Minh Trạch thấy Phương Vy cứ nhìn chằm chằm hình săm trên cổ mình, trong lòng bất giác lại có chút ngứa ngáy.
Nếu bình thường, chắc chắn anh ta sẽ ngứa miệng châm chọc vài câu, nhưng bây giờ Minh Trạch tự biết thức thời, anh ta không muốn bị mổ thẳng mà
không có thuốc tê, cho nên đành xoay người, quay phần cổ có hình săm
sang phía khác.
“Tôi mất máu gần c.hế.t rồi đấy”. Minh Trạch nằm úp, lẩm bẩm phàn nàn:
“Bác sĩ, các cô muốn ngắm thì chút nữa tôi cởi ra cho ngắm thoả thích,
bây giờ xử lý vết thương của tôi trước đã”.
Mấy y tá đứng trong phòng lập tức xấu hổ đỏ mặt, chỉ có Phương Vy là
bình thản tiến lại gần, mấy ngón tay chọc chọc vào lưng anh ta: “Cơ bắp
trông cũng được đấy nhỉ?”.
“Nói gì thế? Nếu không ngon nghẻ sao dám cởi cho các cô ngắm?”. Minh
Trạch bị chọc đau cũng không dám kêu, ngược lại, không nhịn được buông
lời trêu chọc Phương Vy: “Bác sĩ, cô cứ chăm sóc tôi tốt đi, biết đâu
ngoài việc cho cô bổ mắt, tôi còn làm được nhiều chuyện khác khiến cô
suốt đời không quên được nữa đấy”.
Phương Vy bắt đầu lôi dụng cụ ra, tiện liếc mắt ra hiệu cho mấy y tá bên cạnh dùng dây thít buộc tay chân Minh Trạch vào thành giường, nhưng
miệng vẫn thờ ơ đáp lại: “Thật à?”.
Anh ta lúc này đang dán mắt vào vòng ngực cỡ đại của Phương Vy, nhất thời cũng không bận tâm đến mấy vấn đề này: "Tất nhiên".
Nói về body, mấy người đàn ông chỉ chuyên chơi với súng đạn như Minh
Trạch hơn đứt những gã phải nhờ đến phòng tập gym mới có chút cơ bắp,
hơn nữa dù chưa từng thực sự gần gũi đàn bà bao giờ, nhưng mỗi lần dùng
tay, ít nhất cũng phải một thời gian dài mới có thể 'bắn'.
Về mặt này, Minh Trạch rất tự tin, giọng điệu khi trả lời còn có chút
ngả ngớn, ai ngờ vừa nói xong thì da thịt đột nhiên có cảm giác bị kim
tiêm chọc xuống, anh ta bị cơn đau đánh úp bất ngờ, không kịp phản ứng,
liền nghiến răng rên lên: “Cô làm gì thế?”.
“Tôi đang thử làm cho anh suốt đời không quên”. Phương Vy tỉnh bơ đáp,
tiêm giảm đau xong lại dứt khoát rút phứt kim ra, động tác không chút
nhẹ nhàng, khiến Minh Trạch lúc này đã đau đến mức mặt mày cứng ngắc.
"Cô… cô…". Lần đầu tiên anh ta nghẹn họng không nói nên lời, muốn bật
dậy nhưng tay chân lại bị trói vào thành giường: "Cô muốn c.hế.t đấy
hả?".
Phương Vy chẳng hề bận tâm đến ánh mắt như muốn chém người của Minh Trạch, chỉ lạnh lùng đáp:
"Nếu anh còn không ngoan ngoãn nằm yên, người c.hế.t là anh đấy". Nói
xong, cô lạch cạch lấy dao và panh ra, cố ý đưa lướt qua mắt Minh Trạch, khiến sắc mặt anh ta càng lúc càng thêm xám xịt: "Mà phải rồi, anh còn
dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa thì tôi dễ run tay lắm, tinh thần cũng
không vững lắm đâu, nhỡ rạch nhầm lại phải mất công rạch lại lần nữa,
hậu quả tất nhiên là anh chịu nhỉ?".
