Lâm Cảnh Kỳ hùng hổ gầm lên:

"Cút ra, hôm nay đứa nào cản đường tao, tao sẽ g.iế.t đứa đó. Nghe rõ chưa". Hắn vừa đi vừa hung hăng nói: "Anh Phong đâu? Nói mau? Anh Phong đâu".

"Anh Kỳ, anh Phong đang ăn cơm trưa. Anh đợi một chút, em đi báo anh Phong".

"Tao tự vào tìm anh ấy".

"Anh Kỳ, để em…".

Người đàn em còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã vang lên một tiếng "Bốp" rất lớn, Cảnh Kỳ bực tức chửi ầm lên, sau đó hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong, mấy người đàn em của Tô Vũ Phong cũng ngay lập tức chạy theo.

Khi anh ta vào đến cửa, nhìn thấy Hà Vân đang ngồi ăn cơm cùng mấy người của Tô Vũ Phong, sắc mặt của Lâm Cảnh Kỳ ngay lập tức sa sầm xuống. Cùng lúc này, mấy người đàn em canh cửa bên ngoài cũng chạy vào, ấp úng nói với Vũ Phong:

"Đại ca, em đã ngăn anh Kỳ, nhưng… anh Kỳ cứ đòi gặp anh".

Tô Vũ Phong khoát tay ra hiệu đàn em ra ngoài, sau đó cầm giấy ăn dưới bàn lên nhẹ nhàng lau miệng, bộ dạng ung dung khiến Cảnh Kỳ tức đỏ cả mặt. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Tô Vũ Phong nói:

"Chú vừa từ Nam Sudan về đã vội vã đến đây, có chuyện gì?".

"Anh cả". Trước mặt Tô Vũ Phong, hắn không dám nghênh ngang như đối xử với đàn em, vẫn phải nhẫn nhịn nói: "Cô gái kia là người của em, tại sao bây giờ lại ở chỗ của anh thế?".

"Nếu tôi nói cô ấy bị cậu xích ngoài trời, không chịu khổ được nên cầu xin được theo tôi thì cậu định thế nào?"

"Anh cả. Nội quy của Đông Xưởng không phải anh không rõ. Người của kẻ nào thì bất kỳ ai cũng tuyệt đối không được đụng vào".

"Tôi chưa từng đụng vào cô ta". Tô Vũ Phong liếc nhìn Hà Vân, lúc này, trong lòng cô vì có ám ảnh rất tệ đối với Lâm Cảnh Kỳ nên mặt mày đã tái mét: "Tôi thấy tay nghề bác sĩ của cô ta không tồi nên dẫn về đây. Tiện có mấy người đàn em của tôi đang bị thương".

Lâm Cảnh Kỳ nghe đến đây thì nhịn hết nổi, nghiến răng nói: "Anh cả, cô ta là bác sĩ của tôi. Dù anh có đụng vào cô ta hay không, cô ta vẫn là người của tôi. Hôm nay tôi đến đây để đòi lại người".

Nghe đến đây, bàn tay đang cầm đũa của Hà Vân liền siết chặt, đến mức mấy đầu ngón tay bị hằn trắng bệch. Cô biết mình không thể nhờ cậy ai ngoài Tô Vũ Phong, cho nên chỉ đành dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, hy vọng anh sẽ rủ lòng thương hại để cho cô ở lại.

Lúc ấy, rõ ràng Tô Vũ Phong nhìn thấy, nhưng bộ dạng của anh vẫn lạnh nhạt như thường, không lay động không suy chuyển, chỉ thờ ơ nói với Hà Vân: "Có nghe không? Đại ca Cảnh Kỳ đến đây để mang cô quay về".

"Tôi không đi". Cô kiên quyết lắc đầu: "Tôi muốn ở lại đây. Anh Phong, tôi muốn ở lại chỗ của anh".

Cảnh Kỳ nghe xong thì nổi xung lên, chỉ tay vào mặt Hà Vân quát: "Con đàn bà này, mày chán sống rồi à? Nói cho mày biết, ở Đông Xưởng này mày không có quyền chọn lựa rõ chưa? Mày là người của tao, c.hế.t cũng phải ch.ế.t dưới chân tao. Mau đứng dậy qua đây".

"Tôi không phải người của anh, ngay từ đầu là anh bảo đàn em bắt cóc tôi. Tôi không phải là người của Đông Xưởng, tôi có quyền chọn lựa riêng của tôi. Tôi không đi theo anh".

