Âu Chấn Quốc sau khi ngẩn người ra liền cười phá lên, ông ta thích cách làm việc thẳng thắn mà không thiếu sách lược của Lục Vi Dân.
Vừa không nói trắng ra làm người ta thấy khó xử, nhưng lại có thể biểu lộ rất rõ ràng ý mình muốn nói.
Chắc chắn Lục Vi Dân hiểu rõ mức mật thiết trong mối quan hệ về công việc nghiệp vụ giữa nhà máy cơ khí Âu Dương và nhà máy cơ khí Bắc Phương, thậm chí còn biết mối quan hệ công việc qua lại giữa nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương có liên quan rất lớn với mối quan hệ thân thiết của mình và người anh họ. Hắn muốn cung cấp cho nhà máy Âu Dương những chính sách rất ưu đãi để thu hút đến đó,
sau đó thông qua mình và mối quan hệ công việc của anh họ để thuyết phục nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, không thể không nói đường đi của đối phương là một ý kiến hay.
Tuy nhiên hắn cũng đã nghĩ một số vấn đề quá đơn giản, cũng nhìn nhận mối quan hệ qua lại bình thường của nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương hơi hèn kém. Âu Chấn Quốc không phủ nhận nhà máy Âu Dương ban đầu có được mối quan hệ với nhà máy cơ khí Bắc Phương là do có mối quan hệ của anh họ, nhưng mấu chốt vẫn là sản phẩm của nhà máy cơ khí Âu Dương có thể đáp ứng phù hợp với yêu cầu của nhà máy cơ khí Bắc Phương, ngoài ra nhà máy Âu Dương cũng có thể căn cứ vào yêu cầu sản xuất của nhà máy cơ khí Bắc Phương để kịp thời điều chỉnh, đáp ứng nhu cầu mọi lúc của nhà máy cơ khí Bắc Phương, không phải theo kiểu chẳng ra sao như trong tưởng tượng của đối phương.
- Thư ký Lục, tôi thấy lối suy nghĩ của cậu có chút vấn đề.
Một lúc sau Âu Chấn Quốc mới dừng cười, lắc đầu nói.
- Ồ? Điểm nào có vấn đề?

Lục Vi Dân không cho là như vậy nên hỏi.
- Đầu tiên là nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương có quan hệ công việc qua lại, nhưng hoàn toàn không phải như cậu tưởng tượng. Thứ hai, nhà máy Âu Dương đối với nhà máy Bắc Phương chỉ là một nhà cung cấp nhỏ không đáng kể, căn bản không đủ để ảnh hưởng đến nhà máy cơ khí Bắc Phương, ngay cả là cách cậu muốn thông qua tôi tác động đến anh họ tôi, e rằng cũng chỉ là suy nghĩ một chiều. Anh họ tôi bao năm là cán bộ lão làng trong quân đội, sẽ không bị dụ bởi chiêu này đâu, anh ấy chỉ có thể lấy lợi ích của nhà máy Bắc Phương để suy xét vấn đề.

Âu Chấn Quốc nói rất nghiêm khắc và đanh thép.
Lục Vi Dân cũng mỉm cười, hắn lại nhấc ấm nước trên bàn rót đầy chén trà cho Âu Chấn Quốc, vừa nói rất tự nhiên:

- Tổng giám đốc Âu, tôi thấy ngài đã hiểu lầm rồi, tôi chưa từng cho rằng giữa nhà máy Âu Dương và nhà máy Bắc Phương có vấn đề theo kiểu nghi ngờ ngài dường như thông qua Phó bí thư Âu để thực hiện những vụ giao dịch nào đó. Nhà máy Âu Dương có thể đứng vững ở Chiết Giang, tôi tin rằng không phải là nhờ dựa vào thủ đoạn, những phương pháp mà ngài nói chỉ có thể thắng được nhất thời, không thắng được một đời. Điều này tôi tin Tổng giám đốc Âu hiểu rõ hơn tôi.

