Đoàn xe của Tô Vũ Phong đi xuyên qua gió tuyết mịt mù ở Nam cực, dọc
theo vị trí đã đánh dấu trên bản đồ, hơn một tiếng sau mới đến được ngọn núi có nhà máy Atlantic.
Mục sở thị tận nơi mới biết máy quét lượng tử đã vẽ bản đồ tương đối
khớp với thực tế. Cửa sau của nhà máy được xây dựng trong một hang động
rộng lớn, nằm lõm vào so với mặt núi nên không phải chịu nhiều ảnh hưởng của bão tuyết, tuy nhiên bên ngoài cửa hang lại bị rất nhiều mảng thạch nhũ băng bao phủ, nếu không phải bọn họ có thiết bị tiên tiến để xác
định vị trí, chắc chắn sẽ không bao giờ phát hiện ra được nơi này.
Để tránh bị camera an ninh phát hiện, Tô Vũ Phong phải hạ lệnh dừng xe
lại ở sau một cồn tuyết lớn, sau đó Minh Trạch vẽ lại bản đồ bằng máy
lượng tử một lần nữa.
Khi bản đồ chính xác hiện ra, anh ta lập tức báo cáo: "Đại ca, hang động ngay sau lớp nhũ băng dày ở hướng 4h. Từ cửa hang vào đến chiều dài chỉ hơn 20 mét. Chúng ta muốn vào bên trong chỉ cần phá được nhũ băng ở bên ngoài là đủ”.
Tô Vũ Phong nhíu mày nhìn không gian trắng toát trước mặt, xét về độ
dày, độ cứng và mật độ của nhũ băng thì chắc hẳn nó đã tồn tại được hơn
10 năm. Nghĩa là 10 năm nay không có người nào ra vào khu vực này: "Chắc hẳn sẽ có báo động nếu có chấn rung hoặc phát hiện nhiệt”. Tô Vũ Phong
liếc màn hình máy tính của Minh Trạch, dứt khoát nói: “Cậu xử lý hệ
thống an ninh trước”.
“Vâng, đại ca”.
Ngón tay Minh Trạch ngay lập tức múa loạn trên bàn phím, gần đây anh ta
thường xuyên luyện tập kỹ năng hack hệ thống an ninh này, thêm nữa, đám
lãnh đạo nhà máy dường như quá tự tin với việc không ai có thể tìm đến
cửa phụ, cho nên bảo mật có chút lỏng lẻo. Chẳng mấy chốc Minh Trạch đã
hoàn toàn vượt qua được tường lửa, xâm nhập vào hệ thống điều khiển an
ninh ở cổng phụ nhà máy.
“Đại ca, em vượt tường lửa rồi, đợi sau khi kết nối xong, camera sẽ bị vô hiệu hóa trong vòng năm phút”.
Tô Vũ Phong ngay lập tức gật đầu: "Mọi người chuẩn bị những vật dụng cần thiết, chuẩn bị xuống xe".
"Rõ".
Thời gian chuẩn bị kết nối trên màn hình laptop của Minh Trạch đếm
ngược, 60 giây, dần dần hạ xuống 30, 20, 10, khi màn hình chuyển về 0
thì anh ta mới hít sâu vào một hơi: "Mọi người di chuyển nhanh, chúng ta có năm phút. Di chuyển, di chuyển".
Tất cả mọi người lập tức ôm vũ khí nhảy xuống xe, quãng đường từ nơi đỗ
xe đến cửa hang khoảng 30 mét, chạy trên tuyết vô cùng gian nan, tuy
nhiên, bởi vì quyết tâm quá lớn cùng với thể lực khủng khiếp, chỉ chưa
đầy ba phút sau, tất cả người của Uy Việt đã đến được cửa hang động.
Long rút máy laser phá nhũ băng bên ngoài, tuy nhiên thời tiết ở đây quá lạnh, hơn nữa băng cũng quá già và dày, lực cắt vốn dĩ sắc bén của
laser bị ảnh hưởng, anh ta phải cắt lại hai lần mới có thể đứt được
băng.
Tô Vũ Phong không chần chừ một giây đã hạ lệnh tiến vào, khi mọi người
vừa đi xuyên qua nhũ băng được cắt rời thì đồng hồ vừa vặn hết thời gian 5 phút.