Có một tiếng phì rất nhẹ vang lên ngay bên cạnh, tiếp theo là hiệu ứng
dây chuyền, mấy y tá trong phòng thấy bác sĩ Vy hiên ngang chỉnh c.hế.t
cái anh chàng xã hội đen ngầu đét kia, không nhịn được bụm miệng cười
nghiêng ngả.
Minh Trạch thấy vậy thì tức đến đỏ cả mắt, anh ta ở Đông Xưởng bao nhiêu năm, mưa bom bão đạn thế nào cũng đã từng gặp qua, nhưng cả đời Minh
Trạch chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như lúc này. Bị một người phụ nữ đùa giỡn mà không thể phản ứng, ngay cả mắng cô ta cũng không dám, chỉ có
thể trợn trừng mắt nhìn biển tên của cô bác sĩ độc ác kia.
Sau khi đọc được ba chữ: Trần Phương Vy, Minh Trạch hừ lạnh một tiếng: “Trần Phương Vy chứ gì, tôi nhớ tên cô rồi đấy”.
***
Hà Vân kiểm tra toàn bộ xong, cuối cùng bác sĩ kết luận cô bị trật xương cổ tay, trên người xây xước nhiều chỗ, nhưng không nặng lắm nên chỉ cần băng sơ sơ lại là ổn.
Lúc cô đi ra thì thấy Tô Vũ Phong đang đứng trong vòng vây của mấy cô em xinh đẹp trong bệnh viện, chẳng biết bọn họ nói cái gì mà anh cứ liên
tục nhíu mày, vẻ mặt vô cùng thờ ơ lạnh nhạt. Phía xa xa ở quầy lễ tân
còn có mấy bạn y tá cứ đứng nhìn anh cười tủm tủm.
Ở Đông Xưởng nhiều đàn ông, ít phụ nữ thì không nói, nhưng về với xã hội hiện đại, người đàn ông của cô dường như có sức hút rất lớn nên chỉ cần xuất hiện ở chỗ nào cũng đều trở thành ngôi sao sáng chói đến đó, khiến Hà Vân vô cùng phiền muộn.
Một A Mẫn đã đủ mệt rồi, hàng chục cô em cứ vây quanh thế này, cô đấu làm sao lại được chứ?
"Chị dâu". Long đang quanh quẩn gần đó, thấy Hà Vân đi ra mới gọi một tiếng.
Cô quay sang nhìn anh ta, sự chú ý lập tức dời từ Tô Vũ Phong sang bắp
tay có mấy vết rách rất to của Long: "Long, có bị thương nhiều không?".
"Mấy vết thương này nhằm nhò gì chứ? Tôi vẫn khỏe chán. Tay chị dâu bị sao vậy?".
"À… bị bong gân một chút thôi, không sao đâu".
“Đại ca rất lo cho chị đấy”.
“Làm gì có chứ...”.
Hà Vân mới nói đến đây thì đã thấy Tô Vũ Phong đi về phía mình, sắc mặt
anh tỏ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cổ tay của
Hà Vân: “Em bị thương thế nào? Có cần nhập viện không?".
"Không đâu, bác sĩ bảo em chỉ bị bong gân thôi. Băng cố định vài hôm là
khỏi". Nói đến đây, Hà Vân lại cảm nhận được mấy chục ánh mắt hình viên
đạn của mấy cô em kia đang phóng đến phía mình, đành cười như mếu: "Anh
đang nói chuyện gì với mấy cô em kia thế?”.
"Không có gì. Lâu lâu mới ra ngoài, tiện miệng tâm sự vài câu".
"Em thấy mấy cô em đó chỉ khoảng 16, 17 tuổi thôi, anh đừng có lấy sắc
đẹp ra dụ dỗ con nhà lành". Hà Vân tủm tỉm cười: "Ở Việt Nam, dụ dỗ trẻ
vị thành niên dễ bị đi tù lắm đấy".
"Ban nãy anh đã hỏi kỹ rồi, cô nào cũng trên 18. Độ tuổi đó chắc không bị đi tù nữa phải không?".
