Nhiều năm như vậy luôn êm chèo mát mái, Đào Trạch Phong cũng không biết vì sao duy chỉ có việc theo đuổi Chân Ny là gặp khó dễ. Y vốn tự cho rằng với ưu thế của mình, có thể cho Chân Ny vào túi một cách dễ dàng, nhưng ai ngờ lại nhiều lần thất bại. Mà bây giờ gia đình Chân Ny đã thất thế, cho dù là để Chân Ny vào túi thì y cũng chẳng có bao ý nghĩa, nhiều nhất chỉ là vui đùa mà thôi. Nhưng tất cả khó dễ đều do Lục Vi Dân mà ra cho nên y tìm cơ hội hạ nhục Lục Vi Dân một phen.
 - Ồ, vậy ý anh là Lục Vi Dân không có thực lực?
 Ngụy Hành Hiệp gật đầu, hỏi như thoáng có chút suy nghĩ.
 - Có hay không còn phải xem trong hoàn cảnh nào, có lẽ hắn ở đó đã xem như là có.
 Đào Trạch Phong tự cho là phóng khoáng mà nhún vai, xoa tay.
 - Nhưng ở Xương Châu, hắn đã không biết lượng sức mình rồi, nói chuẩn xác, hắn còn cho mình là nhân vật ghê gớm gì, thật nực cười!
 - Vậy thì ý anh là ở Xương Châu anh mới chính là nhân vật?
 Ngụy Hành Hiệp nói lại rất nhanh.
 Nghe như trong lời của đối phương có ý gây sự, Đào Trạch Phong đánh giá lại một chút. Người này khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất tùy ý, nhưng cũng có phong độ, xem ra chắc không phải là thằng nhà quê từ xã huyện nào chui ra, có vẻ là cán bộ chính quyền. Nhưng Đào Trạch Phong cũng không sợ, không nói đến cha mình là Phó giám đốc sở lâu năm của bộ phận quan trọng sở Tài chính tỉnh, thì mình cũng đã được coi là cán bộ cấp trung của ngân hàng trung ương, cho dù là đối phương có chút lai lịch, chẳng lẽ có thể chỉ dựa vào mấy câu nói mà có thể làm gì được mình?
 - Tôi tự nhận là mình có thể được coi như vậy.
 Đào Trạch Phong khẽ hừ một tiếng, vênh cằm lên.
 - Chỉ bằng việc cha cậu là Phó giám đốc sở, sau đó có thể dựa vào để thơm lây, tìm một vị trí ở ngân hàng trung ương, cậu liền cảm thấy mình có thực lực, như vậy đã là một nhân vật rồi hả?

 Ngụy Hành Hiệp thực sự có chút không kiềm chế được cảm xúc khinh bỉ của mình, lạnh lùng hỏi.
 
 Bị lời nói có phần chói tai của Ngụy Hành Hiệp bức cho khó mà trả lời được, Đào Trạch Phong há miệng, không biết nên nói thế nào.
 - Nếu cán bộ ngân hàng trung ương đều có tâm lý như vậy, tôi cảm thấy bất luận là Giám đốc Tạ của ngân hàng Nhân dân, hay là Giám đốc Phó của ngân hàng trung ương cũng cần phải xem xét chỉnh đốn lại tác phong tư tưởng của đội ngũ cán bộ một chút. Tôi không biết loại người như anh sao có thể làm cán bộ cấp trung của ngân hàng trung ương được, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói, kiểu như anh là không đủ tư cách.
 Ngụy Hành Hiệp có vẻ rất thản nhiên.
 - Anh không cần nhìn tôi như vậy, cho dù tôi không đủ tư cách đánh giá cách dùng người của ngân hàng các anh, nhưng tôi nghĩ bất kì người có suy nghĩ, đầu óc sau khi nghe những lời bẩn thỉu của anh, cũng cho ra kết luận như vậy thôi.

