- Lực Hành, cậu là vì nguyên nhân này mà muốn ở Phong Châu thêm vài tháng nữa à? Làm đến hết Đại hội Đảng lần thứ 14 sao?

Điền Hải Hoa đã hết sức nhạy bén ý thức được một số vấn đề trong đó, sau một hồi trầm ngâm mới chậm rãi nói:
- Cậu vẫn còn điều gì không yên tâm với bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu sao?
Hạ Lực Hành chẳng phải muốn giấu giếm điều gì. Là Bí thư Tỉnh ủy, Điền Hải Hoa về cơ bản cũng nắm được tình hình bộ máy hành chính của các địa phương, nhưng đối với một người cụ thể nào đó thì ông ta chưa chắc đã rõ.

- Bí thư Điền, bộ máy của Phong Châu về cơ bản vận hành khá là suôn sẻ, nhưng cũng có lẽ vì thời gian làm chung quá ngắn, thời kỳ ly hợp lại không đủ. Tôi thân là người đứng đầu cũng bỏ nhiều tâm trí vào việc làm thế nào để mở ra cục diện phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội của Phong Châu, vì vậy tại ủy ban cũng có phần xem nhẹ về mặt học tập cũng như kiến thiết. Vì vậy tôi muốn sau khi về, mượn những gì tôi đã học được ở trường Đảng triển khai một lần việc chỉnh đốn học tập thật nghiêm túc và sâu sắc cho ủy ban hành chính khu vực Phong Châu và lãnh đạo các huyện lị của Phong Châu, thêm một bước tăng cường sự tinh thần đoàn kết và hợp tác. Nâng cao khả năng chiến đấu của đoàn thể, nắm bắt chắc thời cơ có lợi của việc đi sâu vào cải cách, mở cửa trước mắt, đốc thúc công việc ở Phong Châu để bước tiếp theo sẽ có thể bước lên một bậc thang mới. Mục đích của tôi chính là làm tốt bước này, tạo cái nền tảng vững chắc cho Phong Châu.
Điền Hải Hoa đã lĩnh ngộ được hàm ý trong lời nói của Hạ Lực Hành. Đối với bộ máy ở Phong Châu, Hạ Lực Hành lo lắng là nếu không làm triệt để công tác tư tưởng, vậy thì bây giờ Hạ Lực Hành vẫn còn đảm nhiệm vị trí Bí thư Địa ủy, e là sẽ chẳng có vấn đề gì cả, nhưng một khi cậu ta đi rồi, bất luận là ai lên tiếp nhận vị trí này, vậy thì cả bộ máy có thể sẽ có một số thay đổi không lường trước được. Đây đại khái mới chính là vấn đề mà Hạ Lực Hành thật sự cần phải giải quyết. Vấn đề khu kinh tế mới mặc dù cũng là một hạng mục công việc quan trọng nhưng vấn đề thật sự phức tạp và gai góc sợ rằng lại chính là vấn đề đoàn kết và học tập, xây dựng của bộ máy hành chính này.
- Ừm, tôi biết. Việc học tập xây dựng bộ máy hành chính hết sức quan trọng, là cơ sở để đảm bảo cho sự nghiệp của chúng ta được vững chắc. Là nhân vật số một của Đảng ủy, về điểm này lúc nào cũng không được buông, công việc cụ thể cậu có thể liên hệ phối hợp thêm với cậu Đào và Chiêu Nam. Cá nhân tôi về nguyên tắc cũng đồng ý với cậu trì hoãn công việc ở tỉnh, chỉ có điều là tạm thời vất vả cho cậu Đào phải chịu khó coi sóc công việc cả hai bên rồi.

