Vốn dĩ đây cũng không phải là vấn đề, Hạ Lực Hành đi, Lục Vi Dân làm thư kí đương nhiên đi theo là xong. Số đầu tiên của “Tình hình Phong Châu” này vừa tung ra, không chừng cũng có thể làm dấy lên một loạt ý kiến bàn tán, Lục Vi Dân đi rồi còn để lại một chủ đề gây bàn tán, nhưng cậu Lục Vi Dân này trước mặt mình lại tỏ ý có phần không nỡ rời nơi này. Điều này làm cho An Đức Kiện cũng gặp phải một phen bất ngờ, không hiểu là trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Suy cho cùng Hạ Lực Hành hứa với Lục Vi Dân điều gì, hay là Lục Vi Dân thực sự muốn ở lại, thì tạm thời An Đức Kiện cũng không rõ lắm. Nhưng nếu như Lục Vi Dân thực sự muốn ở lại thì việc tờ tập san này có thể phát hành hay không, hoặc là có cần chỉnh sửa để khéo léo hơn một chút hay không, điều này sẽ cần phải suy nghĩ.
Có lẽ mình cũng phải đi nói với Lục Vi Dân một chút, xem rốt cuộc sâu trong nội tâm hắn suy tính thế nào. Lần đầu tiên An Đức Kiện cảm thấy mình cần nhìn rõ người thanh niên chính mình đưa từ Nam Đàm lên này. Một gốc cây nhỏ lớn lên khỏe mạnh trước mắt mình đến thế, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, khiến ông ta có chút khó tin, mà điều này cũng khiến ông ta tự trong đáy lòng còn có cả chút tự hào.
Tuy lúc đầu ở Nam Đàm người đầu tiên phát hiện ra hắn là Thẩm Tử Liệt nhưng thời gian Thẩm Tử Liệt ở Nam Đàn không lâu lắm, chỉ có thể để hạt mầm này mới nhú, còn thực sự khiến cho hạt mầm đó gặp được ánh mặt trời, gặp mưa để lớn mạnh thì vẫn là mình. Khi đối phương nhàn tản ở Ủy ban công tác Đoàn huyện Nam Đàm, chính là mình đưa hắn lên chiếc ghế thư ký của Hạ Lực Hành. Nhưng An Đức Kiện cảm nhận thấy Lục Vi Dân tuy thời gian làm thư ký cho Hạ Lực Hành chưa dài, nhưng nhận được mức tín nhiệm và coi trọng không thua gì người đã làm thư ký cho Hạ Lực Hành mấy năm là Cao Sơ. Mới chưa đến mấy tháng mà Lục Vi Dân đã được làm Trưởng phòng Tổng hợp là đã có thể nhìn ra phần nào.
Tựa cả cơ thể vào ghế sôpha, An Đức Kiện nhắm mắt lại. Lục Vi Dân rất xuất sắc, chính vì hắn xuất sắc như vậy, lại là tự tay mình đề bạt lên, ông ta càng cần phải suy xét về tiền đồ của đối phương. Vốn dĩ để cho Lục Vi Dân đi theo Hạ Lực Hành lên tỉnh là điều tốt nhất. Hạ Lực Hành là người sẽ đảm nhiệm Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, vào làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng là chuyện dễ hiểu theo trình tự. Có một người gần gũi như vậy ở trong Tỉnh ủy thì sau này dù mình có tiếp tục làm Trưởng ban thư kí Địa ủy hay có thể đổi vị trí công tác thì cũng có lợi rất nhiều cho công việc.
Mà Lục Vi Dân đi theo Hạ Lực Hành tới tỉnh, dựa vào độ tuổi và chiếu hướng đang lên của Hạ Lực Hành hiện nay, làm việc ở chức cấp phó tỉnh thêm bảy, tám năm nữa thì cũng không thành vấn đề. Nếu làm tốt hơn nữa, thêm vào đó lại gặp cơ duyên thì bước vào hàng ngũ cấp tỉnh cũng là có khả năng. Lục Vi Dân có cơ hội này, đến tỉnh trước tiên là giải quyết xong chức cấp phó phòng, sau đó xuống phía dưới nhậm chức, muốn làm cán bộ cấp trưởng phòng ở đâu chẳng được.
Chưa đến ba mươi tuổi mà được làm cán bộ cấp trưởng phòng, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta hoa cả mắt. Đây quả thực là một con đường thênh thang, những người khác mơ cũng không có được cơ duyên này.

