- Ừ, tiểu Lục, Bí thư Tỉnh ủy Điền lập tức sẽ xuống Phong Châu điều tra khảo sát, phần tài liệu báo cáo của Văn phòng Địa ủy cậu cũng xem rồi, cậu thấy thế nào?

Hạ Lực Hành quay lại, trực tiếp hỏi tới điểm mấu chốt.
Lục Vi Dân do dự một chút, nói qua loa thì không thành vấn đề, không nhằm vào ai. Nhưng nói tới vấn đề cụ thể thì hắn phải cân nhắc lời nói một chút.
Đây là thứ Phó chánh văn phòng Địa ủy Phan và những người trong văn phòng dành ra rất nhiều tâm huyết để viết ra, nếu nói là không có chút trình độ cũng không đúng. Điều quan trọng ở chỗ bản báo cáo này có thể chỉ ra công tác trung tâm của địa khu Phong Châu hiện nay hay không, điểm này rất quan trọng.
Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đến Phong Châu điều tra, khảo sát, nói trắng ra chính là muốn nghe Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu của anh căn cứ theo tình hình Phòng Châu tự mình xác định và chỉ ra bước tiếp theo của công tác trung tâm. Hay nói thẳng hơn chính là bước chuẩn bị tiếp theo anh chủ yếu nắm bắt những công tác trọng điểm nào, mấy nhiệm vụ này có phù hợp với ý muốn của Tỉnh ủy với Phong Châu hay không. Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy có thể công nhận Địa ủy Phong Châu hay không cũng chính là năng lực, bản lĩnh của Hạ Lực Hành, chính là xem dự định của anh trong công việc tiếp theo.
Có thể nói điều này ở mức độ nào đó thậm chí là quyết định cả nhận xét về năng lực của Hạ Lực Hành trong mắt lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy.
Mười ngày sau ngoại trừ Bí thư Tỉnh ủy Điều Hải Hoa sẽ tới Phong Châu, thì Phó bí thư Tỉnh ủy phân công quản lý kinh tế Thiệu Kính Xuyên, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Đào Hán cũng đi cùng với Điền Hải Hoa đến điều tra nghiên cứu. Có thể nói việc này cũng coi như là đội ngũ điều tra nghiên cứu có số lượng vượt mức, đủ để thấy rằng họ rất xem trọng công tác của địa khu Phong Châu.
Chính vì thế Hạ Lực Hành mới cảm thấy việc điều tra nghiên cứu này rất không bình thường. Ông ta cảm thấy lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đến Phong Châu điều tra nghiên cứu tuyệt đối không chỉ đơn giản vì Phong Châu là địa khu mới xây dựng hay đơn giản là địa khu nghèo khó. Muốn nói nghèo khó thì Xương Tây Châu còn nghèo hơn Phong Châu, muốn nói là địa khu mới xây dựng thì Phong Châu chỉ là tách từ địa khu Lê Dương ra, kết cấu cũng không thay đổi nhiều, tại sao Tỉnh ủy lại có đội ngũ điều tra khảo sát với quy cách cao như vậy chứ?
Vì thế Hạ Lực Hành cũng đặc biệt đến Tỉnh ủy tìm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Đào Hán, người cùng đến điều tra nghiên cứu để tìm hiểu ý định điều tra lần này của Tỉnh ủy.