“Vừa khớp thời gian”. Minh Trạch liếc màn hình apple watch đeo trên tay
mình, thấy camera khôi phục lại bình thường nhưng không bắt được hình
ảnh của bọn họ liền thở hắt ra một tiếng: "Đại ca, tạm thời chúng ta
chưa bị phát hiện”.
Tô Vũ Phong gật đầu: “Đi thôi”.
Cửa hang và lòng hang động này vô cùng rộng lớn, bên trong, nền nhiệt có vẻ ấm áp hơn bên ngoài. Tô Vũ Phong dẫn đầu đi thẳng vào bên trong, di
chuyển hơn 20 mét nữa, cuối cùng mới nhìn thấy một cánh cửa rộng khoảng
60 mét vuông, bên ngoài được gia cố bằng thép crom nguyên chất.
“Đến rồi”. Long rọi đèn pin về phía trước, lần đầu tiên thấy một cánh
cửa thép lớn như vậy liền cảm thán một tiếng: “Đại ca, trên cửa hình như có ký tự gì đó”.
Tô Vũ Phong ngẩng đầu quan sát chính giữa cánh cửa, mỗi bên cánh đều có
hai ô trống hình tròn, xung quanh là những ký tự với hình thù rất lạ.
Không phải ngôn ngữ của bất cứ quốc gia nào cả: “Nơi đặt chìa khóa”.
Minh Trạch kinh ngạc nói: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ,
chúng ta đặt ở đây? Nhưng đại ca, chúng ta phải sắp xếp theo vị trí thế
nào?”
“Sắp xếp theo hướng dẫn trên ký tự”. Tô Vũ Phong vẫn không rời mắt khỏi mấy hình thù kỳ lạ kia, bình thản nói.
Long là kiểu người lỗ mãng, lại không được học hành đến nơi đến chốn,
tất nhiên không thích phải tốn công suy nghĩ đến mấy chứ chữ nghĩa này:
“Hình như đây không phải chữ Trung Quốc, em thấy chữ này lạ lắm. Đại ca, mấy thứ lằng nhằng này nghĩ nhiều chỉ đau đầu, hay là cứ đặt một quả
bom cho nhanh”.
“Anh muốn c.hế.t hả?”. Minh Trạch vuốt bản đồ 3D trên smartwatch, sau đó giơ lên trước mặt Long: “Nhìn thấy không? Cửa gia cố bằng crom, crom
đấy anh Long. Đặt bom chưa chắc đã xi nhê với nó, còn làm nó tự khởi
động hệ thống bảo vệ và báo động bên trong. Khi bom của anh nổ xong thì
cả đống người ở sau cửa đã chĩa súng vào đầu anh rồi”.
Long nhìn máy đo độ dày cửa, không nói được tiếng nào, lại bực bội gãi
đầu gãi tai. May sao, cùng lúc này Tô Vũ Phong lại mở miệng:
"Đây là mật mã Kryptos. Nếu đặt sai vị trí của bốn chìa khóa, hệ thống
báo động sẽ khởi động, cửa này cũng sẽ tự gia cố để tránh tấn công".
Những người còn lại đều không hiểu mật mã Kryptos là gì, tuy nhiên, chỉ
cần nghe xong câu này thôi cũng đủ hiểu, để mở được cổng phụ này có thêm bao nhiêu gian nan.
"Đại ca, vậy phải làm thế nào?". Long không nhịn được, bước lên phía
trước một bước: "Lúc đầu kế hoạch của chúng ta chỉ là dùng bốn tứ tượng
'hàng chuẩn' để mở khóa. Giờ mới biết còn có cách đặt vị trí này".
Minh Trạch tiếp lời: "Em nghĩ chắc không phải xếp theo đúng các phương
hướng của tứ tượng trong phong thủy Trung Quốc đâu. Như thế thì dễ dàng
quá".
Tô Vũ Phong cũng có suy nghĩ này, cho nên mới chần chừ không lắp tứ
tượng vào ổ khóa. Vốn nghĩ đã đến được đây coi như nắm được 50% phần
thắng, nhưng đúng là đến mới biết, bọn họ vẫn còn cách đường về vô cùng
xa.