- Thứ hai, theo như lời ngài nói Phó bí thư Âu sẽ lấy lợi ích của nhà máy Bắc Phương để đưa ra nhận xét, như thế thì càng tốt. Chúng tôi chính là hy vọng Phó bí thứ Âu có thể rũ bỏ đỏ tất cả những thành kiến, hoàn toàn lấy lợi ích của công nhân nhà máy Bắc Phương làm căn cứ để lựa chọn. Nhưng thế nào mới là quyết định phù hợp nhất với lợi ích của công nhân nhà máy Bắc Phương và người nhà của họ, tôi cảm thấy còn cần phải chờ thảo luận, nhất là nên để các đại diện của công nhân nhà máy đích thân đến tìm hiểu, đưa ra nhận xét.
- Nói như vậy thì xem ra thư ký Lục hoàn toàn tin tưởng Phong

Châu, vậy thì đâu cần tôi làm trung gian giới thiệu bắc cầu, các cậu hoàn toàn có thể trực tiếp trao đổi với bên anh họ tôi. Nếu như điều kiện Phong Châu đủ đạt yêu cầu, các cậu thậm chí có thể đảm bảo mời được nhà máy cơ khí Trường Phong trước, như vậy nhà máy Bắc Phương cũng dễ thuyết phục hơn nhiều.

Âu Chấn Quốc nói hơi có ý chế nhạo.
Lục Vi Dân nghe ra mùi vị chế giễu trong lời nói của Âu Chấn Quốc, hắn cũng không để ý. Đàm phán thực ra cũng chỉ là một loại giao lưu, mà giao lưu thì cần coi trọng thủ thuật, làm thế nào để hoá giải mối nghi ngờ và phản đối của đối phương, khiến quan điểm và lối suy nghĩ của đối phương đi theo con đường của mình. Đó chính là một dạng biểu hiện của khả năng, nếu như ngay cả Âu Chấn Quốc cũng không thể thuyết phục được, thế thì nói gì đến Âu Chấn Thái nữa.
- Tôi không biết Tổng giám đốc Âu rốt cuộc là hiểu biết bao nhiêu về nhà máy Bắc Phương, điều tôi muốn nói là, nhà máy Bắc Phương hoàn toàn không cần phải đi theo hướng nhà máy Trường Phong. Nhà máy Trường Phong có đặc điểm riêng của nhà máy Trường Phong, nhà máy Bắc Phương có tình hình cụ thể của nhà máy Bắc Phương, nói tóm lại, quy mô nhà máy Trường Phong lớn hơn không ít so với nhà máy Bắc Phương, hiệu quả và lợi ích cùng hơn nhiều, nếu như bọn họ tới Thanh Khê, Thanh Khê nhất định sẽ hoan nghênh, cũng có thể cung cấp một số điều kiện ưu đãi tương đối tốt. Nhưng về phía nhà máy Bắc Phương thì sao? Cũng có thể được hưởng những điều kiện ưu đãi như họ sao? Tôi nghĩ không phải như vậy.

Lục Vi Dân bắt đầu nói sôi nổi:

- Trung ương công khai đưa ra chính sách khuyến khích các xí nghiệp thuộc tuyến ba đủ điều kiện chuyển ra khỏi vùng núi, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều biết trung ương đang dần nới tay đối với các xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn, yêu cầu thành lập chế độ xí nghiệp hiện đại, tất cả căn cứ theo kinh tế thị trường để làm việc. Họ đưa ra chính sách, cũng cung cấp tiền để di chuyển, nhưng chuyển đến nơi nào chủ yếu vẫn do chính các xí nghiệp căn cứ vào phát triển sau này và nhu cầu của công nhân viên chức của xí nghiệp để quyết định. Như vậy có phải là đi theo từng bước của nhà máy Trường Phong là phù hợp nhất với sự phát triển của nhà máy và lợi ích của công nhân viên chức nhà máy Bắc Phương hay không, tôi nghĩ chưa chắc đã là vậy.
- Thanh Khê có ưu thế của Thanh Khê, tôi không phủ nhận, chẳng hạn như gần Xương Châu, cơ sở hạ tầng thiết bị quản lí thành phố tốt, đường sắt, điều kiện vận chuyển quốc lộ tốt, những thứ này đều không phải Phong Châu hiện tại có thể so sánh được. Nhưng Phong Châu lại có ưu thế mà Thanh Khê không thể nào so sánh được. Phong Châu là địa khu mới thành lập, mặc dù quy mô trung tâm thành phố Phong Châu nhỏ, cơ sở hạ tầng kém, nhưng điều này cũng có nghĩa là Phong Châu giống như một tờ giấy trắng, khả năng có thể vẽ ra một bức tranh mới mẻ lớn hơn rất nhiều.
- Giống như việc đường sắt Kinh Cửu đã được khẳng định, nghe nói sang năm sẽ khởi công, sẽ đi qua ba huyện của địa khu Phong Châu, thành phố Phong Châu đương nhiên không thể bị bỏ lại. Công trình xây dựng bến cảng Phong Châu nhằm khai thông tuyến Phong Giang – Trường Giang đã được Ủy ban Kế koạch Quốc gia và bộ Giao thông lập dự án. Đây là một động thái lớn thể hiện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang ủng hộ Phong Châu phát triển. Việc này đối với xí nghiệp thường xuyên xuất và nhập các đồ đúc cỡ lớn như nhà máy Bắc Phương mà nói, cũng là một tin tức vô cùng tốt. Về phần nói việc cải tạo tuyến đường ở các huyện thuộc địa khu Phong Châu và công trình tạo lập hệ thống điện thoại điều khiển tự động thì không cần phải nói, nó đã được hoàn thành, cuối năm hệ thống di động mạng tổ ong cũng sẽ được khai thông. Đây là nơi thứ hai được khai thông hệ thống điện thoại di động tại tỉnh Xương Giang, chỉ sau mỗi Xương Châu. Điều này đã khiến cho điều kiện thông tin Phong Châu từ đường hẹp quanh co tiến vào đường cao tốc.
Lục Vi Dân rất có tài ăn nói, nói xong mặt mày hớn hở, ngay cả Âu Chấn Quốc trong lúc nhất thời cũng bị nét phác hoạ của Lục Vi Dân hấp dẫn. Nếu đúng như lời Lục Vi Dân nói, vậy thì triển vọng phát triển của Phong Châu quả thực đáng để kỳ vọng, nhất là đường sắt Kinh Cửu và công trình bến cảng Phong Châu được xác định, việc này đã nâng cao vị trí chiến lược của Phong Châu lên rõ rệt. Đối với xí nghiệp mà nói, bất luận là xí nghiệp quy mô lớn như nhà máy Bắc Phương hay là xí nghiệp tư nhân cỡ trung và nhỏ như nhà máy Âu Dương, đều có sức hấp dẫn không nhỏ, nhất là việc cải thiện điều kiện vận tải đường thuỷ có thể giảm bớt phí vận chuyển cực lớn, đối với xí nghiệp mà nói, hàng năm cũng giảm được một số tiền không nhỏ.
- Ha ha, thư ký Lục, thật không ngờ tài ăn nói của cậu tốt như vậy.
Một giọng nói sang sảng vang lên từ đằng sau.

- Đường sắt Kinh Cửu đã thật sự quyết định sẽ đi qua Phong Châu?
- Phó bí thư Âu, đây chẳng lẽ còn có thể giả sao? Chắc cũng chính là trong một hai tháng nữa tuyến đường sẽ chính thức công bố, tôi không đến mức nói dối trong vấn đề như thế này chứ?

Lục Vi Dân đứng dậy, kéo một chiếc ghế ra cho người đàn ông gầy gò, mời đối phương ngồi.
Đây là Phó bí thư Đảng ủy của nhà máy Bắc Phương Âu Chấn Thái, anh họ của Âu Chấn Quốc.
- Vậy đối với Phong Châu mà nói quả thật là một việc vô cùng tốt.
Âu Chấn Thái gật đầu, nhận chén trà từ tay Lục Vi Dân.
- Đường sắt Kinh Cửu đi qua Phong Châu, chi phí xây dựng tăng lên không ít, chủ yếu là phải xây dựng thêm ba chiếc cầu sắt, nhưng trung ương suy xét đến việc phải mau chóng giúp địa khu Phong Châu dốc sức phát triển, cho nên mới điều chỉnh ở vấn đề này, sửa việc đi qua hai huyện của Phong Châu thành ba huyện.
Lục Vi Dân nói tiếp.
- Hơn nữa còn có hai dự án bến tàu Phong Châu và hệ thống đường Phong Giang, điều kiện giao thông Phong Châu hai ba năm sau sẽ đón một sự thay đổi lớn, nếu nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu chúng tôi, việc này có thể coi là một tin tức tốt chứ?
- Ha ha, thư ký Lục, chỉ có điểm này đối với nhà máy Bắc Phương chúng tôi thì ảnh hưởng không lớn.
Âu Chấn Thái không thật thể hiện rõ ý kiến.
- Phó bí thư Âu, chỉ điểm này đương nhiên không đủ. Cải thiện giao thông và điều kiện thông tin chỉ là một phương diện, nhưng điều này cũng đủ để thấy sự coi trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang đối với sự phát triển của Phong Châu chúng tôi, đúng vậy không? Theo tôi được biết, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Xương Giang có ý để Phong Châu chúng tôi làm thí điểm cho việc đi sâu cải cách mở cửa của toàn tỉnh, ở rất nhiều chính sách cũng ưu tiên và giúp đỡ nhiều hơn. Những chính sách và phương pháp hỗ trợ này trong hai ba tháng tới sẽ chính thức được xác định và thực hiện, đến lúc đó Phong Châu sẽ bước vào thời kỳ phát triển chưa từng có.
Âu Chân Thái chỉ mỉm cười, rõ ràng là không thật tin tưởng lời của Lục Vi Dân.

- Những văn kiện như lời của thư ký Lục đã chính thức được ban hành chưa? Nói như vậy Phong Châu tương đương với Châu Hải Thâm Quyến của Xương Châu?
- Phó bí thư Âu, chắc hẳn ngài cho rằng tôi đang khoe khoang khoác lác rồi, tôi vẫn câu nói đó, thật thì không thể là giả, giả thì không thể trở thành thật, có phải như thế hay không, đợi một thời gian sẽ rõ.
Lục Vi Dân cười, có vẻ rất bình tĩnh.
- Nhưng tôi tin Phó bí thư Âu hẳn là biết được một chút tình hình ở phương diện này mới đúng.
- Vậy thư ký Lục có phải có thể tiết lộ cho chúng tôi biết trước một chút đúng không?
Âu Chấn Thái chuyển một đòn khác. Ông ta thực sự cũng nghe được một chút phong thanh, nói thời gian gần đây địa khu Phong Châu có những động thái rất lớn, nói là nhận được sự ủng hộ của tỉnh, hy vọng có thể làm được đột phá ở nơi thí điểm là Phong Châu. Điều này cũng có nghĩa Phong Châu có khả năng sẽ có được những chính sách ưu đãi và sự ủng hộ của tỉnh, Âu Chấn Thái cũng muốn hiểu cụ thể ở đây có những ưu đãi gì.
- Thực ra cũng không có gì để tiết lộ, chính là xác định lại vị trí của Phong Châu chúng tôi một lần nữa. Theo ý của Bí thư Hạ mà nói, Phong Châu là địa khu mới xây dựng, vẽ tranh trên giấy trắng, vậy thì cần phát huy khí thế, làm ra những thành tích, mà Tỉnh uỷ hiện nay cũng có ý này, đó không phải là ăn nhịp với nhau sao?
Lục Vi Dân giới thiệu sơ lược về một số ý kiến làm thí điểm việc cải cách hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp, kết hợp chế độ cải cách xây dựng nhà ở thành phố với chế độ cải cách hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp, cũng khiến cho Âu Chấn Thái cực thích thú. Lục Vi Dân còn đề cập đến dự định bán một số nhà công cũ của địa khu Phong Châu đi, dùng số tiền thu được khởi động việc cải cách nhà ở trong thành phố, điều này cũng có liên quan đến lợi ích thiết thân của mỗi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play