Đào Hán trước là lãnh đạo của Hạ Lực Hành, khi Hạ Lực Hành giữ chức Phó bí thư Thành ủy ở Côn Hồ... Đào Hán vẫn là Bí thư Thành ủy Côn Hồ, hai người có quan hệ rất tốt. Sau đó, Hạ Lực Hành lại đến Lê Dương đảm nhiệm chức vụ Bí thư Địa ủy, còn Đào Hán lại thăng chức lên làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy... Năm kia mới chính thức vào Ủy viên thường vụ, coi như chính thức trở thành lãnh đạo Tỉnh ủy, Hạ Lực Hành cũng vẫn duy trì liên lạc với Đào Hán.
Đào Hán cũng không gây khó dễ gì, nhưng ông ta nói việc điều tra nghiên cứu lần này chủ yếu là do Bí thư Điền đề xuất, quy cách vì sao lại cao như vậy thì ông ta cũng không tiện đoán định. Nhưng Đào Hán vẫn tiết lộ một chút, nói rằng Bí thư Điền có nhắc tới địa khu Phong Châu đã là địa khu mới thành lập... lại có tiếng là địa khu nghèo khó, hẳn là phải cởi mở về tư tưởng, đã không có gì có thể mất, vậy nên phải mạnh dạn thử một lần.
Chính là điều mà Đào Hán tiết lộ ra này mới khiến Hạ Lực Hành mãi rối rắm lâu như vậy. Tài liệu của Văn phòng Địa ủy đưa lên tuy rằng về quy cách thì chu đáo các mặt, nhưng ông ta vẫn cảm giác tài liệu báo cáo này rất khó làm Bí thư Tỉnh ủy Điền hài lòng, hơn nữa, cũng không phù hợp với kỳ vọng của Tỉnh ủy đối với Phong Châu.
Đào Hán tiết lộ lời nói của Bí thư Điền cũng có chút không tường tận, nhưng từ “thử” thì ông ta nhớ rõ ràng... Chẳng qua là từ này rất làm cho người ta tốn công cân nhắc. Đây có lẽ là một điểm nút, vượt qua bước này… Hoặc là một vùng sáng sủa, hoặc là một bước đạp vào khoảng không. Nam Đàm đã bước đi rồi nhưng chỉ ở mức thấp, hơn nữa, bất kể là Lê Dương lúc đầu hay là Phong Châu hiện tại đều có ý thức duy trì ở mức khiêm tốn, làm nhiều nói ít, mà hiện giờ, ở tỉnh dường như có chút chưa hài lòng với mặt này.
Cho nên ông ta muốn kiểm tra mức nhạy bén của Lục Vi Dân về phương diện này.
- Bí thư Hạ, tôi nghĩ tỉnh có khả năng có một số ý muốn thay đổi đột phá.

Lục Vi Dân lời ít mà ý nhiều.

- Ồ, nói thử xem.
Hạ Lực Hành thản nhiên.