Hà Vân cắn môi, hậm hực mắng anh: "Đáng c.hế.t".
Tô Vũ Phong thấy cô phụng phịu như vậy mới bật cười, tiến đến kéo lấy cổ tay lành lặn còn lại của Hà Vân: "Nếu không việc gì thì về nghỉ ngơi
thôi, anh xin phép giúp em rồi".
"Xin phép?". Cô trợn tròn mắt: "Anh gặp trưởng khoa của em hả?"
"Ừ". Tô Vũ Phong bình thản đáp: "Anh nói anh là bạn trai của em, hôm nay lái xe không cẩn thận làm em bị thương, xin phép cho em nghỉ một tuần".
Anh đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "bạn trai của em", âm lượng không to lắm, nhưng mấy cô gái kia đang vểnh tai hóng chuyện bên này đều có thể nghe
được. Bọn họ không ngờ cái anh trông vừa ngầu lại vừa ngon nghẻ này lại
có bạn gái rồi, còn ân cần chăm sóc bạn gái đến vậy, biết không thể sơ
múi được gì nên đành hậm hực bỏ đi.
Hà Vân nhìn bọn họ, rồi lại nhìn bàn tay lớn của Tô Vũ Phong đang nắm
chặt tay mình, bất giác lại bật cười. Người đàn ông của cô gặp biết bao
nhiêu mỹ nhân thoát y ở Đông Xưởng còn không động lòng, làm sao có thể
vì mấy cô em xinh tươi kia mà bỏ rơi cô được chứ. Cô đúng là nghĩ nhiều
rồi!
Về đến nhà, Hà Vân mặc dù bị đau tay vẫn tự loay hoay băng lại mấy vết
thương cho Long, về phần Minh Trạch, cô đã nhờ Phương Vy mổ gắp đầu đạn
và chăm sóc cậu ta, hiện tại không thấy Phương Vy phàn nàn gì, cho nên
cũng yên tâm ít nhiều.
Có điều, sau chuyện xảy ra buổi sáng thì tâm tình Tô Vũ Phong có chút
khác biệt, anh không rời cô nửa bước, cũng không để cô động tay vào việc nhà, rèm cửa sổ trong nhà Hà Vân lúc nào cũng bị kéo kín.
Cô biết anh lo lắng cho sự an toàn của mình, cũng cảm thấy nếu cứ kéo
dài thế này cũng không ổn, nhưng Hà Vân thực sự chẳng có cách nào, đêm
xuống khi chỉ còn lại hai người, cô đành ôm chặt lấy anh:
"Em cảm thấy mục đích của Lâm Cảnh Kỳ hôm nay rất khác".
Ánh mắt Tô Vũ Phong chợt sượt qua một tia phức tạp, anh kéo cô dựa vào
ngực mình, khẽ vuốt tóc Hà Vân: "Nó là đứa không có chính kiến, hôm nay
thay đổi mục đích như vậy chắc hẳn có nguyên nhân gì đó. Nhưng không sao đâu, anh sẽ giải quyết sớm thôi".
"Phong". Cô ngước lên nhìn anh, chậm chạm nói: "Lúc rời khỏi Đông Xưởng, anh cũng chưa từng muốn g.iế.t Lâm Cảnh Kỳ phải không?".
Tô Vũ Phong nhìn cô, trầm mặc suy nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Thực ra hai người trưởng thành cùng nhau, Lâm Cảnh Kỳ tuy ngu ngốc, lại
không có lập trường, tính khí cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng năm Tô Vũ
Phong mới đến Đông Xưởng, chú Ba nghi ngờ anh là nội gián nên đã tra
khảo một trận thừa sống thiếu c.hế.t, sau đó vứt anh vào hầm chịu đói
suốt 4 ngày trời.
Lúc đó, chỉ có Lâm Cảnh Kỳ lén lút đến đưa đồ ăn cho anh, còn nói: "Anh
đây sống 18 năm, chưa từng thấy người nào cứng đầu như chú em. Thế nên
đừng có c.hế.t dễ dàng quá đấy, cố sống sót, khi nào được tự do, anh
nhất định sẽ thu nhận chú em vào Cảnh Kỳ".