Trong lúc mọi người đang đau đầu tìm phương án để mở khóa thì đột nhiên
apple watch trên tay Tô Vũ Phong truyền đến một giọng nói: "Tô Vũ Phong, vẫn chưa mở được khóa phải không?".
”Thằng khốn Trần Văn”. Minh Trạch nhận ra giọng của hắn, không nhịn được chửi thề một tiếng: “Hắn dám xâm nhập bộ đàm của chúng ta”.
Tô Vũ Phong không hề bất ngờ với việc hệ thống thông tin của mình bị
hack, vẫn bình thản đọc mật mã Kyptops, miệng trả lời Trần Văn: "Sao?
Chờ sốt ruột quá à?”
“Đâu có, chỉ là sợ mày tốn thời gian nên định giúp một tay thôi”.
“Trần Văn, tao không mở được khóa thì mày cũng không có composite, có giỏi thì đến tự mở đi".
"Tao làm gì có bản lĩnh đó chứ?". Trần Văn liếc nhìn Hà Vân ngay bên
cạnh, cô bị bịt chặt miệng, gương mặt chỗ tím chỗ sưng, vậy mà từ đầu
đến giờ vẫn nhất quyết không khóc. Hiện tại, khi nghe được giọng Tô Vũ
Phong mới thấy cô lén quay đi nơi khác, không rơi nước mắt, nhưng lồng
ngực rõ ràng đang run rẩy cực điểm.
"Nhưng mà tao cũng biết một chút về ổ khóa đó. Hay là tao thử nói với
mày xem nhé. Yên tâm, Chu Tước đang ở trong tay mày, composite cũng đang cần mày đem về, tao không có hứng chỉ sai để rước thêm việc vào thân
đâu”.
Tô Vũ Phong im lặng không đáp.
Cách đây vài phút, khi nghe được đầu bên kia bộ đàm nói đến mật mã, Trần Văn đã quay sang nhìn Hà Vân, hắn biết cô chính là con gái của người đã thiết kế ra những mật mã này, liền quắc mắt cho người bên cạnh bên cạnh tóm lấy cô, ấn một tờ giấy và một cây bút vào tay Hà Vân.
Hà Vân không chịu viết, hắn liền thô lỗ bóp cằm cô, lực mạnh đến mức sắc mặt đã tái trắng của cô lại càng thêm trắng bệch. Giọng của hắn mang vẻ uy hiếp rất rõ ràng: "Còn muốn gặp lại người đàn ông của mày thì viết
đi".
Cô kiên quyết mím chặt môi, trừng mắt nhìn hắn.
Gần một ngày trời cô bị bắt nhốt đến đây, trong đầu Hà Vân không hề có
cảm giác sợ hãi, cô chĩ nghĩ đến Tô Vũ Phong, nghĩ làm sao để không trở
thành gánh nặng của anh. Hiện tại, được nghe thấy giọng anh, biết anh
đang ở gần thật gần, không hiểu sao cô lại rất muốn khóc một trận.
Nhưng vì trước mặt là Trần Văn, còn có cả người phụ nữ kia, cô không thể rơi nước mắt. Cuối cùng, Hà Vân vì muốn có thể trở về bên cạnh Tô Vũ
Phong, cho nên đành hạ bút xuống, nhắm mắt nhớ lại những thứ mà bố cô đã từng nói cách đây nhiều năm. Cuối cùng, ngón tay mới chậm rãi đánh số
1, 2, 3, 4.
Phương thức mở khóa này vẫn là do bố cô đã truyền dạy lại, năm đó không
hiểu sao ông lại dạy cô rất nhiều thứ kỳ lạ, từ cách mở khóa đài tế,
cách mở khóa theo hình ngôi sao, cô còn nhớ ông đã nói "có một vài thứ
chắc chắn phải truyền lại cho đời sau, con hãy nhớ thật kỹ".
Lúc đó cô không hiểu, nhưng trong đầu đã âm thầm tự nhớ thật kỹ, đến hôm nay mới nhận ra, hóa ra bố cô truyền dạy lại, tất cả là vì muốn có
người đến được nhà máy này.