Từ trong khách sạn đi ra, Đào Hán bước đi song song với Hạ Lực Hành, trong khu thương mại Yến Toa này nơi thích hợp cho hai người tản bộ cũng không nhiều, đặc biệt là cần một nơi yên tĩnh, nhưng đêm nay thì không cần.
- Cậu Hạ, hôm nay cậu có phần sơ suất quá đấy? Hơn nữa cho dù công việc ở Phong Châu có quan trọng hơn nữa, nhưng Tỉnh ủy đã quyết định thuyên chuyển rồi thì dù cậu có ý tưởng thì cũng phải phục tùng sự sắp xếp của tỉnh mới đúng.
Đào Hán khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.
- Trưởng ban Đào, tôi đã suy nghĩ rồi, không chỉ đơn giản công việc trong tay như vậy, mấy công việc này khó mà nói được độ khó của nó đến đâu. Ngoài việc cải cách nông trường Hồng Tinh, chuyển hướng sang khu kinh tế mới với độ khó khá cao ra, những công việc khác thật ra cũng đã đi vào quỹ đạo của nó. Điều tôi lo lắng là vấn đề về bộ máy.
Trước mặt Đào Hán y cũng không giấu giếm điều gì, hơn nữa trong khoảng thời gian về sau công việc của mình ở Phong Châu còn cần đến sự ủng hộ mạnh mẽ của người nay đã là Trưởng ban Tổ chức Đào Hán.
- Vấn đề về bộ máy?

Đào Hán hơi ngạc nhiên. Thời gian ông ta tiếp nhận công việc của ban Tổ chức chưa lâu, thêm vào đó cũng chưa chấm dứt hoàn toàn công việc bên Văn phòng Tỉnh ủy, cho nên không ít sức lực vẫn dồn vào Văn phòng Tỉnh ủy, điều này khiến cho tiến độ làm quen với công việc bên ban Tổ chức chậm đi rất nhiều. Đã đến đây lâu như vậy, ngoại trừ đến thành phố cấp tỉnh quan trọng nhất là Xương Châu và châu tự trị dân tộc xa xôi nhất là Xương Tây Châu để tiến hành điều tra nghiên cứ, những thành phố cấp ba khác ông ta đều chưa chưa từng xuống điều tra nghiên cứu lần nào. Vì vậy đối với câu nói đột ngột này của Hạ Lực Hành ông ta rõ ràng có chút bất ngờ.
Lúc trước Đào Hán cũng nghe ra được một chút ngụ ý trong lời đối thoại giữa Điền Hải Hoa và Hạ Lực Hành, nhưng ông ta không nắm rõ cho lắm về tình hình bộ máy của Địa Phong Châu, vì vậy cũng không rõ trong đó rốt cuộc ẩn chứa ẩn ý gì. Lúc này nghe Hạ Lực Hành nói như vậy, lập tức cảm thấy bộ máy Địa ủy Phong Châu e rằng thực sự có chuyện gì đó.
- Nghiêm trọng lắm sao? Chắc không đến mức đó chứ. Cuối năm ngoái tôi cùng với Bí thư Điền đến, cũng thấy được bộ máy Địa ủy các anh cũng coi như khá là hòa thuận, cũng rất có sức chiến đấu mà.
Đào Hán chau mày. Nếu nói bộ máy Phong Châu tồn tại vấn đề, vậy thì bản thân ông ta là Trưởng ban Tổ chức cũng phải hao tổn tâm sức. Thì ra sau khi Hạ Lực Hành rời khỏi thì Tỉnh ủy cũng đã có cơ cấu cơ bản của bộ máy hành chính Địa ủy Phong Châu, nếu quả thật có vấn đề gì lớn thì lúc đó không thể không suy tính khác được.
- Trưởng ban Đào, ông không cần phải quá nhạy cảm như vậy, không phải là vấn đề gì có tính nguyên tắc, chỉ là sự chênh lệch trong một số quan điểm trong công việc và tác phong làm việc, thêm vào đó thời gian thích ứng cũng tương đối ngắn nên mới dẫn tới một số tạp âm không hài hòa, điều này cũng là chuyện bình thường, những vấn đề này sẽ dần được giải quyết và cải thiện trong quá trình phối hợp, làm việc chung.
Hạ Lực Hành dù là nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, xem ra Tỉnh ủy đã quyết định để Lý Chí Viễn đến để tiếp nhận chức vụ Bí thư Địa ủy của mình, hơn nữa chắc là Tôn Chân cũng sẽ lên tiếp nhận vị trí chuyên viên hành chính. Nói cách khác bộ máy của Phong Châu về cơ bản không có gì thay đổi lớn cho lắm, nếu không thì Điền Hải Hoa đã không nói câu mình phải suy nghĩ để ai đến xúc tiến mấy công việc kia. Nhưng Lý Chí Viễn và Tôn Chấn có thể hòa thuận với nhau được không? Không, không nên nói là hòa thuận với nhau mà phải nói là liệu Lý Chí Viễn có thể cầm cương chắc chắn con ngựa hung hăng Tôn Chân này hay không?
- Vậy cậu còn lo lắng điều gì nữa? Nếu là tranh luận và phân tích về công việc bình thường thì chẳng thành vấn đề, cậu hà tất phải thận trọng như vậy?