Tô Vũ Phong nhìn mấy món đồ ăn đơn giản Lâm Cảnh Kỳ đem đến, lại liếc
gương mặt non choẹt đầy vẻ ngông nghênh của hắn, trong lòng đột nhiên
cảm thấy cái tên này đúng là một cậu ấm ngang ngược không biết trời cao
đất dày. Nhưng, chính một kẻ vênh váo như Lâm Cảnh Kỳ lại góp phần giúp
anh vượt qua được cửa ải lớn nhất khi vào Đông Xưởng năm đó.
Hai người đã cùng luyện võ, cùng đi chinh phạt khắp địa bàn phiến quân,
cùng trưởng thành, đã có những lúc đứng trên đỉnh một ngọn núi uống
chung một chai rượu, tưởng như thế giới này đều thuộc về hai người bọn
họ.
Tuy nhiên, đáng tiếc là Lâm Cảnh Kỳ trong mắt của chú Ba càng lúc càng
không thể bằng được Tô Vũ Phong, cho nên dần dần tình bạn biến thành sự
đố kị. Sau một lần giao đấu, Lâm Cảnh Kỳ thua, phải gọi Tô Vũ Phong là
anh cả, từ đó, mối quan hệ tốt đẹp trước kia cũng không còn nữa.
Thế nhưng, Tô Vũ Phong thực sự chưa bao giờ muốn g.iế.t Lâm Cảnh Kỳ!
Hà Vân nghe xong câu chuyện này thì tròn mắt nhìn Tô Vũ Phong rất lâu,
sau cùng cảm thấy hai người bọn họ đã đi đến bước đường ngày hôm nay,
thực sự quá đáng tiếc. Cô nhẹ nhàng vỗ vào vòm ngực lớn của anh, như
muốn trấn an: "Em nghĩ cậu ta chỉ là hồ đồ thôi, mọi chuyện vẫn có cách
giải quyết".
"Không thể quay lại như xưa được nữa". Tô Vũ Phong thở dài, dưới lòng
bàn tay cô, có thể cảm nhận thấy tâm tình của anh nặng trĩu: "Bọn anh,
sớm muộn gì cũng phải có kẻ c.hế.t người sống".
Hà Vân cũng chẳng biết phải khuyên anh ra sao, bởi vì có những chuyện
bản thân cô chưa từng trải qua, cũng chẳng thể thấu hiểu được. Giả dụ
như cô, nếu có một ngày nào đó phải trở mặt với Phương Vy, chắc chắn cô
cũng sẽ rất buồn.
Hà Vân hít sâu một hơi rồi lẳng lặng ôm Tô Vũ Phong chặt hơn, giọng cô khàn khàn: "Sẽ ổn thôi".
"Ừ, sẽ ổn thôi".
***
Sau khi Hà Vân ngủ say rồi, Tô Vũ Phong mới rời giường, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Long và mấy người nữa đang ngồi trong phòng khách, thấy anh đi ra liền đứng dậy: "Đại ca".
"Chuẩn bị xong chưa?".
"Xong rồi ạ, đã mua vé máy bay thương mại vào sáng ngày mai, 5h sáng bọn em sẽ xuất phát". Long không hiểu tại sao Tô Vũ Phong lại cho bọn họ
không sử dụng máy bay quân sự có sẵn ở Vân Sơn để đến Bentu, nhưng không dám thắc mắc, chỉ nói: "Đại ca, mấy lần trước chỉ là bắt cóc chị dâu,
lần này hắn thẳng thừng ra tay ngay, Lâm Cảnh Kỳ chắc hẳn cũng đã lường
trước được chúng ta sẽ sớm đến tìm hắn".
"Sống được hay không, tùy thuộc vào hắn chuẩn bị có tốt hay không". Tô Vũ Phong thờ ơ đáp.