Trần Văn nhìn xong những vị trí trên giấy mới lớn tiếng bật cười, sau đó mới xâm nhập vào bộ đàm của Tô Vũ Phong, đáng tiếc, hắn đã tốn nhiều
công sức như vậy mà đổi lại chỉ là một vẻ thờ ơ của người đàn ông đó.
Trần Văn ôm một bụng tức giận, nhưng tạm thời không thể làm gì, cuối
cùng đành nói: “Tô Vũ Phong, dù sao thì tao cũng coi như đã làm việc tốt thì làm cho trót. Đặt Chu Tước vào cánh cửa bên phải, hướng 4h”.
Trong hang bên này, Tô Vũ Phong vẫn duy trì một vẻ lãnh đạm, anh lạnh
lùng nói mấy chữ: "Trần Văn, mày không có tư cách điều khiển tao".
Nói xong, liền thẳng thừng ấn nút hủy kết nối!
Trần Văn như bị tạt gáo nước lạnh, điên tiết không thể làm gì, lập tức
cầm bộ đàm đập thẳng vào mặt Hà Vân, khiến khóe miệng cô bật ra một ngụm máu lớn: “Con m.ẹ nó, Tô Vũ Phong là cái thá gì chứ. Dám vênh mặt với
ông mày…”.
A Mẫn ngồi bên cạnh thấy vậy liền nhíu mày, tuy nhiên, cô ta không ngăn
cản mà chỉ nói: “Anh Văn, đừng đánh cô ta nặng tay quá. Cô ta vẫn còn có giá trị với chúng ta”.
“Có giá trị với thằng khốn Tô Vũ Phong thì có”. Trần Văn liếc nhìn Hà
Vân từ đầu đến chân một lượt, một đứa con gái gầy yếu nhợt nhạt, chẳng
phải đại mỹ nhân, chỉ có mỗi ánh mắt là cứng cỏi đến đáng ghét: “Đợi sau khi lấy được composite, tao sẽ cho chúng mày xuống suối vàng đoàn tụ”.
Trong khi đó, ở phía nhà máy Atlantic, sau khi Tô Vũ Phong dứt khoát
ngắt bộ đàm thì Minh Trạch lại sốt ruột nói: “Đại ca, em nghĩ Trần Văn
không lừa chúng ta đâu, hắn vẫn còn muốn lấy composite. Dù sao nghe hắn
vẫn hơn ”
"Chỉ cần biết vị trí Chu Tước là đủ". Tô Vũ Phong bình thản cầm Chu Tước lắp vào ổ khóa, lạnh nhạt nói: “Soi đèn cho tôi”.
Sau khi nghiên cứu xong mật mã Kryptos, Tô Vũ Phong đã tìm ra cách để
phá giải. Ban nãy, anh chần chừ không cúp máy, đơn giản chỉ là để nghe
Trần Văn khẳng định lại một lần nữa mà thôi.
Bọn Minh Trạch thấy Tô Vũ Phong ung dung thản nhiên như vậy, cũng đoán
ra anh đã phá được mật mã rồi, vị đại ca này thông minh tài giỏi thế
nào, gần mười năm qua tất cả mọi người đều đã được khảo nghiệm. Bọn họ
tuyệt đối tin tưởng vào Tô Vũ Phong, cũng tuyệt đối sùng bái Tô Vũ
Phong.
"Đại ca, anh có cách mở rồi sao?”. Long không nhịn được, khó tin hỏi lại một lần nữa.
Tô Vũ Phong thờ ơ đáp: “Thử xem sao. Rọi đèn vào vị trí 4h đi”.
“Vâng”.
Bởi vì sợ lắp sai tứ tượng thì sẽ khởi động hệ thống báo động, cho nên
tâm trạng ai cũng vô cùng căng thẳng, chỉ có một người là bình tĩnh đến
mức trời sụp cũng không suy chuyển.
Mấy ngón tay của Tô Vũ Phong không chần chừ, không do dự, lắp Chu Tước
vào ổ khóa hướng 4h, tạm thời không thấy có phản ứng gì xảy ra, mọi
người mới yên tâm thở hắt ra một tiếng.