"Mày… con đi.ế.m này…".

Lâm Cảnh Kỳ phát điên lao lại, định giơ tay tát Hà Vân, không ngờ hắn còn chưa kịp chạm đến người cô thì Long đã lập tức đứng lên, chắn ngay trước mặt Hà Vân.

Long là kiểu người luyện võ lâu ngày, tay chân thô kệch, người lại rất cao to, khi chắn trước mặt cô chẳng khác gì một bức tường dày. Cảnh Kỳ thấy người của Uy Việt dám ngăn cản mình như vậy liền quay sang gầm lên với Tô Vũ Phong:

"Anh cả, thế này là ý gì?".

"Đây là nhà của tôi, chưa có lệnh của tôi, cậu dám đánh người trong nhà tôi?". Anh bình thản nói.

"Cô ta là người của tôi, hôm nay tôi phải mang cô ta đi. Tôi phải dạy dỗ con đàn bà khốn k.iế.p này. Anh cả, anh mau bảo người của anh tránh ra".



Hà Vân lúc này cũng hét to: "Tôi không đi, tôi muốn ở bên cạnh anh Phong".

Tô Vũ Phong nhún vai, ngữ điệu vô cùng thờ ơ: "Cậu nghe rồi đấy, bác sĩ của cậu muốn ở lại Uy Việt. Nơi này tôn trọng ý kiến cá nhân, đặc biệt là phụ nữ, cô ấy đã nói như vậy, tôi nghĩ hôm nay cậu không đưa người đi được rồi".

"Tô Vũ Phong". Lâm Cảnh Kỳ cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, gào lên gọi thẳng tên của Tô Vũ Phong. Đàn em của hắn ở bên ngoài thấy động thì lập tức cầm súng xông vào, cùng lúc này, Minh Trạch cũng ngay lập tức đổi sắc mặt, nhanh như chớp rút súng chĩa về phía Cảnh Kỳ.

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ đàn em của Tô Vũ Phong cũng nâng súng lên, tình cảnh trước mặt Hà Vân bỗng chốc biến thành hai bên gườm gườm chĩa họng súng vào nhau, không khí căng như một sợi dây đàn.

Tô Vũ Phong vẫn ngồi yên ở bàn ăn, quét mắt liếc một vòng, ngữ điệu bình thản đến mức không thể bình thản hơn được nữa: "Thế nào? Cậu định nổ súng vào tôi?".

Cảnh Kỳ nhìn họng súng trong tay Minh Trạch, lại nhìn cả một đám đàn em dày đặc không biết từ đâu xuất hiện trong gian phòng lớn của Tô Vũ Phong, biết mình vẫn chưa đủ bản lĩnh để lật đổ anh, cho nên cuối cùng đành phải tự nuốt cục tức vào trong lòng.

Hắn chấp nhận dịu giọng: "Anh cả, đừng quên quy tắc của Đông Xưởng".

"Tất nhiên đã là người của Đông Xưởng, tôi sẽ không bao giờ quên". Tô Vũ Phong đứng dậy, đi ngang qua người Hà Vân rồi tiến về phía Cảnh Kỳ. Khi anh đi một bước, đàn em của hắn lùi một bước, Lâm Cảnh Kỳ thì không dám nhúc nhích nhưng cũng chẳng thể rút súng ra, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Vũ Phong.

Anh nhếch môi cười nhạt: "Chú hình như rất coi trọng bác sĩ kia thì phải"

"Tôi chỉ không muốn người của tôi tuột khỏi tay tôi. Anh cả, trước giờ anh chưa từng có phụ nữ, cũng chẳng cần thiết phải giữ một bác sĩ như cô ta ở bên mình".

"Đó là nguyện vọng của cô ấy". Tô Vũ Phong dừng chân khi đứng ngang vai với Cảnh Kỳ, vì anh cao hơn anh ta nên vai của Vũ Phong cũng chênh hơn hẳn vai hắn nửa gang tay, khí thế cũng hơn hẳn Lâm Cảnh Kỳ mười bậc: "Thế này đi, nếu cậu nhất quyết muốn đòi người thì chúng ta cứ theo quy tắc của Đông Xưởng mà làm".

"Cái gì?". Lâm Cảnh Kỳ nghe đến đây liền trợn tròn mắt: "Anh cả, anh đang đùa tôi đấy à?".