Long hơi cau mày ngẩng lên, thấy sắc mặt đại ca mình không nóng không
lạnh, không nhìn ra biểu cảm gì, đành lén lút thở dài: "Đại ca, em sẽ
sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về".
"Lần này không có Trạch đi cùng, cậu phải cẩn thận".
"Vâng, đại ca yên tâm".
***
Trời vẫn còn tối, Tô Vũ Phong đã tiễn mấy người đàn em lên máy bay,
nhưng không quay lại căn hộ của Hà Vân mà lại lái xe về Vân Sơn.
5 rưỡi sáng, A Mẫn vừa tỉnh dậy thì nghe tiếng xe đi vào trong biệt thự, cô ta đứng trên cửa sổ nhìn xuống, xác định là xe của Tô Vũ Phong,
trong lòng liền cảm thấy rất vui mừng.
A Mẫn quay trở về phòng, không thay đồ ngủ mà chỉ xịt một ít nước hoa
mới vừa tìm được vào người, sau đó chờ đến khi bước chân Tô Vũ Phong đi
lên đến lầu hai mới mở cửa, vờ như vô tình đụng mặt anh ngoài hành lang.
"Đại ca". A Mẫn tròn xoe mắt nhìn Tô Vũ Phong, khẽ gọi một tiếng: "Sao anh lại về giờ này?".
"Không có chuyện gì, tự nhiên muốn quay về thôi". Tô Vũ Phong bình thản nói.
A Mẫn nghe vậy, liền đoán giữa Tô Vũ Phong và Hà Vân xảy ra khúc mắc gì
đó, một là Hà Vân không thể chịu nổi việc bản thân thường xuyên gặp phải nguy hiểm khi ở bên Tô Vũ Phong, hai là anh cảm thấy mệt mỏi bởi vì
phải liên tục bảo vệ Hà Vân.
Tô Vũ Phong chắc chắn biết rõ đây là thời điểm rất nhạy cảm, nếu không
phải hai người mâu thuẫn, hẳn anh sẽ không rời khỏi Hà Vân vào lúc này.
A Mẫn nghĩ đến đây thì tâm trạng lén lút cảm thấy vô cùng hài lòng, tuy
nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, quan tâm đến Tô Vũ Phong như mọi
lần: "Vẫn còn sớm, chú Ba vẫn đang nghỉ ngơi". Cô ta liếc về phòng chú
Ba, lại nhìn sắc mặt không tốt lắm của Tô Vũ Phong: "Hình như anh mệt
à?".
"Ừ".
"Vậy vào phòng em ngồi đi, em đi lấy nước ấm cho anh".
Tô Vũ Phong không phản đối, A Mẫn lại nhanh chân xuống nhà, rót một cốc
nước mật ong ấm mang lên. Khi cô ta bước vào phòng, Tô Vũ Phong đang
đứng ở cửa sổ nhìn gì đó:
"Em mới vừa ngủ dậy, còn hơi bừa bộn". A Mẫn tỏ ra bẽn lẽn, cười cười: "Anh uống tạm cốc nước mật ong này đi".
Tô Vũ Phong lẳng lặng đưa tay ra, nhận lấy, nhưng anh không uống mà chỉ nhìn chằm chằm A Mẫn.
Cô ta đi theo Tô Vũ Phong nhiều năm, nhưng nói về đoán tâm tình của
người đàn ông này qua ánh mắt, A Mẫn luôn bất lực. Cô ta không hiểu Tô
Vũ Phong đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại biết rõ đây chính là cơ hội tốt nhất cho mình, chỉ cần ràng buộc Tô Vũ Phong bằng thân xác, không sợ
anh không chịu trách nhiệm với cô ta.
"Đại ca, mặt em có dính gì à?".
Tô Vũ Phong nhếch môi, nửa cười nửa không, anh cầm cốc nước mật ong lên uống một ngụm rồi lại đặt xuống bệ cửa sổ.