Cứ thế cho đến khi bốn tứ tượng đã được lắp đúng vào vị trí thì Thanh
Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đột nhiên bị thụt vào bên trong,
tiếp theo sau cánh cửa dày liền vang lên mấy âm thanh lạch cạch do động
cơ thép di chuyển.
Tô Vũ Phong biết mình đã khởi động thành công hệ thống mở cửa liền rút súng ra: “Chuẩn bị sẵn sàng”.
Đám đàn em của anh cũng nhanh như chớp khôi phục tư thế tấn công, đồng thanh hô một tiếng: "Rõ, đại ca".
Lời vừa dứt thì cánh cửa bọc thép đã nằm im lìm suốt hai mươi năm của
nhà máy Atlantic cũng nặng nề mở ra, những tiếng kẽo kẹt của sắt thép
sau một thời gian dài không hoạt động vang lên chói tai đến mức khiến
tất cả mọi người đều nhíu mày.
Khu vực này trước nay chưa từng mở cửa nên không có mấy người canh gác,
đám lính canh bên trong khi thấy cửa thép dịch chuyển còn kinh ngạc đến
mức ngẩn người ra, không kịp phản ứng đã thấy cơ thể bị trúng đạn.
Tô Vũ Phong cùng với đám Minh Trạch hành động nhanh đến mức chỉ trong
vòng 10 giây đã tiêu diệt gọn ghẽ gần 5 tên lính canh đứng trong đó.
Ngay lúc này, hệ thống báo động của nhà máy cũng đồng loạt vang lên.
Minh Trạch liếc không gian rộng đến mức choáng ngợp ở tầng 1 nhà máy
này, lại thấy bên trong có một chiếc máy bay rất lớn, có cả đường băng,
xung quanh còn xếp rất nhiều đầu đạn quân sự đã được chế tạo xong.
Nhìn thấy những thứ này, tâm trạng của mọi người dường như đã bỏ qua hẳn chuông báo động, hoảng hốt nói một tiếng: “Đại ca, đây… đây không phải
là tên lửa đạn đạo xuyên lục địa đấy chứ?”.
“Tên lửa thuộc dòng RS 22, có lẽ cái này đã chế tạo lên RS 29 rồi. Trước đây RS 22 có đủ khả năng để hủy diệt cả một thành phố, còn cái này, khả năng đủ hủy diệt một đất nước”.
Sắc mặt Minh Trạch lập tức tái xanh: “Bọn chúng xếp ở ngay bên ngoài
này, chắc hẳn đang chuẩn bị vận chuyển về các nước. Đại ca, cái đống này không thể để bọn chúng đưa ra khỏi nhà máy được”
Có lẽ sau hơn 20 năm nghiên cứu và sản xuất, đến tận bây giờ lô vũ khí
được chế tạo từ composite sợi thủy tinh bền vững cũng đã thành công,
cánh cổng phụ này đã đóng lại 20 năm, nếu Tô Vũ Phong không đến, chắc
hẳn vài ngày nữa lô vũ khí tiên tiến này cũng được vận chuyển ra bên
ngoài và đưa đến các nước chiến sự.
"Cũng may là ban nãy không bắn trúng đầu đạn nào". Long vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lại nhìn chằm chằm đống vũ khí hủy diệt hàng loạt kia, trong lòng vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
"Đầu đạn này chưa khởi động hạt nhân, tránh làm phát nổ trong quá trình
vận chuyển". Tô Vũ Phong cau mày nhận xét: "Không cần phải phá hỏng nó,
chỉ cần phá hủy nhà máy này là đủ”.
"Vâng, đại ca".
Lúc này, thang máy từ tầng 2 lên tầng 1 cũng đã sắp lên đến nơi, bọn họ
không còn nhiều thời gian, cho nên Tô Vũ Phong ngay lập tức nói: “Đi
thôi”.
Đám người của Uy Việt mai phục ngay bên ngoài thang máy, khi một tiếng
“Ting” vang lên, cửa chầm chậm mở ra, đám lính bên trong đã giương súng
ống sẵn sàng, tuy nhiên lại không thấy bất kỳ ai bên ngoài cả.