"Cậu đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?"

Lâm Cảnh Kỳ biết Vũ Phong không bao giờ giỡn chơi, một khi anh giỡn chơi thì chắc hẳn sẽ có người mất mạng. Nếu Tô Vũ Phong đã đưa ra đề nghị như vậy, từ chối thì chẳng khác gì một kẻ hèn nhát, mà đồng ý thì rất có khả năng chính hắn sẽ trở thành người bị bẽ mặt.

Nhưng xung quanh còn có đàn em, hơn nữa không giành được một người phụ nữ rẻ mạt như Hà Vân, hắn chắc hẳn sẽ trở thành trò cười của cả Đông Xưởng. Lâm Cảnh Kỳ không can tâm như vậy, cuối cùng đành siết chặt bàn tay, nghiến răng nói:

"Được. Làm theo quy tắc thì làm theo quy tắc. Anh cả, tôi đợi anh".

Dứt lời, hắn hầm hầm quay lại quát đám đàn em: "Về".

"Vâng, anh Kỳ".

Sau khi đám đàn em của Cảnh Kỳ đi rồi, người của Tô Vũ Phong mới lặng lẽ thu súng. Lúc này, Hà Vân cũng thò đầu ra khỏi lưng Long, nhìn căn phòng rộng lớn bây giờ đã chẳng còn lại mấy người, cô mới khẽ thở phào một tiếng:

"Cảm ơn mọi người". Hà Vân quay sang nhìn Tô Vũ Phong, cúi đầu nói thêm: "Cảm ơn anh".

Anh không thèm để ý đến cô, chỉ đi thẳng đến cánh cửa phía bên trái gian nhà, trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Thu dọn đi".

"Vâng".

Bình thường sẽ là Long và Minh Trạch làm nhiệm vụ thu dọn, bọn họ đều là những người xuất thân từ xã hội đen, từng lăn lộn khắp nơi, gian khổ thế nào cũng đã trải qua rồi nên những việc dọn dẹp thế này cũng không cần nhờ đến đàn em mà đều tự tay làm.

Tuy nhiên hôm nay Hà Vân đến đây, cô cũng muốn làm một chuyện gì đó để cảm ơn mọi người nên ngay lập tức nói: "Hai người để đó tôi làm cho. Mấy việc này tôi quen hơn hai người".

"Sao có thể thế được chứ?". Minh Trạch lúc này đã không còn sát khí, tươi cười trở lại với cô: "Bác sĩ là khách mà".



"Không đâu, ban nãy các anh cũng nghe rồi. Tôi đến đây là người của anh Phong, những chuyện thế này cứ để tôi làm".

"Nhưng mà…"

"Không sao, nếu hai người không để tôi làm thì tôi sẽ áy náy lắm". Hà Vân cười cười: "À phải rồi, ban nãy anh Phong nói làm theo quy tắc nghĩa là thế nào vậy? Tôi mới đến đây nên không hiểu lắm, hai người có biết không?"

Nghe Hà Vân nói vậy, sắc mặt của Long thấp thoáng hiện lên vẻ khó xử, anh ta ấp úng gãi tai một hồi cũng không biết phải nói thế nào. Mãi đến khi Long định lên tiếng thì Minh Trạch lại cướp lời trước: "Không có gì đâu, nói với đại ca Đông Xưởng vài câu thôi".

"À…". Hà Vân mới đến nên không rõ ở nơi đây có những quy tắc quỷ quái gì, cũng không nghi ngờ mà chỉ đáp: "Tôi biết rồi. Những thứ này dọn đi đâu được vậy?".

"Ở sau nhà có một vòi rửa dẫn từ trên núi xuống, bác sĩ chịu khó nhé".

"Không có gì, tôi làm được mà. Hai người cứ đi làm việc đi".

Hà Vân nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, sau đó đem ra sau nhà, nơi đó có một vòi nước dẫn qua các thanh nứa từ trên núi xuống. Nước trong lành và mát rượi, cảnh vật xung quanh cũng rất yên bình và thanh tịnh, khác biệt hẳn với không khí đầy mùi súng đạn bên ngoài kia.