 Đào Trạch Phong bị những lời này của Ngụy Hành Hiệp làm cho chấn động. Mặt y đỏ lên, không biết người đang đứng trước mặt kia là thần thánh phương nào. Tầm ba mươi tuổi, nhìn dường như không phải là nhân vật gì lớn cho lắm, nhưng lại dám giáo huấn mình. Tuy là buông ra câu cho dù có tư cách hay không, nhưng Đào Trạch Phong vẫn nhạy bén mà cảm giác được sức nặng trong đó. Người không nắm phần chắc thì không dám phát ngôn bừa bãi. Từ sự đả kích này rồi dần tỉnh táo trở lại, Đào Trạch Phong phát hiện hôm nay mình đã nói hơi nhiều hơn nữa biểu hiện còn khá vượt quy cách.
 - Còn chưa xin chỉ bảo, ông là…
 Đào Trạch Phong trong lòng không phục lắm nhưng lý trí nói cho y biết không thể vượt mặt người này, cho nên cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Đối với một người kiêu ngạo mà nói thì ăn nói như vậy cũng là tương đối khép nép rồi.
 - Anh không cần biết tôi là ai, tôi chỉ hi vọng sau này anh sẽ suy ngĩ kĩ lại quan điểm, tư tưởng của chính mình.
 Ngụy Hành Hiệp nhìn đối phương một cái thật lâu.

 - Có cơ hội tôi sẽ trao đổi ý kiến với Giám đốc ngân hành Phó một chút, anh có thể đi được rồi.
 Bị câu nói cuối cùng của Ngụy Hành Hiệp đả thương không nhỏ, trao đổi ý kiến với Giám đốc ngân hàng Phó một chút, cho dù biết là cha mình và Phó Thiên Hàng có quan hệ không tồi, nhưng Đào Trạch Phong cũng không dám nói Phó Thiên Hàng có thể bỏ nguyên tắc mà che chở cho mình. Đào Trạch Phong hít một hơi thật sâu rồi liếc nhìn Ngụy Hành Hiệp một cái sau đó xoay người bỏ đi.
 Đợi cho cái bóng của y biến mất khỏi quán cà phê, lúc này Lục Vi Dân mới giơ ngón tay cái lên như cười như không mà nói:
 - Anh Ngụy, coi như được diện kiến phong thái Trưởng phòng thư ký của anh! Có gan, có khí phách!
 - Nếu y cảm thấy y là con của Đào Hành Câu mà thích nói gì thì nói, ai cũng phải chịu y vài phần, nếu y tiếp tục duy trì tâm tính như vậy, thì sau này lúc y phải gặp hạn vẫn còn nhiều. Xương Châu là mảnh đất ngọa hổ tàng long, loại như y, nói con ông cháu cha, lại có chút bản lĩnh, bối cảnh gia đình lại không thể nói là hùng hậu lắm, nếu nói không phải là con cháu cha ông nhưng lại mang thói con ông cháu cha ra mà vênh váo với không ít người, cuối cùng người chịu nhục cũng chính là bọn họ. Anh đây cũng chỉ muốn tốt cho y mà thôi.
 Ngụy Hành Hiệp thản nhiên nói:
 - Đào Hành Câu và Phó Thiên Hàng đều là người Côn Hồ. Lúc Đào Hành Câu làm Bí thư Quận ủy Hồ Đông của thành phố Côn Hồ thì Phó Thiên Hàng đã ngồi trên ghế Giám đốc ngân hàng trung ương Côn Hồ rồi.
 Lục Vi Dân có chút kinh ngạc, liếc nhìn Ngụy Hành Hiệp rồi như bừng tỉnh ngộ mà hiểu ra:
 - Anh Ngụy, hình như anh đều rất quen với Phó giám đốc sở Câu và Giám đốc ngân hàng Phó? Chủ tịch tỉnh Thiệu hình như đã từng công tác ở Côn Hồ?
 - Ừ, Khi Đào Hành Câu ở quận Hồ Đông của Côn Hồ làm Bí thư Quận ủy, Chủ tịch tỉnh làm Chủ tịch thành phố Côn Hồ. Khi Chủ tịch tỉnh rời khỏi Côn Hồ đến Thanh Khê làm Bí thư, Đào Hành Câu liền được đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Côn Hồ. Phó Thiên Hàng gần như là cùng rời khỏi Côn Hồ với Chủ tịch tỉnh, điều đến Xương Châu nhậm chức Gíam đốc ngân hàng.