Bọn chúng cẩn trọng rút một quả bom khói ném ra trước, có điều khi khói
vừa xì ra thì Long lập tức từ đâu xuất hiện, đá quả bom thẳng vào buồng
thang máy. Mấy gã đứng đầu định giương súng bắn nhưng còn chưa kịp bóp
cò thì đã bị đường đạn của Tô Vũ Phong và Minh Trạch lia đến, c.hế.t
không kịp nhắm mắt.
Những kẻ còn sống sót ở bên trong thấy vậy thì lập tức chia thành hai
tốp, một tốp xông ra, còn một tốp lùi vào chờ tiếp viện. Những kẻ đứng
trong thang máy ấn cửa điên cuồng, nhưng cánh cửa thang máy không thể
nhanh bằng hành động của Tô Vũ Phong. Trước khi cửa đóng lại, anh đã
nhoài người vào bên trong, trong không gian hẹp như vậy không thể dùng
súng đạn, cho nên Tô Vũ Phong chỉ đánh tay không, một mình solo với bốn, năm tên người Châu Âu to con trong đó.
Bọn chúng cũng không dám nổ súng, sợ đạn lạc trúng người nên đành lao
lại tóm lấy Tô Vũ Phong. Nhưng khi bọn chúng vừa lao lại thì anh cũng đã người nhảy lên bám vào trần thang máy, sau đó dứt khoát tung chân kẹp
cổ ba tên gần nhất. Động tác của nhanh và chính xác đến mức súng trong
tay bọn chúng còn chưa kịp kêu lên thì xương cổ đã bị gãy răng rắc.
Ch.ế.t trong kinh ngạc và sợ hãi.
Tên sống sót còn lại thấy Tô Vũ Phong chỉ trong một động tác đã có thể
g.iế.t được 3 người, liền khiếp sợ đến mức chân tay mềm nhũn. Hắn không
dám phản kháng, vội vã giơ hai tay lên trời đầu hàng, miệng rối rít van
xin: “Đừng… đừng… đừng bắn”.
Tô Vũ Phong nhìn hắn: “Tầng chỉ huy ở đâu?”.
“Ở bên dưới, ngay bên dưới. Ra khỏi thang máy, đi thẳng hành lang dài là đến”. Hắn nói: “Đừng g.iế.t tôi”.
“Dưới đó có bao nhiêu người?”.
“Lính canh gác khoảng 30 người, các giáo sư tiến sĩ khoảng 200 người…”.
Hắn nói xong, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Tô Vũ Phong,
định lên tiếng van xin tiếp, nhưng Tô Vũ Phong không hơi sức đâu mà nghe hắn lải nhải, chỉ xoay ngược báng súng, thúc mạnh một cái vào gáy hắn.
Lúc này, bọn Minh Trạch cũng đã xử lý xong đám lính canh bên ngoài, khi
chạy vào thang máy thấy xác người la liệt liền sốt ruột hỏi: “Đại ca,
anh không sao chứ?”.
“Không sao”. Tô Vũ Phong lắp thêm băng đạn vào súng trên tay: “Bên dưới vẫn còn 30 người đang chờ chúng ta”.
“Vâng, thế thì đi thôi”. Long cả người nhễ nhại mồ hôi, lúc nãy đánh đấm một trận, đã nóng bừng bừng: “Tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng, hủy nhà máy
này”.
Camera mini của Trần Văn đang bay theo sát bọn họ, hắn ung dung ngồi
ngoài xe xem đám người Uy Việt đánh nhau, giờ nghe thấy vậy mới quay
sang, vỗ vỗ vào mặt Hà Vân: “Xem đi, con đi.ếm, thằng đàn ông của mày
sắp xuống đến nhà máy rồi đấy. Đợi đến khi hai bên đánh nhau đến mảnh
giáp cũng chẳng còn, ông đây sẽ xông vào tiêu diệt sạch bọn chúng. Một
mũi tên trúng hai đích”.
Hai hốc mắt Hà Vân đỏ ngầu nhìn Trần Văn, trong lòng tràn đầy căm phẫn.
Bàn tay cô siết chặt con dao găm khảm kim cương mà Tô Vũ Phong đã đưa
cho cô lúc ở Sentinel, nội tâm giằng co kịch liệt: Ra tay bây giờ rồi
cùng c.hế.t trước khi Tô Vũ Phong đến, hay là chờ Tô Vũ Phong đến cứu
cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT