Hiện tại Lục Vi Dân đến rồi, tình hình không như nhau. Nhất là Lục Vi Dân nói với gã một cách rất quyết liệt là trong ba năm phải biến Oa Cố thành quận kinh tế lớn của toàn huyện, y lại càng giơ hai tay tán thành.

Đương nhiên, y ủng hộ quyết tâm của Lục Vi Dân, nhưng cũng có chút nghi ngờ. Mãi cho đến lúc Lục Vi Dân nêu ra ý tưởng lấy việc xây dựng khu chợ chuyên ngành dược liệu Đông y để huy động toàn quận gieo trồng dược liệu, lấy việc toàn quận phát triển gieo trồng dược liệu Đông y để thúc đẩy xây dựng thị trường dược liệu Đông y chuyên nghiệp, Chương Minh Tuyền mới xem như thật sự động lòng. Là một người sinh ra và lớn lên ở Oa Cố, đối với tình hình của Oa Cố Chương Minh Tuyền nắm rõ như lòng bàn tay. Việc Oa Cố làm thế nào mới có thể phát triển y cũng không biết đã hao phí bao nhiêu tâm tư suy nghĩ. Nhưng điều kiện của Oa Cố bày ra trước mặt, mọi người đều hô hào phải đi lên công nghiệp, phải làm xí nghiệp xã, thị trấn. Nhưng y lại biết nơi như Oa Cố này muốn làm xí nghiệp xã, thị trấn, cần người tài không có người tài, cần kỹ thuật không có kỹ thuật, cần thị trường không có thị trường, cần tài chính không có tài chính, anh muốn làm xí nghiệp xã, thị trấn kiểu gì?
Thời điểm Lục Vi Dân mới tới mặc dù không nói rõ và chắc chắn về phương hướng phát triển của Oa Cố, nhưng trong lòng Chương Minh Tuyền thật sự rất lo lắng Lục Vi Dân sẽ muốn làm xí nghiệp xã, thị trấn gì đó. Nhất là lo lắng đối phương sẽ giở trò gì ở quỹ hợp vốn của các xã, thị trấn. Ở điểm này Chương Minh Tuyền đặc biệt cảnh giác.

Lúc Chu Minh Khuê mới đến cũng nói cần phát triển xí nghiệp xã, thị trấn, không có tài chính, có thể nghĩ cách từ quỹ hợp vốn các xã, thị trấn. Kết quả là làm hai xí nghiệp mất hơn mấy trăm nghìn tệ, kết quả chỉ toàn bọt với nước, hai xí nghiệp không đến một năm đều tiêu tùng. Về sau Chu Minh Khuê lại có ý tưởng gì liền bị Chu Minh Tuyền kiên quyết phản đối. Cũng may sau này tâm tư của Chu Minh Khuê đều chuyển đến thân thể đàn bà, chuyện này mới xem như được gác lại.

Hiện tại Lục Vi Dân tập trung tư tưởng vào việc phải làm một khu chợ chuyên ngành dược liệu Đông y, thúc đẩy toàn quận gieo trồng dược liệu, điểm này Chu Minh Tuyền giơ hai tay tán thành. Nhưng xây dựng khu chợ này như thế nào, Chu Minh Tuyền trong lòng không tự tin. Nhất là ai tới làm, tài chính từ đâu mà ra, cái này cũng là điều khiến Chu Minh Tuyền có chút lo lắng. Chẳng qua nghe ý tứ của Lục Vi Dân là chính quyền dẫn đường nhưng không đứng ra đầu tư, chủ yếu là thu hút nhà đầu tư tới, chính quyền đưa ra chính sách cổ vũ và trợ giúp. Điều này mới khiến cho Chu Minh Tuyền nhẹ nhõm đi không ít.

Chỉ là có ai bằng lòng đến địa phương như Oa Cố này đầu tư làm khu chợ chuyên về dược liệu Đông y này thì Chương Minh Tuyền cũng chưa thấy hay lắm. Theo y thấy, đầu tư này có tính phiêu lưu không nhỏ, nhất là trên quy mô tài chính cũng không phải nhỏ. Cho dù Quận ủy có đưa ra chính sách cổ vũ, cũng vẫn rất khó thu hút nhà đầu tư đến, nhưng Lục Vi Dân dường như tin tưởng mười phần.

