- Ý cậu là việc mời nhà máy cơ giới Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương? Có manh mối rồi sao? Tôi nghe nói phía Thanh Khê rất tự tin.

Điền Hải Hoa gật đầu.
- Cách làm của các cậu là đúng, địa khu Phong Châu là vùng nông nghiệp truyền thống, nhưng với tình hình hiện nay, một nơi muốn phát triển kinh tế, ngoài tình huống đặc thù, thì chắc chắn phải đi theo con đường công nghiệp hóa và đô thị hóa.
- Xét từ điều kiện địa lý Phong Châu, giao thông thuận tiện, tài nguyên nông nghiệp phong phú, dân số đông, hơn nữa trong lịch sử, Phong Châu chính là nơi tập kết và phân phối hàng hóa đường thủy và đường bộ của Xương Nam, có không khí thương mại tương đối tốt. Những điều này đều là cơ sở tốt để Phong Châu phát triển công thương nghiệp, thúc đẩy quá trình đô thị hóa. Lực Hành, Ủy ban nhân dân Địa khu các cậu có thể thấy được điểm này, tôi rất hài lòng, xem ra lúc đầu tôi đưa cậu đến Phong Châu trước là không sai. Ở tỉnh có một số đồng chí không hiểu rõ, cho rằng có phải Hạ Lực Hành phạm lỗi gì, hoặc là nói lại xử lý công việc gì khiến tỉnh không hài lòng, mới bị đẩy đến tận vùng núi xa xôi, hơn nữa còn vùng núi nghèo túng được tách ra từ địa khu Lê Dương. Ha ha, hiện nay xem ra sự kiên trì của tôi không sai, Lực Hành, nói thật, lúc đầu trong lòng cậu có khúc mắc không?
- Ha ha, Bí thư Điền, nếu nói rằng lúc đầu không có suy nghĩ gì thực sự là nói dối. Tôi cảm thấy mình làm Bí thư Địa ủy vài năm ở Lê Dương, công tác cẩn trọng, cũng coi như là lo lắng hết lòng cho công việc, không có công lao cũng có dốc sức, tại sao khi phân công lại đẩy tôi đến Phong Châu này được?
Nói thật, lúc đầu số lần tôi đến Phong Châu cũng không coi là nhiều, chủ yếu tinh thần vẫn đặt ở sáu huyện phía Bắc của Lê Dương cũ. Suy cho cùng sáu huyện phía Bắc này mới là nền móng trụ cột cho tài chính và kinh tế Lê Dương, bảy huyện phía Nam nếu không tính huyện Cổ Khánh, thì tổng sản lượng kinh tế của sáu huyện còn lại chưa đạt được một phần ba của sáu huyện phía Bắc, nhưng dân số lại đông hơn so với sáu huyện phía Bắc gần một triệu. Bây giờ bỗng dưng bị điều đến Phong Châu, lúc này thật có chút lo lắng, cũng mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về con đường phát triển của Phong Châu.
Hạ Lực Hành nói có chút cảm động, đây cũng là lời thật lòng của y trong vài tháng nay, không phải làm ra vẻ, mà là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.

- Vài tháng nay tôi thật có chút ăn không ngon ngủ không yên, cân nhắc tình hình nan giải của Phong Châu đang bày ra trước mắt, nên làm thế nào để tìm ra một con đường cho Phong Châu. Tỉnh ủy sở dĩ muốn tách Phong Châu ra, ngoại trừ muốn khiến cho Lê Dương trút được gánh nặng để tiện cho việc phát triển, cũng không hẳn là không muốn khiến cho Phong châu đi tìm con đường không giống với Lê Dương. Con đường này không giống với những nơi khác, dù sao tình hình Phong Châu hiển hiện trước mắt, làm thế nào để Phong Châu thực hiện con đường phát triển chạy đua vượt bậc, như thế giống như Bí thư Điền đã nói, phải kiên định đi theo con đường công nghiệp hóa và đô thị hóa, hơn nữa hai con đường này còn phải phối hợp nhịp nhàng, hỗ trợ lẫn nhau, thúc đẩy cùng phát triển.
- Chính là với suy nghĩ này, Địa ủy mới thống nhất được tư tưởng, giữ vững niềm tin, hợp mưu hợp sức, động viên tất cả lực lượng có thể động viên, tìm kiếm tất cả con đường phát triển phù hợp với Phong Châu chúng tôi, thúc đẩy sự phát triển của Phong Châu.

Hạ Lực Hành ngừng lại một chút, giọng điệu có chút tự hào:
- Hiện nay xem ra nỗ lực của chúng tôi cũng có chút thành quả. Hai ngày trước đồng chí Chu Sơn gọi điện cho tôi, nói rằng nhà máy cơ khí Bắc Phương về căn bản đã đạt được ý kiến thống nhất về việc dời đến Phong Châu với Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, đồng thời kí tắt thỏa thuận chuyển dịch, mặc dù mới chỉ là kí tắt, nhưng chúng tôi cho rằng về cơ bản không có sự thay đổi lớn, phần còn lại chỉ là vấn đề một số chi tiết cụ thể thôi.
- Hả?

Không chỉ Điền Hải Hoa mà ngay cả Đào Hán cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Phong Châu lại âm thầm xử lý xong xuôi công việc với nhà máy cơ khí Bắc Phương. Lần này đến Bắc Kinh ngoài việc họp, Điền Hải Hoa cũng định nói chuyện với lãnh đạo bộ Công nghiệp binh khí một chút, xem ý kiến của các lãnh đạo bên đó như thế nào, tranh thủ lúc hai xí nghiệp này chuyển dịch, bộ Công nghiệp binh khí cũng tăng quy mô đầu tư hơn một chút. Đối với Điền Hải Hoa mà nói, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tuy ông ta cho rằng Phong Châu so với Thanh Khê thì càngcần hai nhà máy này hơn, nhưng bản thân ông cũng quyết định sẽ không thể hiện khuynh hướng gì đối với vấn đề này, ai có năng lực thì giành được cơ hội. Ông không hề nghĩ rằng lần này vừa mới Bắc Kinh, ở đó đã sớm bị Hạ Lực Hành ghi trước một bàn.

- Cậu Hạ, các cậu đã dàn xếp xong công việc bên nhà máy cơ khí Bắc Phương, vậy còn nhà máy cơ khí Trường Phong thì sao?
Đào Hán không kìm được giành hỏi trước.
- Bên nhà máy cơ khí Trường Phong thì còn một vài khó khăn. So với nhà máy cơ khí Bắc Phương thì nhà máy cơ khí Trường Phong quy mô lớn hơn, lợi ích cũng lớn hơn, đương nhiên yêu cầu đối với đối tượng được lựa chọn cũng cao hơn, nền tảng của Phong Châu chúng tôi thấp hơn một chút, vì vậy bọn họ có chút coi thường Phong Châu chúng tôi.
Hạ Lực Hành cười, nhưng trong lời nói lại rất tự tin:
- Có điều, nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương chính thức kí hợp đồng với chúng tôi, chắc chắn sẽ có tác động đến nhà máy cơ khí Trường Phong. Điều kiện mà chúng tôi chuẩn bị cho nhà máy cơ khí Bắc Phương cũng sẽ được áp dụng như vậy đối với bọn họ. Hơn nữa cả hai xí nghiệp đều chuyển đến Phong Châu, bất luận từ góc độ xí nghiệp hay từ góc độ của Phong Châu mà nói, từ tận dụng hạ tầng xây dựng thành phố đến bố trí quy hoạch thống nhất mà nói đều tiết kiệm và thuận tiện hơn rất nhiều, điểm này tuyệt đối không được coi thường.
- Ưh, các cậu đánh hạ nhà máy Bắc Phương trước là một hành động khôn ngoan.
Điền Hải Hoa cười tán đồng.

- Công việc còn lại Lực Hành vẫn cần phải sắp xếp cho tốt đấy, bao gồm cả việc các cậu đưa ra những đề xuất, ý tưởng có tính đột phá trong việc thúc đẩy sự phát triển của thành phố Phong Châu, phía tỉnh sau khi nghiên cứu cẩn thận về cơ bản cũng đã đồng ý, nhưng thực hiện một cách cụ thể thì phải sắp xếp tỉ mỉ, không thể bởi vì mượn danh nghĩa cải cách mà ảnh hưởng đến sự ổn định của đại cục.
- Bí thư Điền cứ an tâm, thời gian tôi vắng mặt thì công việc này sẽ do Chí Viễn đích thân giám sát. Đồng chí Tôn Chấn và đồng chí Phó chủ tịch thường trực Địa khu Tiêu Chính Hỷ sẽ chịu trách nhiệm thực thi cụ thể, sau khi tôi về, nhất định sẽ tự mình…
Không đợi Hạ Lực Hành nói hết câu, Điền Hải Hoa đã khoát tay:
- Lực Hành à, công việc về sau e là cậu phải suy nghĩ đến việc nên tìm người nào để đảm trách thúc tiến.
Hạ Lực Hành kinh ngạc, vô ý thức nhìn vị Trưởng ban thư ký kiêm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Đào Hán mỉm cười không nói ở bên cạnh. Thấy trong mắt đối phương chẳng có chút biểu hiện gì, hiển nhiên là đã biết rõ cách nói này của Điền Hải Hoa. Y ngập ngừng nói:
- Bí thư Điền, tôi chưa hiểu ý của ngài lắm.
- Tình hình này vốn định đợi sau khi cậu về Xương Giang rồi đến Hội nghị thường vụ, nhưng nghĩ rằng nói với cậu trước cũng được, để trong khoảng thời gian hơn mười ngày này có thể điều chỉnh về mặt tư tưởng. Đúng lúc tôi phải đến Bắc Kinh họp, vì vậy chiều nay trước khi rời Xương Châu tôi cùng với Chủ tịch tỉnh Đăng Hiên và Chiêu Nam, Kinh Xuyên còn có cậu Đào cùng thảo luận sơ bộ về vấn đề của cậu. Mấy người bọn họ cơ bản đã đồng ý để cậu tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của cậu Đào.

Lời nói của Điền Hải Hoa hết sức bình thản, hiển nhiên là đã suy nghĩ kĩ càng vấn đề này rồi mới quyết định.
- Cậu Đào bây giờ đã đến Ban tổ chức, cần phải nhanh chóng tìm hiểu, thích nghi tình hình ở đó. Nhưng công việc ở Tỉnh ủy phức tạp, trước mắt không thể thiếu vị tổng quản này được, vì vậy tôi hy vọng lần này sau khi học xong cậu sẽ về Phong Châu gấp rút sắp xếp công việc, sau khi tôi về sẽ nhanh chóng triệu tập ngay hội nghị thường vụ để xác định, Tỉnh ủy cũng sẽ có công văn ngay. Còn về thân phận Ủy viên thường vụ của cậu e rằng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa để đi vào trình tự. Lần này tôi đến Bắc Kinh ngày mai cũng phải đến Ban Tổ chức Trung ương báo cáo công tác, tôi cũng sẽ nói sơ qua với ban về việc của cậu, nhờ họ cố gắng sớm hoàn thành công tác chuẩn bị khảo sát, một khi Tỉnh ủy chúng ta có quyết định báo cáo lên trên thì sẽ nhờ bọn họ xuống khảo sát luôn.Vấn đề này thì cậu không cần phải lo lắng nhiều.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy ?
Hạ Lực Hành không phải là chưa từng nghĩ đến việc ai sẽ lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh ủy còn khuyết sau khi Đào Hán rời đi, y cũng từng nghĩ rằng bản thân có thể có khả năng tiếp nhận vị trí này hay không, nhưng y cũng nhanh chóng tự loại bỏ ý nghĩ có phần không thực tế này.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không những là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, mà còn là đại quản gia tỉnh ủy, theo cách nói của thời phong kiến thì đó chính là tổng quản đại nội. Đó không chỉ là người mà Bí thư Tỉnh ủy có thể hoàn toàn tin tưởng được mà quan trọng hơn nữa là về mặt quan điểm, tư tưởng công việc phải hoàn toàn hợp với ý đồ của Bí thư Tỉnh ủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play