, phía bên đùi có một đường xẻ tà.
Tôn Vũ Hàn từ xa đã thấy Trình Vân Phi tiến lại phía mình, nàng nhíu mày khi nhìn bộ đầm ôm sát người kia. Đại tỷ à có cần lộ liễu thế không, nếu Minh ca ở đây chắc sẽ đem chị dấu đi. Trình Vân Phi thì khác thường ngày bị chồng quản thúc, nên giờ thỏa sức mà tung hoành. Vừa thấy nàng đến đã vội tiến lại gần, Trình Vân Phi gương mặt có chút khó chịu.

"Trần Tầm bên kia". Trình Vân Phi nãy giờ bị hắn truy hỏi thật mệt, đã có gia đình còn hỏi chuyện của Tôn Vũ Hàn.

Không đợi Trình Vân Phi nói ra khó chịu Trần Tầm cũng đã bước qua, hắn mỉm cười nhìn nàng. Tôn Vũ Hi tuy rất ghét như vẫn phải cố nhịn, mục đích cô không mặc váy dường như sắp được rồi.

______________________________________

Buồn quá đi.

Có người lại đi mắng Lâm Lâm nhà ta là lợi dụng cơ hội, ti tiện, tiểu nhân.
Suy sụp tinh thần 😩😩😩😩.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play