Ngồi trên xe bus, Lục Vi Dân tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Từ Xương Châu đến Lê Dương là 282km. Phía tây quốc lộ 331 là thị trấn Lam Đầu của Xương Châu, còn phía đông chính là thị trấn Kim Khúc của Lê Dương.
Tình trạng giao thông của con đường này cũng không quá tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm. Trong toàn bộ con đường quốc lộ trong tỉnh, thì con đường này cũng tính là bậc trung, trong đó phải thông qua thị xã Côn Hồ và địa khu Lạc Môn.
Từ Xương Châu đến Côn Hồ tình trạng đường xá cũng coi như không tồi, nhưng huyện Kỳ Hóa ở phía đông Côn Hồ thì tình trạng giao thông trở nên rất tệ. Nhất là từ Lạc Môn đến Lê Dương thì toàn là ổ gà.
Tuy nhiên, từ Xương Châu đến Nam Đàm thì lại không cần qua Lê Dương, mà chỉ cần ở địa khu Lạc Môn đến huyện Kỳ Hóa, dọc theo quốc lộ 331 theo hướng đông thì có thể đến Lê Dương. Nếu đi theo hướng đông nam thì từ Lạc Khâu qua tỉnh lộ S315, tiếp tục theo hướng đông đi Phong Châu để đến Nam Đàm.
Khoảng cách giữa hai con đường không xa lắm, nhưng từ Phong Châu đến Nam Đàm thì tình trạng đường giao thông đỡ hơn một chút. Cho nên các tuyến xe bình thường đều đến Phong Châu.
Con đường này Lục Vi Dân khi còn học ở trung học cơ sở và trung học phổ thông đã ngồi xe qua lại không biết bao nhiêu lần. Hàng năm, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, hoặc ngày lễ quốc khánh thì hắn thường xuyên ngồi xe từ Nam Đàm đến Xương Châu hoặc từ Xương Châu về Nam Đàm. Từ bên ba qua bên mẹ, rồi từ bên mẹ qua bên ba. Cuộc sống như vậy khiến Lục Vi Dân cảm thấy rất thích thú.
Hiện tại, dường như mình không thể sống cuộc sống như trước nữa.

Mẹ của hắn vốn tính toán muốn cùng Lục Vi Dân về Nam Đàn nhưng hắn lại không cho. Hắn không nghĩ là việc phân phối mình về Nam Đàm lại là một chuyện xấu. Hắn thậm chí còn an ủi mẹ đừng quá đau buồn. Lục Vi Dân hắn không đến mức là người quá yếu đuối. Huống chi hắn cũng hiểu được rằng, có lẽ mình không ở lại nhà máy mà đến huyện này sẽ càng có cơ hội phát huy năng lực của mình hơn.
Tuy nhiên lúc này đây, Lục Vi Dân không trực tiếp ngồi xe đến Nam Đàm mà là đến Lê Dương trước. Tuy rằng đã xác định là phải đến Nam Đàm nhưng hắn vẫn cần đến Lê Dương một chuyến.
Hắn đến Lê Dương, thứ nhất là đến thăm nhà cậu một chuyến. Thứ hai là đến gặp một người đồng hương của Chân Kính Tài, Phó trưởng ban thường trực địa ủy Lê Dương Cao Anh Thành. Người này xem như là người đầu tiên dẫn đường hắn trên con đường làm quan ở Lê Dương. Dựa theo câu trả lời của Cao Anh Thành với Chân Kính Tài thì hắn sẽ lưu lại cơ quan Huyện ủy. Nhưng cụ thể là bộ môn nào thì còn cần xem huyện Nam Đàm sắp xếp như thế nào.
Chiếc xe đò dừng lại ở thị trấn huyện Thành Giao địa khu Lạc Môn. Nơi đây là một điểm nút giao thông quan trọng. Từ nơi này, dọc theo tỉnh lộ 106 về phía đông chính là địa khu bắc bộ Lê Dương. Còn nếu đi về hướng nam thì là địa khu Nam bộ Lê Dương. Mà nhà của Lục Vi Dân ở huyện Nam Đàm là ở địa khu Nam bộ Lê Dương.
Xe dừng lại, cô gái ngồi phía trước Lục Vi Dân bỗng nhiên lao xuống xe, chạy đến ven đường ói liên tục, khiến dạ dày của Lục Vi Dân cũng phải một phen khó chịu.
Những hành khách xung quanh dường như quá quen thuộc với cảnh này nên cũng không có bao nhiêu người để ý.
Từ Lạc Môn, tình hình giao thông trở nên tồi tệ. Trên danh nghĩa là tỉnh lộ nhưng khá nhiều đoạn đường sớm đã bị các xe tải dẫm nát. Lớp nhựa đường bị tróc ra, cũng không có người tu sửa. Chỉ có đám bùn đất hoặc đá vụn nằm ngay những đoạn đường bị tổn hại. Cũng không biết là những người ở cục Giao thông đã làm được cái gì.
Con đường giằng xóc vô cùng. Nếu đi quen rồi thì thôi, nhưng nếu đi không quen mà đi đoạn đường dài như vậy thì không ít người cảm giác chịu không nổi.
Cô gái này ói nhiều như vậy thì tương đương với việc chẳng còn gì để ói. Nhìn ra ngoài cửa xe, nơi nơi đều là dấu vết của nôn mửa. Chỉ biết nếu chuyến xe này không ngừng thì cô sẽ không chịu nổi sức ép trên xe.
Chiếc xe đò từ từ tiến vào bến xe Lê Dương. Bây giờ đã là hơn 5h chiều, gần 5h30. Ngoại trừ bữa cơm trưa tốn mất nửa tiếng, và vài lần đi vệ sinh thì chiếc xe đã chạy được hơn bảy tiếng đồng đồ cho hơn 280km. Điều này đủ thấy tình trạng giao thông tệ như thế nào.
Lục Vi Dân khi chiếc xe dừng lại thì bật về phía trước, cái trán bị lưng ghế đập vào khiến cho hắn mơ hồ cảm giác đau.
Không cẩn thận khi đang ngủ nên cái trán bị đập khiến cho Lục Vi Dân đau đến thiếu chút nữa là kêu thành tiếng, không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Các hành khách trên xe xuống gần hết. Lúc này Lục Vi Dân mới lười biếng đeo túi xách lên, chuẩn bị xuống xe.
- Này, cô em, tỉnh lại chưa? Đến nơi rồi đấy, xuống xe đi.

Người bán vé đã xuống xe vào trạm để bàn giao. Còn lái xe thì cầm cái chổi chuẩn bị vệ sinh. Cô gái ngồi phía trước Lục Vi Dân vẫn còn phủ phục vào lưng ghế, không lên tiếng.
Khi bước gần đến cửa, Lục Vi Dân tùy ý quay đầu lại, nhìn thoáng qua thì thấy lái xe cao giọng nói:
- Này, đứng dậy đi chứ để tôi còn dọn vệ sinh. Cô em, mau xuống xe đi.
Cô gái lúc này mới khó nhọc ngẩng đầu lên:
- Rất xin lỗi. Cháu vẫn còn khó chịu quá, chú có thể cho cháu ngồi một lát hay không?
- Nếu cô say xe mà ngồi trên xe lại càng khó chịu hơn. Nếu không thì cô xuống phòng đợi ngồi một lát đi. Tôi còn phải vệ sinh quét tước nữa.
Lái xe có chút không kiên nhẫn. Bây giờ đã hơn 5h chiều, chạy xe đã một ngày, ai mà không muốn về nhà sớm chứ.
Cô gái cố gắng khởi động thân hình, muốn lấy cái túi xách nhưng thân thể lay động, suýt chút nữa là ngã quỵ. Lục Vi Dân theo bản năng mà bỏ lại túi xách của mình, khẩn trương đỡ lấy đối phương:
- Này, cô không có việc gì chứ?
- Hai người đi cùng nhau à? Nếu đi cùng thì cậu mau đỡ cô ấy xuống phòng đợi ngồi một lát đi. Say xe rất là khó chịu, ngồi một lát sẽ tốt hơn.

Lái xe thở phào nhẹ nhõm, vội cầm lấy túi xách của cô gái đưa cho Lục Vi Dân:
- Đi đi, xuống xe ra ngoài sẽ khỏe hơn.
Bị người lái xe đẩy trách nhiệm, Lục Vi Dân muốn giải thích nhưng đối phương đã không cho hắn cơ hội.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái, phỏng chừng là bị say xe quá nhiều, Lục Vi Dân cũng chỉ biết kiên trì đỡ lấy cánh tay đối phương, còn tay kia thì cầm lấy túi xách của mình và của cô gái xuống xe.
Sau khi xuống xe, Lục Vi Dân nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này thì xe các nơi đều tập trung về. Toàn bộ bến xe đều là một sự hỗn độn.
Những người lái xe đều cầm cây lau nhà lau dọn chiếc xe của mình. Còn những người bán vé thì tươi cười. Một mùi hỗn hợp xăng, dầu và mùi nước tiểu hòa quyện vào nhau bốc lên nồng nặc trong trời chiều.
Nhìn cảnh tượng này, Lục Vi Dân không kìm nổi thở dài một hơi. Quả là cảnh tượng hai mươi mốt năm về trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play