Nhưng người này không lại không để lộ ra ý không muốn tới tỉnh. Bạn gái của hắn không phải là ở Xương Châu sao? Như thế sao có thể tốt hơn, đôi trẻ được ở cùng một nơi, tất cả đều là chuyện vui, sao còn muốn ở lại Phong Châu? An Đức Kiện thực sự càng lúc càng không thể hiểu nổi.
Lục Vi Dân cùng với Tôn Chấn, An Đức Kiện và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Chu Bồi Quân đến sân bay quốc tế Long Đài Xương Châu đón Hạ Lực Hành
Tôn Chấn được Chu Bồi Quân gọi đến cùng đi đón Hạ Lực Hành, cũng làm cho Lục Vi Dân tưởng tượng vô hạn.
Vì Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy Chu Bồi Quân là cùng Hạ Lực Hành từ Lê Dương tới, từ Chánh án Tòa án Nhân dân cấp trung của địa khu Lê Dương được thăng cấp bổ nhiệm làm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy. Người này bình thường không bộc lộ rõ ràng, cũng tương đối khiêm tốn, ít nhất là trong thời gian hơn nửa năm Lục Vi Dân đảm nhiệm chức thư ký của Hạ Lực Hành, thời gian vị Chủ nhiệm Chu này đến văn phòng của Hạ Lực Hành báo cáo công việc không nhiều. Nhưng điều này không có nghĩa là mối quan hệ giữa Chủ nhiệm Chu và Hạ Lực Hành là mờ nhạt.
Rất nhiều vấn đề không thể nhìn bề ngoài mà cần phải nhìn bản chất, phải xem lãnh đạo để người này vào vị trí gì, và vào khi nào.
Trật tự trị an ở Phong Châu hỗn loạn từ xưa đã tương đối nổi tiếng ở địa khu Lê Dương. Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lê Dương trước kia cũng đã từng đưa ra ý kiến yêu cầu phải tiến hành điều chỉnh bộ máy chính trị pháp luật của huyện Phong Châu cũ, nhưng luôn luôn gặp sự phản đối và chống lại của Huyện ủy Phong Châu, cuối cùng cũng không thể làm được như ý muốn.

Sau khi địa khu Phong Châu được thành lập, Hạ Lực Hành rõ ràng cũng đã có ý thức tăng cường chú ý về phương diện này, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật và Trưởng phòng Công an địa khu Phong Châu đều đến từ Lê Dương, duy chỉ có Trưởng phòng Công an huyện Phong Châu cũ được đề bạt làm Phó phòng Công an địa khu, nhưng hiện tại vẫn tạm thời kiêm nhiệm chức Cục trưởng cục Công an thành phố Phong Châu.
Trong vấn đề này, Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Phong Châu Trương Thiên Hào đã đề xuất rõ ràng với Địa ủy và Ủy ban Chính trị pháp luật, Cục trưởng cục Công an thành phố Phong Châu nên là Cục trưởng chuyên trách, không tiện do Phó phòng Công an địa khu kiêm nhiệm được. Do vấn đề này tương đối nhạy cảm, trong nội bộ Thành ủy Phong Châu vẫn còn có một số ý kiến không thống nhất cho nên đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Lục Vi Dân đoán cùng với sự quay lại lần này của Hạ Lực Hành, e rằng Phong Châu sẽ đón một giai đoạn thay đổi nhân sự. Nghĩ tới đây trong lòng Lục Vi Dân cảm thấy hơi rùng mình, Bí thư Hạ đề xuất với Tỉnh ủy xin tạm thời làm việc ở Phong Châu thêm một thời gian nữa, ngoài một số việc quan trọng ra, hay là cũng còn ẩn chứa những dự định điều chỉnh nhân sự?
Vậy tỉnh có thể đồng ý cho Hạ Lực Hành làm như vậy sao? Phải biết dựa theo cách làm thường lệ, lãnh đạo chủ chốt trước khi được thuyên chuyển một cách rõ ràng, thông thường về nhân sự sẽ không thể xuất hiện những thay đổi lớn. Lục Vi Dân nghĩ lại, không thể nhịn cười. Trong thời đại này rõ ràng là còn chưa có quy tắc rõ như vậy, Hạ Lực Hành vì muốn quán triệt ý đồ công việc của mình sau này được thực hiện, đảm bảo Phong Châu sau này khi làm việc sẽ tiến hành dựa theo từng bước đã định. E rằng một nước đi này cũng là bắt buộc, chắc rằng trong tỉnh cũng ý thức đến điều này nên mới đồng ý cho anh ta quay lại làm việc thêm một khoảng thời gian.
Đang trong lúc suy tư, lại nhìn thấy một gương mặt hoảng hốt có chút quen thuộc ở cửa phòng chờ sân bay, Lục Vi Dân sững sờ... Đây không phải là Phùng Khả Hành sao? Anh ta đến đây làm gì? Nhưng sau đó liền lập tức phản ứng kịp, đây đương nhiên không phải một mình Phùng Khả Hành, Phùng khả Hảnh xuất hiện rồi, có nghĩa là Trương Thiên Hào nhất định cũng đến.
Tôn Chấn và An Đức Kiện cũng nhìn thấy Phùng Khả Hành đang nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn nhau, đều theo bản năng mà mỉm cười, Trương Thiên Hào này thật là biết tận dụng tất cả mọi dịp.