Buổi sáng, không khí ở Vân Sơn vô cùng trong lành, ánh sáng khi mờ khi
tỏ bên ngoài yếu ớt lọt qua rèm cửa bằng lụa, chiếu lên bóng hình cao
lớn của một người đàn ông xuất sắc như Tô Vũ Phong, khiến A Mẫn cảm thấy trên đời này, đàn ông đẹp nhất chỉ có mình anh.
Chỉ có mỗi Tô Vũ Phong mới có thể làm A Mẫn si mê như thế.
Cô ta nhìn anh một lúc, sau đó chậm chạp tiến lại gần, dây áo ngủ của A
Mẫn theo động tác di chuyển mà khẽ trượt xuống, để lộ xương quai xanh
quyến rũ mê người.
Ánh mắt của Tô Vũ Phong càng lúc càng tối.
Bộ đồ ngủ trên người A Mẫn không mỏng manh lắm, nhưng có thể nhìn thấy
toàn bộ đường cong đẹp đẽ của cơ thể, cô ta luôn tự hào mình có ba vòng
hoàn hảo, hơn đứt Hà Vân, cho nên lúc này càng tự tin, cho rằng chỉ cần
Tô Vũ Phong nhìn thấy, anh sẽ sớm thuộc về mình.
A Mẫn không buồn kéo dây áo lên, tiếp tục đi chân trần đến gần Tô Vũ
Phong, lúc khoảng cách hai người chỉ còn lại một bước, cô ta dừng lại,
ngước lên nhìn anh: "Đại ca, A Mẫn lúc nào cũng chờ mong anh đặt chân
đến căn phòng này".
"Để làm gì?".
"A Mẫn muốn thuộc về đại ca".
Cô ta dùng ánh mắt như chứa một tầng sương mù, mê đắm nhìn gương mặt
tuấn mỹ xuất thần của Tô Vũ Phong, bờ môi khô khốc: "Đại ca, anh không
chê em chứ?".
Tô Vũ Phong thấy cô ta sáp lại gần thì vẫn đứng bất động, A Mẫn thấy vậy tưởng anh đồng ý, liền rướn người lên, nhưng vào một giây trước khi môi cô ta chạm đến được môi Tô Vũ Phong, A Mẫn liền cảm thấy bàn tay mình
chạm vào một vật lạnh buốt.
Nhận ra mình đang cầm một chuôi dao, A Mẫn lập tức khựng lại, tròn mắt nhìn Tô Vũ Phong: "Đại ca".
"A Mẫn". Ngữ điệu của Tô Vũ Phong vô cùng bình thản, anh lùi về phía sau vài bước: "Cô đi theo tôi bao nhiêu năm rồi?".
Sau khi xác định Tô Vũ Phong đặt con dao ấy vào tay mình có ý nghĩa gì,
cô ta hoảng hồn lùi ra xa một mét rồi vội vàng quỳ sụp xuống: "Đại ca, A Mẫn đi theo anh 5 năm rôi".
"Thời gian dài như vậy, một chút nguyên tắc của tôi, cô cũng không hiểu sao?".
"Đại ca, A Mẫn biết sai rồi". A Mẫn chưa từng thấy ánh mắt Tô Vũ Phong
âm u như lúc này, trong lòng không nhịn được run rẩy: "Nhưng A Mẫn thực
sự thích đại ca. Đại ca, không phải người không nhìn ra được tình cảm
của A Mẫn. Hành động vừa rồi của A Mẫn là thất thố, nhưng chẳng lẽ yêu
đại ca cũng là sai sao?"
"Yêu?". Tô Vũ Phong cười lạnh: "A Mẫn, tất cả những gì cô nghĩ và đã làm, tôi đều biết".
Một câu ám chỉ rất rõ ràng, A Mẫn nghe được hàm ý trong lời nói của Tô
Vũ Phong, cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, kinh ngạc mở thật to mắt.
Thế nhưng, cô ta vẫn cố chấp níu lại chút hy vọng cuối cùng: "Đại ca, A Mẫn không hiểu ý của anh".