Cứ nghĩ đến việc Lâm Cảnh Kỳ tạm thời không lôi cô quay về chỗ của hắn, tảng đá trong lòng Hà Vân nhẹ đi rất nhiều. Cô vừa huýt sáo nữa rửa bát, lát sau bỗng nhiên thấy sau gáy nong nóng, linh cảm có ánh mắt người nào đó đang nhìn chằm chằm mình, Hà Vân liền quay phắt lại, tuy nhiên phía sau lại chẳng hề thấy ai.

"Quái lạ". Rõ ràng linh cảm của cô chưa bao giờ sai, nhưng lần này thì trật lất, Hà Vân nghĩ mình gần đây gặp nhiều chuyện đáng sợ nên bắt đầu thần hồn nát thần tính, cuối cùng chỉ đành khẽ thở dài.

Cô tự nhủ với mình rằng, có một ngày nào đó cô sẽ tìm cách thoát khỏi nơi này, trở về Việt Nam tìm phương án khác trả thù cho cha mẹ. Lần này, cô đến Bentu để mong học hỏi được một chút bản lĩnh, không ngờ kiên cường của bản thân lại bị bào mòn bởi súng đạn và những thứ kinh khủng ở nơi đây. Bây giờ sống được hay không còn là một chuyện mà Hà Vân không chắc chắn, nhưng cô biết, ở cạnh Tô Vũ Phong chắc hẳn đường sống của cô sẽ rộng rãi hơn bên cạnh Lâm Vũ Kỳ.

Rửa bát xong, Hà Vân trở về phòng không có việc gì làm nên mở cửa sổ ngắm trăng mãi, tới khi loáng thoáng nghe đám đàn em canh gác bên ngoài chào hai tiếng: "Anh Phong", cô mới đóng cửa rồi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Nhưng Hà Vân vừa nằm được một lúc, còn chưa kịp thiếp đi thì bên ngoài bỗng nhiên mấy tiếng gõ cửa. Hà Vân lập tức cảnh giác bật dậy, rón rén bước ra nghe ngóng, thấy bóng của lính canh vẫn in hình lên cánh cửa, cô mới yên tâm mở ra. Không ngờ đứng bên ngoài là một người phụ nữ.

Cô đã từng gặp người này, cô ta chính là người đã mang đồ ăn và nước uống đến cho Hà Vân khi cô bị xích ở cột ngoài trời. Bây giờ cô ta xuất hiện ở đây khiến Hà Vân không nén nổi ngạc nhiên: "Cô cần tìm tôi?".

Cô gái đó vẫn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Hà Vân một cái, vẫn là ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm khiến cô nổi da gà. Hà Vân đang không hiểu cô gái này đến đây định làm gì thì lại thấy cô ta nâng tay lên, trên tay là một túi đồ đựng toàn quần áo phụ nữ.

"Cho tôi à?". Hà Vân biết cô ta sẽ không đáp, cho nên cũng không chờ đợi mà nhanh chóng nói luôn: "Cảm ơn".

Cô ta vẫn im lặng, Hà Vân cũng không nhiều lời, nhận lấy quần áo rồi quay người đóng cửa. Có điều, khi cánh cửa còn chưa kịp đóng lại thì cô ta lại đột nhiên vươn tay chặn lại, cau mày nói với Hà Vân:

"Tại sao lại đem đến phiền phức cho người khác?".

"Gì cơ ạ?". Hà Vân tròn mắt, cô ta đột ngột nói chuyện khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ. Cô gái kia thì mặt vẫn không biến sắc nhìn cô:

"Vì cô, anh Phong đã phải làm theo quy tắc của Đông Xưởng".

"Cô nói gì tôi không hiểu". Hà Vân lắc đầu: "Tôi không biết anh Phong phải làm theo quy tắc gì, cô nói cho tôi biết được không?".

"Cô không biết?"

"Đúng, tôi không biết".

Cô gái đó liếc Hà Vân một cái, vẫn là ánh mắt khó chịu đó, vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó. Sau khi quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Hà Vân, biết cô không nói dối, trong lòng cô ta lại càng cảm thấy bực bội.

Người phụ nữ mới đến này có thứ gì xứng đáng để được Tô Vũ Phong che chở như vậy? Thậm chí còn không cho cô ta biết để cô ta được ở lại đây, Tô Vũ Phong sắp tới sẽ phải làm những gì?

Cô ta im lặng một lúc rồi mới mở miệng: "Quy tắc của Đông Xưởng, không được động đến người của kẻ khác. Nếu muốn giành thứ gì đó thì phải đánh thắng được người kia".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play