Xe khách Kim Long chui qua cổng chính của trường cấp 3 Phong Châu II, tiến vào khu vực trường, sân bóng đá, sân bóng rổ, thư viện và nhà ăn. Quy hoạch rất hợp lí khiến cho một đội ngũ nhà máy cơ giới Bắc Phương vẫn hay chướng mắt với diện mạo của thành phố Phong Châu phải một phen kinh ngạc. Bọn họ như thế nào cũng không thể tin một huyện nông nghiệp có nền tài chính khá yếu kém này lại có trường học quy mô như thế, đặc biệt là khi biết điều kiện của trường cấp 3 Phong Châu I tương đương với điều kiện của trường cấp 3 Phong Châu II thì sự cảm kích còn nhiều hơn cả sự ngạc nhiên.
Nhìn những vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương sau khi xuống xe bắt đầu nói chuyện với lãnh đạo và giáo viên của trường cấp 3 Phong Châu II những người đã đợi ở trước tòa nhà giảng đường từ sớm, Lục Vi Dân biết rằng chiêu này hắn đã dùng đúng rồi.

Chất lượng giáo dục của con em những công nhân nhà máy cơ giới Bắc Phương mà hắn tìm hiểu khiến cho người ta dám tin, công nhân viên chức sớm đã có thành kiến với trình độ học vấn của con em mình, không ít công nhân viên người mà cảm thấy rằng con mình khó có thể tốt nghiệp khi học ở trường nhà thậm chí còn không tiếc tiền để chúng đến học ở huyện Bác Bắc. Đây cũng là một nhân tố quan trọng mà công nhân viên chức nhà máy cơ giới Bắc Phương yêu cầu nơi nhà máy chuyển đến nhất định phải giải quyết được vấn đề học tập cho con em họ. Vì vậy Lục Vi Dân đã chọn trường cấp 3 Phong Châu II là trạm dừng chân đầu tiên.
Âu Chấn Thái nhìn thoáng Lục Vi Vân đang đứng ở một bên mỉm cười không nói gì, trong lòng cũng đang có sự toan tính.
Nếu cái điểm này cũng do bản thân người này quyết định thì không thể không đánh giá rằng con người này cũng có chút trình độ. Chỉ một thoáng đã có thể nắm được lòng dạ của những người trong nhà máy. Con trai của ông Cảnh vừa mới lên lớp 9 và ông ta thì đang buồn phiền vì việc tìm trường cấp 3 cho con. Con gái của phó chủ tịch công đoàn mới học lớp 7 mà y cũng đã từng nói về chuyện chuẩn bị sớm đem con gái lên thành phố học. Chiêu này của Lục Vi Dân vừa lúc chạm đúng vào mối quan tâm của họ thì có không muốn họ động lòng cũng không được.
Thời gian lưu lại ở trường cấp 3 Phong Châu II vượt khỏi dự trù, vốn chỉ chuẩn bị dừng lại ở trường cấp 3 Phong Châu II 20 phút để nghe qua sự giới thiệu của lãnh đạo và giáo viên của trường, nhưng mấy vị khách này hiển nhiên lại chưa hài lòng với sự quan sát tầm xa này mà lại yêu cầu phải được quan sát thực tế hình hình học tập của trường. Yêu cầu này có chút vượt ra ngoài ý liệu của Lục Vi Dân và trường học, tuy nhiên Lục Vi Dân vẫn rất thoải mái tiếp tục làm công việc của mình. Việc này dây dưa ra cũng mất gần 50 phút rồi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu kết thúc.
- Bí thư Âu, có nên giục chủ nhiệm Cảnh và các ông ấy không? Như thế này xem chừng không phải là đến thăm toàn cảnh Phong Châu chúng tôi mà lại thành ra đoàn khảo sát giáo dục rồi.

Lục Vi Dân đùa tếu:
- Sau này có cơ hội hoan nghênh mọi người đến trường cấp 3 Phong Châu II chúng tôi thăm quan học tập.

- Trưởng phòng Lục, đây không phải là điều mà anh muốn đó sao? Lúc này e rằng anh phải vui như phất cờ trong bụng chứ?
Âu Chấn Thái vừa lắc đầu vừa thở dài:
- Ông Cảnh cũng thật là, có cần thiết đến mức đấy không? Có điều cũng khó trách, con trai ông sắp lên học cấp 3 rồi cũng cần lo lắng, trình độ giáo dục của con em cán bộ trong nhà máy quả thật có hơi kém một chút.
- Nếu nói đến trình độ dạy học cấp 3 thì trường cấp 3 Phong Châu I và trường cấp 3 Phong Châu II đều có điểm vượt trội riêng. Cả hai trường đều rất tốt, trường cấp 3 Phong Châu I có ưu thế về khoa học tự nhiên, còn thì trường cấp 3 Phong Châu II có lợi thế ở những môn khoa học xã hội. Nhưng tiêu chuẩn giáo dục của trường trung học thực nghiệm thành phố Phong Châu còn cao hơn 2 trường này một bậc, chỉ có điều trường trung học thực nghiệm chưa có lớp cấp 3 mà thôi nếu không chắc chắn sẽ tạo được thế ba chân vững chắc.
Lục Vi Dân cười nói:
- Vừa rồi chủ tịch công đoàn Tống hỏi lại tôi, tôi đã trả lời nếu là học trung học thì tôi giới thiệu cho ông trường trung học thực nghiệm sẽ có nền tảng vững chắc.
- Ơ, trưởng phòng Lục sao anh lại chắc chắn là nhà máy cơ giới Bắc Phương sẽ ngụ lại ở Phong Châu các ông thế?
Âu Chấn Thái tức giận hỏi lại:

-Lẽ nào Thanh Khê lại không có trường học nào tốt hay sao?
Lục Vi Dân cũng không tức giận, cười nói:
-Ha ha, bí thư Lục, tôi có nói như vậy đâu, chủ tịch Tống hỏi tôi, tôi lại không thể nói hay là ông để con đến học ở Thanh Khê đi. Cho dù nhà máy cơ giới Bắc Phương có chuyển tới Phong Châu chúng tôi hay không thì vấn đề học tập của một đứa trẻ Lục Vi Dân tôi đây vẫn có đủ tự tin để giải quyết.

- Trưởng phòng Lục, coi như tôi nhìn ra được năng lực của anh rồi, khó trách Chấn Quốc nói trí tuệ và tuổi tác của anh rất không tương xứng, tôi vẫn không tin, hôm nay xem như được lĩnh giáo rồi. Nhưng đây mới là trạm đầu tiên mà tôi thấy tâm trí của những người trong đoàn chúng ta đã bị anh bắt làm tù binh đến hơn một nửa rồi.

Âu Chấn Thái nói nửa vời:
- Sớm biết trước tôi đã không để anh dẫn đầu đoàn, thật là sơ suất quá.
Lục Vi Dân cao giọng cười ha hả.
Hắn cảm thấy vị phó bí thư đảng ủy nhà máy Bắc Phương này rất thú vị, cũng rất hài hước, nhìn bề ngoài thì như đang chế giễu hắn, nhưng lại không phản đối cách làm của hắn, thậm chí lại có chút ý chủ động cung cấp phương tiện, đương nhiên ông ta muốn phản đối mình cũng không biết phản đối ở đâu. Bản thân cũng chỉ dùng cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất và hiệu quả nhất để thu hút đối phương, so với việc ngồi trong phòng hội nghị nhìn những thứ trên bàn thì hiệu quả của cách làm này không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Suốt một giờ mười phút, khi mấy người như Cảnh Trường Hà, phó chủ tịch công đoàn nhà máy cơ khí Bắc Phương cùng đi ra với hiệu trưởng Trương và các lãnh đạo của trường cấp 3 Phong Châu II, Lục Vi Dân liếc qua đồng hồ, 70 phút, trọn vẹn 70 phút, 9 giờ 10 tới trường cấp 3 Phong Châu II, bây giờ đã là 10 giờ 20, mất gần một buổi sáng, cả một lộ trình đều bị làm cho loạn hết cả lên rồi.
Cảnh Trường Hà nhìn thấy Lục Vi Dân liếc nhìn đồng hồ liền chắp tay rồi nhanh chóng đi tới chỗ Lục Vi Dân:
- Ngại quá, ngại quá, trưởng phòng Lục, bí thư Âu, đã làm mất thời gian của các anh rồi. Đến rồi không dứt ra được. Đều tại tôi, đều tại tôi! Đây không phải là chuyện không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi thì loạn mất. Cũng may thằng nhóc nhà tôi học hành cũng có chút tài năng, không gì thì cũng muốn tìm cho nó một ngôi trường tốt.
- Không thể trách một mình ông Cảnh, tôi cũng vậy. Không ngờ trình độ giáo giục của trường cấp 3 Phong Châu II lại khá như vậy.

Phó chủ tịch công đoàn đi theo sau cũng vừa cười vừa chen vào mấy câu.
- Được, ông Tống, có chút thời gian như thế mà ông đã có thể nhìn ra cái tốt cái xấu của một trường học rồi cơ à?

- Bí thư Âu, phong trào học tập, phong trào học tập là quan trọng nhất. Ông xem chỉ cần nhìn phong trào học tập của trường này là biết trường học như thế nào rồi. Gặp hai học sinh thì cả hai đều đang thảo luận vấn đề học tập, cũng không ít học sinh vây quanh giáo viên hỏi về chuyện bài vở. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể thấy hết rồi.

Ông Tống cười híp mắt nói.
Âu Chấn Thái thật sự không biết nên nói thế nào với ông Tống này. Bản thân y coi như đã dễ dàng cho Luc Vi Dân rồi, không ngờ con người này lại quá thẳng thắn, vụ đàm phán này về sau còn tiếp tục đàm phán như thế nào nữa?

- Không có gì, chủ nhiệm Cảnh, chủ tịch Tống, các ông đều là người có con trai con gái, việc của con cái đương nhiên là việc lớn, tôi hiểu tôi hiểu, không sao cả. Chỉ là lộ trình này phải thay đổi một chút... Bí thư Âu, ông thấy...

Lục Vi Dân ngoái cổ lại nhìn Âu Chấn Thái, mỉm cười trưng cầu ý kiến.
- Trưởng phòng Lục, đến giờ này rồi, quyết định ra sao là tùy ở anh. Xem ra những người đến lần này đều rất hào hứng, chúng tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh.
Thái độ của Âu Chấn thoải mái hơn. Y biết Lục Vi Dân đã tốn không ít tâm tư cho chuyến đi lần này, một lòng muốn để lại một ấn sâu sắc trong đám người của y. Và rằng thời gian này càng dồi dào sẽ càng có lợi cho ý đồ của Lục Vi Dân.
- Điều đó đương nhiên là tốt rồi, xin mọi người cho tôi chút thời gian, đừng nóng lòng sốt ruột quá thế, buổi sáng chúng ta sẽ đi thăm nội thành Phong Châu, chủ yếu là sông Phong và các nhánh của sông Đông Phong. Nơi đó là phương hướng quy hoạch phát triển khu làm việc hành chính và khu sinh hoạt chính của chúng tôi, đồng thời cũng là công viên nước nhánh sông Hồ Lô trong quy hoạch. Phong cảnh ở đó khá đẹp, có một số lượng lớn các loài chim sống trong nhánh sông này. Ở đó cũng có 3 bãi bồi, chính là khu quan sát chim nổi tiếng của tỉnh Xương Giang.
Lục Vi Dân ném ra quả bom thứ 2.
- Công viên nước? Khu quan sát chim?

Không ngoài dự tính của Lục Vi Dân... một vài vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương bao gồm cả Âu Chấn Thái đều thốt lên kinh ngạc.
Cái huyện nhỏ tồi tàn như Phong Châu còn có thể có công viên nước. E là đến công viên trên phố bình thường còn chưa làm ngay ngắn nói gì đến công viên nước, nói gì đến khu quan sát chim? Đây đúng là chuyện mới mẻ nhất trên đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play