Lục Vi Dân chắc chắn là rất có lòng tin.

Tin tưởng bắt nguồn từ thời gian này tiến hành điều tra tìm hiểu đối với toàn bộ quận Oa Cố cùng với mấy quận phụ cận như của Thái Hòa, thậm chí của mấy huyện quanh vùng.

Hắn tốn không ít tinh thần và sức lực ở việc này, thậm chí không tiếc tận dụng quan hệ với Hạ Lực Hành, xin Hạ Lực Hành hỗ trợ có lời với sở Y tế tỉnh để lấy tư liệu cơ bản về việc gieo trồng dược liệu Đông y của tỉnh.

Toàn bộ khu vực Xương Nam cũng coi là vùng đất cơ sở có truyền thống gieo trồng dược liệu Đông y của tỉnh Xương Giang. Ngoại trừ có nhiều dược liệu hoang dại chính cống ra, ba loại cây thuốc truyền thống “hoàng bách, hậu phác, đỗ trọng” đều đã có lịch sử gieo trồng ít nhất mười năm trở lên, quy mô cũng không nhỏ. Mà việc gieo trồng những dược liệu như đan bì, quả dành dành, đan sâm, phục linh cũng bắt đầu phát triển ở thời kỳ trung hậu kỳ của những năm tám mươi. Chẳng qua là bị ảnh hưởng của nhân tố thị trường đã làm cho quy mô gieo trồng không thể mở rộng thêm một bước nữa. Mà hiện trạng ở Oa Cố chính là bức tranh thu nhỏ của tình hình gieo trồng dược liệu ở khu vực này.

Có thể nói vùng núi ruộng dốc nhiều đồng ruộng ít đã hạn chế con đường để nông dân bản địa tăng thu nhập. Làm thế nào để phá vỡ cục diện nặng nề này, Lục Vi Dân suy trước tính sau cảm thấy chỉ có thể tận dụng hai phương diện là khu chợ dược liệu Đông y và gieo trồng dược liệu này. Mà suy xét phát triển xí nghiệp xã, thị trấn như trước kia hoặc là nói mời hạng mục lớn nào đến đều là có phần không thiết thực.

Oa Cố muốn phát triển, chỉ có thể dựa vào những điều kiện có sẵn, chỉ có thể tận dụng những ưu thế hiện hữu. Mà suy trước tính sau, Lục Vi Dân cảm thấy chỉ có xây dựng khu chợ chuyên về dược liệu Đông y thì mới là con đường duy nhất. Chỉ có thực sự xây dựng được khu chợ chuyên dược liệu Đông y, thì việc phát triển của Oa Cố mới có khả năng bàn đến mặt khác được.

Đúng như theo lời của Bành Nguyên Quốc, cho dù là Quận ủy có thể ra chính sách thúc giục các xã, thị trấn mở rộng diện tích gieo trồng dược liệu Đông y, khuyến khích việc phát triển gieo trồng dược liệu Đông y. Đồng thời cũng có thể tận dụng lực lượng chuyên chính để giải quyết hoàn toàn vấn đề trị an của hai con đường tỉnh lộ, thậm chí cũng có thể dời việc xây dựng chợ nông sản để giải quyết vấn đề giao thông nan giải lấy đường làm chợ gây ùn tắc này. Nhưng duy chỉ cần xây dựng khu chợ chuyên dược liệu Đông y thì không đơn giản như vậy.

Đầu tiên là nguồn tài chính. Ai sẽ tới nơi này đầu tư làm khu chợ chuyên về dược liệu Đông y này? Người có hứng thú sợ chưa chắc có thể có được khoản đầu tư này, có tiền bạc chưa chắc hiểu cách thức trong chuyện này, đương nhiên cũng không dám tùy ý mà mạo hiểm.

Tiếp theo cho dù có người đầu tư làm, làm sao để thu hút đủ thương nhân buôn dược liệu đến giao dịch, làm thế nào khiến khu chợ này thật sự hoạt động, đi vào trạng thái tuần hoàn tốt. Trong chuyện này tương đối phức tạp, không phải đơn giản như anh tưởng tượng.

Nhưng khó hơn nữa cũng phải làm, công việc vốn là không có cái nào dễ dàng làm thành được.