Đào Hán hiển nhiên không mấy tin tưởng vào lời của Hạ Lực Hành.

- Sao hả, còn muốn úp úp mở mở trước mặt tôi nữa à?
Vừa nghe Đào Hán nói như vậy, Hạ Lực Hành thực sự có phần cảm thấy không nói cũng không được.
- Trưởng ban Đào, ông là Trưởng ban Tổ chức, vậy ông hãy nói câu thật lòng đi. Có phải sau khi tôi đi, lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân Địa khu chính là từ những lãnh đạo đương nhiệm mà ra không?
- Ý của Tỉnh ủy về cơ bản là như vậy. Sao, cậu không thật đồng ý với ý kiến này? Bây giờ cậu vẫn là Bí thư Địa ủy của Phong Châu, cũng có quyền đề nghị đối với bộ máy hành chính của nhiệm kỳ sau, Tỉnh ủy vốn dĩ cũng muốn nghe thử ý kiến của cậu.
Đào Hán nhìn Hạ Lực Hành chằm chằm, nói chậm rãi. Đối với Hạ Lực Hành mà nói, ở đây không tồn tại bí mật gì. Bí thư Điền đã giao cho mình phải trao đổi với Hạ Lực Hành về vấn đề điều động nhỏ trong bộ máy của Phong Châu.

Hạ Lực Hành lắc đầu. Hắn cũng biết nếu Tỉnh ủy đã xác định là sau khi hắn đi, Lý Chí Viễn và Tôn Chấn sẽ lên để thế chỗ vào bộ máy, như vậy thì chỉ cần không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc, thông thường mà nói cũng không sẽ không thay đổi nữa. Suy cho cùng thì vào lúc này, sự thay đổi quá lớn là hại nhiều lợi ít, đối với công việc của địa phương cũng sẽ có ảnh hưởng.

- Có phải cậu nghĩ rằng sự kết hợp này không thích hợp cho lắm?
Đào Hán nhạy cảm thấy được sự lo lắng của Hạ Lực Hành liền hỏi ngay.
- Trưởng ban Đào, cũng không tiện nói là thích hợp hay không thích hợp, tính Chí Viễn tương đối trầm lặng hướng nội, mà Tôn Chấn thì lại rất dứt khoát rõ ràng, nếu hai người bọn họ phối hợp với nhau tôi có chút lo lắng khi hai tính cách này trở nên đối nghịch nhau rõ rệt. Thêm nữa hai người bọn họ trong một số vấn đề vốn dĩ đã có sự bất đồng và tranh cãi về. Trong công việc cũng có thể sẽ có sự đối đầu rất gay gắt. Hai người bọn họ thực chất đều có phần hiếu thắng…
Hạ Lực Hành lắc đầu nói:
- Mong là tôi chỉ lo bò trắng răng. Nhưng tôi định sau khi trở về sẽ cố gắng hết sức để chỉnh đốn tác phong đội ngũ hành chính, đặc biệt là nhấn mạnh vấn đề nguyên tắc chế độ dân chủ tập trung, đoàn kết và sức liên kết, nói chuyện với bọn họ một cách có mục đích, hy vọng có thể hạn chế đến mức thấp nhất ảnh hưởng mà vấn đề này mang tới.
Đào Hán cũng cảm giác được Lục Vi Dân chưa dốc thẳng bầu tâm sự của mình, quan hệ của hai người từ trước tới giờ tuy rằng rất tốt, nhưng mỗi người đều có đời tư riêng, ông ta cũng không tiện hỏi quá sâu. Có một vài việc chỉ có thể đi một bước tính một bước, cho đến khi thật sự cần tỉnh hạ quyết tâm, thì cũng chỉ có thể đau khổ mà hạ quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play