Thời gian chính xác Hạ Lực Hành trở về không có nhiều người biết, cũng chỉ có vài người trong Địa ủy biết rõ. Lý Trí Viễn mấy ngày nay ở tại Hoài Sơn, Nam Đàm điều tra nghiên cứu,Vương Chu Sơn đến Bác Bắc thăm nhà máy cơ khí Bắc Phương... để thảo luận một số chi tiết cụ thể trong vấn đề chuyển dời của nhà máy Bắc Phương ở Phong Châu. Những người khác có lẽ cũng biết tin về sự trở về của Hạ Lực Hành, cũng gọi điện, nhưng đều bị Hạ Lực Hành khéo léo từ chối, chỉ có mấy người này là không thể làm vậy. Thật không ngờ Trương Thiên Hào lại có thể nắm bắt thông tin chính xác như vậy, không nói lời nào đã xuất hiện ở sân bay.
- Chánh văn phòng Phùng, anh cũng tới rồi?

Thấy An Đức Kiện hơi gật đầu, Lục Vi Dân cũng liền ra đón, mỉm cười rồi hạ giọng nói nhỏ:
- Nguồn tin của Bí thư Trương các anh cũng nhanh thật đấy.
- Ha ha... cậu em, không nhanh không được, cậu hiểu mà.
Mã Khả Hành cũng nói nhỏ:
- Bí thư Hạ vẫn chưa tới sao?

- Ừm, vẫn còn 10 phút nữa, hôm nay thời tiết rất đẹp, chắc không đến muộn đâu.
Lục Vi Dân có chút do dự… Phùng Khả Hành thì đến rồi, Trương Thiên Hào dường như vẫn chưa đến, đưa anh ta đi, các vị lãnh đạo đều ở bên kia, Trương Thiên Hào lại chưa tới, thế còn ra gì nữa?
Phùng Khả Hành là người vô cùng nhanh trí, lập tức phát hiện ra, thản nhiên nói:

- Tôi ở luôn đây chờ một chút. Bí thư Trương tối qua bị đau bụng, vừa đến sân bay liền đi tìm nhà vệ sinh rồi, lại sợ chậm trễ rồi thất lễ, cho nên mới bảo tôi đến trước, thật là...
Trong lòng Lục Vi Dân cảm thấy thoải mái, như vậy thì dễ bề ăn nói rồi, liền gật đầu:
- Đi nào, Chánh văn phòng Khả Hành, tới đó thôi. Đây thật là điều không ngờ tới, Bí thư Trương bình thường khí thế lẫy lừng, quản trời quản đất, bây giờ cũng không quản nổi cái bụng của mình, phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play