 Mặc dù Ngụy Hành Hiệp nói rất ngắn gọn, nhưng đối với Lục Vi Dân mà nói đây là điều hiếm thấy. Có thể lộ ra ít tin tức này cũng đủ để mình hiểu Đào Hành Câu này hẳn là thuộc hệ người của Thiệu Kính Xuyên. Mà hiện tại Thiệu Kính Xuyên sắp làm Chủ tịch tỉnh, không khéo Đào Hành Câu có thể tiến thêm bước nữa. Lúc này Ngụy Hành Hiệp lại ra mặt ngăn Đào Trạch Phong hành động càn rỡ, từ một ý nghĩa nào đó, dường như nhằm vào Đào Trạch Phong. Nhưng từ một góc độ khác, chưa chắc đã không phải là trước khi để ngọn lửa này bốc cháy, trước tiên phải dập nó đi đã.
 - Được rồi, Vi Dân cậu và Tiểu Tô nói chuyện tiếp đi, bạn tôi có lẽ sắp đến rồi, tôi đi trước đây.
 Ngụy Hành Hiệp thân thiết nói lời từ biệt với Lục Vi Dân, kéo tay vợ mình vào chào hỏi rồi rời đi.
 Sau khi đi được vài bước, người vợ ông ta nãy giờ không nói lời nào cất tiếng nói nhỏ:
 - Hành Hiệp, sao anh phải tự làm khổ mình, người kia là Đào Trạch Phong, là con của Phó giám đốc sở, có cần vì người họ Lục kia…
 Ngụy Hành Hiệp thản nhiên lắc đầu nói:
 - Em thì biết cái gì, Lục Vi Dân là thư kí của Hạ Lực Hành, đừng có nhìn mới một năm làm thư kí mà Hạ Lực Hành đã vô cùng coi trọng hắn. Theo anh được biết, hiện tại Trưởng ban thư kí còn chưa tìm được một thư kí thích hợp, luôn nói vẫn là Lục Vi Dân làm việc hợp ý, nhưng làm việc hợp ý như vậy vẫn tôn trọng ý kiến cá nhân của hắn là ở lại Phong Châu, có thể thấy mức độ coi trọng của ông ấy với hắn. Còn cô gái đó anh từng gặp, là cháu của Trưởng ban thư ký, từng đến chỗ ông ấy, anh vừa khéo nhìn thấy từ xa, có chút ấn tượng.
 Vợ ông ta ngạc nhiên há hốc mồm, không dám tin, Ngụy Hành Hiệp mỉm cười:
 - Chuyện của thanh niên chúng ta cũng không hiểu, anh thấy hai người này cũng là mồm nói không giống điều suy nghĩ trong lòng. Tuy nhiên Đào Trạch Phong đi khiêu khích Lục Vi Dân như vậy là rất không sáng suốt.
 
 Sau khi hai vợ chồng Ngụy Hành Hiệp đi khỏi, Lục Vi Dân mới ngồi xuống, thoáng suy nghĩ một chút. Tô Yến Thanh chú ý đến vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Lục Vi Dân:
 - Vi Dân, hình như anh đã nghĩ ra điều gì, anh nghĩ gì vậy?
 - Tôi đang nghĩ anh Ngụy nhọc lòng quá, vì tôi và Đào Trạch Phong, mà đại khái là cũng làm cho anh ta khó xử.

 Lục Vi Dân nói với vẻ sao cũng được:
 - Nhưng có điều hình như anh ta đã quá đề cao tôi.
 - Có ý gì vậy?
 Tô Yến Thanh không hiểu nhíu mày hỏi.
 - Tôi thấy Chủ tịch tỉnh Thiệu và cha Đào Trạch Phong là chỗ quen biết, mà xem ra quan hệ của Phó Thiên Hàng và Chủ tịch tỉnh Thiệu cũng không tồi.
 Lục Vi Dân cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt trầm ngâm cũng dần dịu xuống, chỉ là cúi đầu, nhẹ nhành uống một ngụm cà phê đã hơi nguội, ánh mắt cũng trở nên mờ ảo.
 Tô Yến Thanh thông minh lập tức hiểu ngay:
 - Anh nói là anh Ngụy cố tình giáo huấn Đào Trạch Phong còn có ý đồ khác?
 - Ha ha, khó mà nói được. Có điều tôi đoán Ngụy Hành Hiệp hẳn là rất quen với Đào Hành Câu và Phó Thiên Hàng. Trước kia Chủ tịch tỉnh Thiệu không phải là luôn quản lý công tác kinh tế sao, chắc chắn là giao tiếp không ít với Sở tài chính tỉnh và ngân hàng trung ương tỉnh. Mặt khác Ngụy Hành Hiệp không phải đã nói rồi sao? Khi Chủ tịch tỉnh Thiệu công tác ở Côn Hồ, hai người này cũng ở Côn Hồ, ông ấy đã là lãnh đạo của Đào Hành Câu. Tôi lại là thư ký tiền nhiệm của Trưởng ban thư kí, còn có vẻ rất được Trưởng ban thư kí tín nhiệm, cho nên anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà khiến tôi đến trước mặt Trưởng ban thư kí nói xấu về Đào Hành Câu.
 
 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play