"Lời nói không để lại dấu tích, nhưng điện thoại thì có". Giọng nói Tô
Vũ Phong âm trầm đến đáng sợ: "Tôi luôn cho rằng khi tôi đưa cô ấy về
đây, cô sẽ chấp nhận buông tay. Nhưng A Mẫn...".
Tô Vũ Phong kéo chiếc ghế bên cạnh, bình thản ngồi xuống: "Cô thực sự làm tôi thất vọng".
A Mẫn nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể cắn môi im lặng hồi lâu.
Cuối cùng cô ta đã hiểu, đại ca của cô ta vốn dĩ luôn đứng trên cô ta
mười bậc, làm sao A Mẫn có thể qua mặt được một người như Tô Vũ Phong
chứ.
Cuộc điện thoại cô ta gọi cho Lâm Cảnh Kỳ, có lẽ anh đã sớm biết từ lâu
rồi. Chẳng qua, Tô Vũ Phong cần một cái cớ để đặt dao vào tay cô ta mà
thôi.
A Mẫn nghĩ đến đây, cuối cùng lại bật cười chua chát: "Đại ca, chẳng lẽ 5 năm qua em không có bất kỳ vị trí nào trong lòng anh sao? Không thể so
sánh với cô ta sao?"
Tô Vũ Phong trầm mặc vài giây: "Cô với cô ấy khác biệt. Với cô, tôi đã từng coi là người cùng một gia đình".
5 năm, từng vì anh mà làm rất nhiều chuyện, đổi được 2 chữ 'gia đình' này cũng đáng lắm. Nhưng hiện tại, chỉ còn là đã từng...
A Mẫn siết chặt con dao trong tay, từ từ đưa lên ngực mình: "Đại ca, A
Mẫn thực sự yêu anh. A Mẫn muốn trở thành gia đình của anh, nhưng không
phải là em gái anh".
"A Mẫn, chúng ta không thể đi chung đường được nữa". Tô Vũ Phong dứt khoát nói.
Giây phút ấy, một giọt nước mắt cuối cùng cũng trượt xuống khỏi khoé mắt đã cay đỏ của A Mẫn. Cô ta đi theo Tô Vũ Phong 5 năm, từng chứng kiến
anh vì đàn em mà đỡ thay đao kiếm súng đạn, nhưng hôm nay, khi Tô Vũ
Phong đặt dao vào trong tay A Mẫn, cô ta đã hiểu, giữa bọn họ không thể
chung đường được nữa.
Tô Vũ Phong tàn nhẫn đến mức không cho cô ta được c.hế.t dưới tay anh,
anh không muốn vấy bẩn máu cô ta, chỉ đưa dao, còn lại là phần của A
Mẫn.
"Đại ca, mạng này là của đại ca cứu". A Mẫn ấn mạnh mũi dao vào ngực
mình, một cảm giác đau đớn như bị xé nát lập tức ập đến da thịt, nhưng
nơi đau nhất có lẽ chỉ là trái tim A Mẫn: "Sau này A Mẫn không còn nữa,
có thể nhờ đại ca một việc được không?".
Tô Vũ Phong liếc nhìn dòng máu đỏ chói nhanh chóng chảy xuống trên người A Mẫn, đáy mắt phảng phất vẻ u tối: "Nói đi".
"Đại ca hãy thiêu xác A Mẫn, sau đó chôn lọ tro cốt ở Vân Sơn, để ngày
ngày A Mẫn có thể trông ngóng đại ca như bây giờ được không?".
"A Mẫn". Anh thở dài: "Ngày đó cô không đi theo tôi, mọi chuyện ngày hôm nay đã khác".
"Em không hối hận. Đại ca, đi theo anh, cả đời em không hối hận".
Tô Vũ Phong chậm rãi cúi xuống, cầm chuôi dao trên tay A Mẫn, cô ta
ngước nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, nước mắt lăn dài: "Đại ca, A Mẫn
yêu anh".
Bàn tay Tô Vũ Phong đột nhiên tăng lực, ấn chuôi dao mạnh thêm một chút: "A Mẫn, người phụ nữ của tôi, lẽ ra cô không nên làm tổn thương cô ấy".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT