- Trưởng phòng Lục quá khen rồi, chẳng qua là tôi ở cơ quan trong nhiều năm thôi, đâu dám nhận những lời này của Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan?
Trương Kiến Xuân đã ổn định lại tinh thần, ngữ khí hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn không nhịn nổi muốn trút giận một chút:
- Nếu tôi thật sự có bản lĩnh đó, cũng sẽ không thể phải chui rúc mãi trong phòng này.

Lục Vi Dân khẽ cười, hắn lau mồ hôi dưới cằm, tiện tay đứng dậy ngắt một ngọn cây bên cạnh, đưa lên mũi, mùi hương cây cỏ nhè nhẹ khiến không khí tươi mát như vậy.
Xem ra đối phương vẫn có chút không quên nổi, tốt nhất là như vậy, nếu là người không có tham vọng, vậy mới thật sự là không dể đối phó, chỉ cần đối phương có ý tưởng thì tốt rồi.
- Phó phòng Trương, anh có thể không hiểu tôi nhiều, bản thân tôi quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, trong lòng có gì thì nói đó. Không giấu gì anh, chức Trưởng phòng Tổng hợp này trước kia tôi không hề nghĩ đến là tôi sẽ đảm nhiệm, không biết Phó phòng Trương có tin không?
Lục Vi Dân lập tức đưa ra những câu dứt khoát để cởi bỏ tất cả những cái khác, lập tức chạm đến vấn đề trung tâm.
Trương Kiến Xuân sửng sốt, nói theo bản năng:
- Trưởng phòng Lục, tôi tin hay không cũng không quan trọng, tôi…
- Phó phòng Trương, nếu với ý ban đầu của tôi, hoặc nói ở vị trí của tôi hiện tại, bản thân tôi cảm thấy mình lấy tạm một chức ở Cục bí mật hoặc Cục cơ yếu thì càng thích hợp. Anh có thể cũng biết, dù sao Bí thư Hạ nhiều việc, tôi không thể dồn quá nhiều suy nghĩ ở bên này. Chức vị Trưởng phòng Tổng hợp phải nói là cần một người quen thuộc với công việc hàng ngày của Văn phòng Địa ủy chúng ta thì càng thích hợp. Có thể là cách nghĩ của lãnh đạo không như vậy, có lẽ bọn họ cảm thấy năm nay là năm bắt đầu mở ra cục diện của Phong Châu chúng ta, tôi lại đảm nhiệm thư ký cho Bí thư Hạ, hy vọng tôi có thể mau chóng hoặc trực tiếp nhất quán triệt cách nghĩ và ý đồ của Bí thư Hạ vào công việc trong phòng chúng ta.
Lục Vi Dân cũng biết lí do này quá mức gượng ép, tuy nhiên hắn không thể không nói như vậy, cho dù là một cái cớ gượng ép, ít nhất cũng có thể khiến trong lòng đối phương nhẹ nhõm một chút. Lòng người chính là như vậy, biết rõ là lời giả dối, nhưng nói như vậy cũng coi như là một thái độ, có lúc điều cần chính là một thái độ.

Thấy Trương Kiến Xuân không hé răng, Lục Vi Dân biết lời nói của hắn đã có chút đánh vào suy nghĩ của đối phương, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Năm nay xem như một năm thực sự mở ra cục diện từ sau khi Phong Châu chúng ta thành lập địa khu, Phó phòng Trương cũng biết tâm tư của Bí thư Hạ rất lớn, rất xa, Phong Châu chúng ta không thể làm kiểu không đến nơi đến chốn như khi còn ở địa khu Lê Dương trước kia. Trước đây là bám theo Lê Dương, bây giờ Phong Châu đã tách ra, nếu không làm được việc thì chẳng thể có ai tới giúp, có thể bất cứ lúc nào cũng đứng số một hay hai từ dưới lên trong toàn tỉnh, giống như Xương Tây Châu. Các lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu bao gồm cả Bí thư Hạ e rằng không ai mong muốn địa khu Phong Châu bị lãnh đạo tỉnh xếp vào cấp ngang với Xương Tây Châu. Điều này có nghĩa là năm nay địa khu Phong Châu chúng ta phải có một số động thái lớn, mà nhiệm vụ của phòng Tổng hợp chúng ta có thể phải đảm nhiệm rất nặng. Tôi không dám nói bản thân tôi có bản lĩnh lớn đến đâu, nhưng làm Thư ký bên cạnh Bí thư Hạ, đã hiểu tâm tư của lãnh đạo rõ ràng hơn ít nhiều, các lãnh đạo nói chung cảm thấy tôi có ưu thế này, cho nên mới để tôi tạm thời làm vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này.

Những lời này của Lục Vi Dân rất chân thành, cũng không có điểm nào khoe khoang khoác lác, Trương Kiến Xuân trong lòng cũng hơi suy nghĩ, nhất là câu: “Tạm thời làm Trưởng phòng Tổng hợp…” lại càng khiến anh ta nhớ đến câu nói của Phùng Khả Hành mà vợ nhắc lại ban sáng “không nên so đo được mất trước mắt…”.
- Trưởng phòng Lục, tôi biết anh lo là tôi có chút thái độ, nói thực, lúc trước tôi có chút thái độ, cảm thấy bản thân từ Văn phòng Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy coi như là cẩn trọng, tận tụy, sao có thể…

Trương Kiến Xuân đánh trống lảng cười.
- Tuy nhiên Trưởng phòng Lục có thể thành thật với nhau như vậy, Trương Kiến Xuân tôi còn có thể nói gì?
Lục Vi Dân cũng nhân thể ngồi xuống, lời của đối phương mặc dù nói rất hay, nhưng Lục Vi Dân vẫn cảm thấy được đối phương không hề tỏ vẻ “thần phục” thực sự.
Sự thật là khi mời Trương Kiến Xuân đi cùng một chuyến Lục Vi Dân luôn suy xét làm sao để bố trí phòng Tổng hợp một cách ổn thỏa. Hắn không hề cho rằng An Đức Kiện và Phan Tiểu Phương đặt hắn ở vị trí này là thích hợp nhất, theo cách nghĩ của hắn, để hắn vào Cục cơ yếu hoặc Cục bảo mật kỳ thực càng thích hợp, cũng càng thuận tiện cho hắn dốc toàn tâm vào vai trò thư ký của Hạ Lực Hành.
Mà đặt ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp thì không thể tránh khỏi phải để bản thân phân chia một phần sức lực đến phòng Tổng hợp, với đầu năm đặc biệt như năm nay, nhất là trong tình hình Hạ Lực Hành phải đối mặt với các loại khả năng xảy ra, hắn càng phải chịu mệt mỏi.
Đương nhiên Lục Vi Dân cũng biết ý tốt của An Đức Kiện. Cho hắn vào vị trí Trưởng phòng Tổng hợp, chỉ kém Trưởng phòng Thư ký, tác dụng rèn luyện nhanh chóng thành thục là không cần nói cũng biết, chẳng qua điều này đối với hắn lại là một cuộc khảo nghiệm rất lớn.

Hắn không có nhiều sức lực và thời gian như vậy để đấu trí với Trương Kiến Xuân, nhất định phải nhanh chóng “thu phục” Trương Kiến Xuân, khiến anh ta có thể cam tâm tình nguyện phục vụ cho hắn, không chỉ khiến anh ta sẵn sàng giúp đỡ hắn đứng vững trong phòng Tổng hợp, mà còn phải giúp đỡ hắn nắm được những điển hình khác nhau trong công việc của phòng Tổng hợp trong năm nay.
Đúng là dưới tình hình này, Lục Vi Dân luôn cân nhắc làm sao để phá vỡ được tấm giáp đề phòng trong lòng Trương Kiến Xuân, muốn làm được điều này, cách tốt nhất chính là phải dùng sực lực mạnh nhất đánh triệt để vào phòng tuyến tâm lý của đối phương, khiến đối phương phủ phục dưới thế mạnh của hắn.
- Phó phòng Trương, anh nói tôi với anh thành thật với nhau, ha ha, lời này e rằng bản thân anh cũng không tin.
Lục Vi Dân nói ra câu này khiến Trương Kiến Xuân trong vô thức giật này mình, sắc mặt cũng biến đổi trở nên lúng túng, miệng mấp máy như muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Lục Vi Dân xua tay ngăn lại.
- Những lời tôi vừa nói tuy là thật, nhưng nhiều người nghe sợ rằng cũng đều cho là lời sáo rỗng, năm nào đó ở nơi đâu cũng có thể dùng những lời này để lừa gạt người khác, nếu như anh cho là thật, dường như đã thành người khờ khạo, có phải không, Phó phòng Trương?
Lời nói của Lục Vi Dân không hề khách sáo khiến mặt Trương Kiến Xuân biến sắc, nhưng nhìn thấy biểu hiện không hề để ý của Lục Vi Dân, Trương Kiến Xuân còn thật sự không biết nên làm sao để đáp lại vị lãnh đạo mới ra đòn không theo quy tắc này.
- Là lời nói sáo rỗng hay là nói thật, tôi nghĩ chúng ta cũng không nhất định so đo quá mức, cứ chờ xem mọi việc thế nào là được. Nhưng công việc của phòng Tổng hợp chúng ta lại phải nắm bắt tốt, nhất là năm nay, công việc trong phòng càng phải tiến thêm một bước.
Lục Vi Dân hít một hơi, ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm vào đối phương:
- Phó phòng Trương, tôi nói một câu, không biết anh có tin không?
Đây là câu thứ hai “không biết anh có tin không” của Lục Vi Dân mà Trương Kiến Xuân được nghe! Từng chữ như kim châm thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

- Trưởng phòng Lục, nếu nói thật, tôi tin hay không tin cũng không quan trọng, anh nói xem đúng không?
Trương Kiến Xuân lùi một bước, phản kích hai bước.
- Được!
Lục Vi Dân khẽ gật đầu, trên mặt dường như có vẻ như cười như không, càng thêm kì lạ:
- Nếu tôi nói tôi ở chức Trưởng phòng Tổng hợp dài nhất không đến một năm rưỡi, làm ngắn nhất không đến một năm, anh có tin hay không?
Trương Kiến Xuân toàn thân khẽ run lên, anh ta gắng sức muốn bình tâm lại, nhưng lại phát hiện mình không làm được, ngước mắt lên, đón ánh mắt của đối phương, vẻ mặt cũng biến đổi hơi khó hiểu.
- Những lời này của Trưởng phòng Lục là có ý gì, tôi nghe có chút không hiểu.
- Nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần nghe vào đầu là được.
Lục Vi Dân thản nhiên cười.
- Phó phòng Trương, tôi không muốn vòng vèo, hôm nay chỉ có hai người anh và tôi, chúng ta có thể làm việc cùng nhau, cũng coi như có duyên. Nói mấy câu thật lòng, cũng không quá đáng, tôi không thích công việc của phòng Tổng hợp, cũng không có hứng thú làm lâu ở vị trí này. Nếu nói thật sự nếu để tôi lựa chọn, tôi thà rằng đến huyện nào đó làm Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch xã, cũng còn hơn cả ngày ở cơ quan với mấy tập tài liệu, văn bản, đây là suy nghĩ trong lòng tôi.
Ánh mắt Trương Kiến Xuân bất động, chỉ lẳng lặng nghe đối phương nói tiếp.
- Khi Trưởng ban thư ký An nói với tôi chuyện để tôi đến phòng Tổng hợp, tôi đã nói, tính cách của tôi thật sự không phù hợp, nhưng Trưởng ban thư ký An lại nói là tính cách tôi càng không hợp, thì càng chứng tỏ rằng tôi cần rèn luyện ở vị trí này. Sau này tôi nghĩ có lẽ những điều Trưởng ban thư ký An nói vẫn thật sự có chút lý lẽ, nhưng như thế không hề có nghĩa là tôi thích công việc này.

Giọng điệu Lục Vi Dân càng thản nhiên, nhưng lại càng khẳng định.
- Tôi nghĩ cho dù là rèn luyện, thời gian một năm cũng đủ, cho nên tôi thật sự hy vọng Phó phòng Trương có thể giúp đỡ tôi trong thời gian một năm này làm việc có được thành tích, tôi cũng tin rằng Phó phòng Trương hoàn toàn có thể nhận được sự tán thành của các lãnh đạo trong năm này. Anh nói có phải không, Phó phòng Trương?
Nếu đổi lại là một người khác nói như vậy, hoặc là hôm qua Lục Vi Dân nói như thế, Trương Kiến Xuân chắc chắn sẽ nghĩ đối phương kiêu ngạo quá mức, hoặc nói là muốn có được sự ủng hộ của anh ta mà nói khoác không biết ngượng. Nhưng hiện tại anh ta lại có chút hy vọng ẩn sâu trong sự chấn động thừa trong lòng, đúng như Triệu Vĩnh Lai đã nói, phòng Tổng hợp này là cái ao quá bé, không chứa được con cá lớn như Lục Vi Dân, mà hiện tại Lục Vi Dân càng không hề e dè mà thể hiện điều đó.

Hạ Lực Hành, An Đức Kiện, còn có Tôn Chấn, không thể không nói anh chàng này có chút tài cáng, Trương Kiến Xuân hít một hơi sâu, là lúc nên có một ý kiến.
- Trưởng phòng Lục, nói đến mức này, nếu Trương Kiến Xuân tôi vẫn không không biết chừng mực, chỉ sợ Trưởng phòng Lục hôm nay cũng sẽ không mời tôi đi đạp thanh lần này.
Nếu đã quyết định, Trương Kiến Xuân cũng không có gì ngại ngùng, trầm giọng nói:
- Một câu, phòng Tổng hợp đương nhiên là do Trưởng phòng Lục chỉ đạo, có công việc gì Trưởng phòng Lục cứ việc chỉ bảo, Trương mỗ không có bản lĩnh gì khác, nhưng những việc sắp xếp, bố trí cũng không thua kém ai, đảm bảo sẽ không để Trưởng phòng Lục mất mặt….
- Được, Phó phòng Trương, tôi chỉ đợi cầu nói này của anh.
Trong lòng Lục Vi Dân nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.
- Tôi nhớ có câu ngạn ngữ là nghe lời nói, nhìn hành động, Lục Vi Dân tôi là la hay là ngựa, là người như thế nào, cũng không phải chỉ cần mồm mép là có thể khiến người ta tin phục. Chúng ta còn có nhiều thời gian và cơ hội cùng nhau sát cánh chiến đầu, tôi cũng tin rằng về sau chúng ta cũng sẽ cảm thấy tự hào vì những việc mà chúng ta đã từng cùng nhau hợp tác.
Nhiều năm về sau, Trương Kiến Xuân vẫn nhớ rõ sự chấn động và xúc động cực độ mà những lời nói của Lục Vi Dân mang lại cho anh ta trong giây phút đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play