Tựa như Chu Minh Khuê cũng không phải loại người không có đầu óc, đến Oa Cố năm thứ nhất cũng muốn làm một chút chuyện. Kết quả hai xí nghiệp làm không được mấy tháng đã thua lỗ nghiêm trọng, gần triệu tệ trôi theo dòng nước. Oa Cố vốn dĩ kinh tế yếu kém, việc này làm cho quỹ hợp vốn của hai nơi là thị trấn Oa Cố và xã Cát Lương phải chịu hai lỗ thủng không nhỏ, đến nay vẫn làm cho lãnh đạo hai xã, thị trấn thấy lòng còn sợ hãi.

Mà uy tín của Chu Minh Khuê cũng bị trược dốc bởi vấn đề này. Về sau các xã, thị trấn đối với ý kiến làm công tác kinh tế của y càng phải xin miễn thứ cho kẻ bất tài, bằng mặt không bằng lòng. Chu Minh Khuê sau đó đem tâm tư dồn vào vui đùa thân xác đàn bà, không phải là không có quan hệ với sự đả kích to lớn từ việc này.
Lục Vi Dân cũng cảm nhận được lo lắng của Chương Minh Tuyền trong vấn đề này, chẳng qua y cho tới bây giờ không có nghĩ qua do chính quyền dẫn đầu làm khu chợ chuyên nghiệp này. Trong việc phát triển kinh tế, chức năng tìm đường của chính quyền là cổ vũ, khích lệ từ chính sách và chế độ, dẫn đường và giám sát, mà không phải tự mình cầm đao ra trận, Lục Vi Dân vẫn luôn cho là như vậy. Việc chuyên ngành cần phải do người hành nghề chuyên ngành làm, cũng chỉ có bọn họ mới có thể vì lợi ích của mình mà tận tâm tận lực đi làm, mới có thể làm tốt.

Cười tủm tỉm nhìn Hà Khanh và Lôi Đạt lật xem bản kế hoạch tự tay mình viết ra, Lục Vi Dân trong lòng vẫn có chút bất an không yên. Thậm chí một cọc tiền mặt một trăm ngàn tệ bày trên bàn đó đều không hấp dẫn hắn được bao nhiêu.

Lục Vi Dân không mong mỏi bọn họ ngay lập tức tán thành ý nghĩ của mình. Chỉ cần bọn họ cảm thấy việc này có chút giá trị, đáng giá nghiên cứu thảo luận sâu hơn một chút, cho dù là bọn họ không có hứng thú, cũng có thể đề cử cho một số người bạn khác có hứng thú tới xem.

Không có cách, Quận ủy Oa Cố vận hành không nổi nữa. Tuy Lục Vi Dân còn kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, có thể điều một chút tài chính từ thị trấn để duy trì một chút hoạt động bình thường của Quận ủy, nhưng Lục Vi Dân không muốn làm như vậy. Hắn không muốn khiến mối quan hệ của Quận ủy Oa Cố và thị trấn Oa Cố thành ra phức tạp. Hơn nữa như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến cường độ chỉ đạo đốc thúc trong công tác của Quận ủy Oa Cố với xã, thị trấn, nhất là thị trấn Oa Cố. Cho nên hắn mặt dày mở miệng hỏi mượn tạm Lôi Đạt một trăm ngàn tệ.

Hà Khanh tháng trước đã về, chẳng qua là sau khi về nước vẫn ở Bắc Kinh, mãi cho đến mấy ngày hôm trước mới tới Xương Giang.

Nhà máy xi măng Phong Châu của tập đoàn Thác Đạt đã chính thức đưa vào sản xuất, lô xi măng đầu tiên cũng đã bắt đầu tiến vào thị trường. Điều này khiến cho Lôi Đạt khoảng thời gian này vui ra mặt. Tiến độ so với dự tính trước đây là nhanh hơn không ít, điều này cũng liên quan chặt chẽ với năng lực quản lý của Chân Kính Tài. Mà Lôi Đạt rốt cuộc cũng có thể buông tảng đá xuống, yên tâm mạnh dạn đem công việc hằng ngày của nhà máy xi măng Phong Châu giao hoàn toàn cho Chân Kính Tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play