- Nam Đàm xây dựng Khu kinh tế mới trên thực tế là một cái chong chóng đo chiều gió, nhưng tỉnh lại tán thành... Trên thực tế nếu tung tin này ra, muốn tìm một huyện ở những địa phương như Côn Hồ, Thanh Khê và Quế Bình, có điều kiện chín muồi hơn nhiều, nhưng tỉnh lại không nói lời nào mà giao cho Lê Dương, đồng ý làm, nhưng không phô trương... Tôi nghĩ đây là một thái độ của tỉnh, dĩ nhiên việc này có thể có liên quan với việc tỉnh thấy Nam Đàm là một huyện hoang vu hẻo lánh, tiếng nói không đáng kể. Nhưng cũng có thể thấy trên tỉnh muốn thử một lần.
Lục Vi Dân vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ, vừa nhẹ nhàng nói.
- Nghĩ lại, Phong Châu chúng ta sao lại không phải như thế? So với các thành phố cấp ba khác ở tỉnh, tổng sản lượng kinh tế của Phong Châu nói chung so với Xương Tây Châu thì cũng chỉ cao hơn một chút? Hơn nữa là địa khu mới thành lập, có rất nhiều người còn chưa biết, tất cả mới ở giai đoạn sáng lập. Như vậy cho dù là chúng ta có đột phá, có sáng tạo vượt quy định thì cũng có thể hiểu được, sửa chữa một chút là được, sẽ không gây bao nhiêu chú ý. Không biết Bí thư Hạ thấy tỉnh có phải là nhìn nhận như vậy hay không? Cho chúng ta một cơ hội như vậy, trên thực tế chính là hy vọng chúng ta có thể mạnh dạn thử một lần, bất luận là thái độ nào, vẫn là triển khai hoạt động thực tế, làm chắc chắn là tốt hơn không làm. Hơn nữa tôi nghĩ Bí thư Tỉnh ủy Điền đến đây chuyến này, chỉ e không chỉ muốn nghe những lời lẽ sáo mòn mới đúng.
Câu nói sau cùng của Lục Vi Dân như tia chớp sáng lên bầu trời đêm, lập tức vạch ra vấn đề mà Hạ Lực Hành luôn trăn trở. Đúng vậy, Điền Hải Hoa dựa vào đâu lại muốn tới Phong Châu kiểm tra? Hơn nữa lại với quy cách như vậy, chẳng lẽ là bởi vì Phong Châu mới xây dựng? Như thế thật khó có thể thuyết phục người ta.
Cũng là một thái độ, một sự thúc đẩy!
Vì sao lại để mình đến Phong Châu nắm chính quyền? Chẳng lẽ chỉ là muốn bản thân ở đây chuyển tiếp một, hai năm. Trong lòng Hạ Lực Hành lập tức sáng ra nhiều, liếc nhìn thấy sắc mặt ôn hòa thậm chí có chút ngượng ngùng của Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành không nhịn được bật cười. Thảo nào An Đức Kiện trước mặt mình dõng dạc nói người thanh niên này có rất nhiều những suy nghĩ khác biệt. Cũng khó trách Yến Thanh trước mặt mình nói khoác rằng Lục Vi Dân không hề tầm thường thế này thế kia, bây giờ xem ra, tiếng tăm cũng không phải là sáo rỗng đâu, người thanh niên này thực sự có tài.
Lục Vi Dân không lên tiếng ngồi trong góc lắng nghe các vị lãnh đạo thảo luận, yên lặng ghi chép.
Thường thì bản ghi chép hội nghị của hội nghị công việc của bí thư phải do người làm chức Phó chánh văn phòng Địa ủy là Phan Tiểu Phương phụ trách. Nhưng hội nghị hôm nay này là hội nghị mang tính lâm thời, không phải là hội nghị công việc của bí thư thực sự, mà đề tài thảo luận cũng không phải là được chuẩn bị đặt ra từ trước, mà là sau khi Phó bí thư Vương Chu Sơn đến lúc gia nhập mới đưa ra.

Nhìn ý tứ của Bí thư Hạ thì cũng không muốn đem cuộc thảo luận mang tính lâm thời này quyết định trong hội nghị công việc bí thư, mặc dù thực tế thì số người tham gia cũng phù hợp quy định của hội nghị công việc bí thư. Cho nên hắn cũng không thông báo với Phó chánh văn phòng Phan, mà tự mình đảm nhận chức vụ thư ký tạm thời.
- Trương Thiên Hào cả ngày tới chỗ tôi kêu nghèo, kể khổ, nói với tôi là thành phố Phong Châu là thành phố trung tâm của địa khu Phong Châu. Xây dựng giao thông thành phố là nhiệm vụ hàng đầu, là nhiệm vụ đặc biệt nặng nề trước mặt, chẳng phải là nhằm vào số tiền đầu tư của tỉnh sao? Chủ tịch địa khu Chí Viễn, hôm trước tôi thấy anh ta đi từ văn phòng anh đi ra, có phải là cũng tới tìm anh kêu ca không?
Vương Chu Sơn là người Thiểm Tây, nói giọng hoàn toàn mang phương ngữ Tần, có ý vị lên bổng xuống trầm. Ông ta tham gia quân ngũ ở Xương Giang, sau đó tìm một người vợ là người bản địa ở Xương Giang, liền ở lại Xương Giang, cũng công tác sinh sống ở Xương Giang hai mươi năm, nhưng giọng nói phương ngữ Tần này lại không thay đổi bao nhiêu.

- Đó không phải sao? Người này đều nói là người có tính cách thẳng thắn, tôi thấy căn bản không có điều đó. Chỉ có cái tài bám riết người khác là giỏi, anh không đuổi anh ta đi, thì anh ta có thể ở văn phòng anh cả buổi chiều!
Lý Chí Viễn vừa lắc đầu vừa nói:

- Chưa thấy Bí thư Thành ủy nào như vậy bao giờ.

- Ha ha, quyền lợi trước mắt nhất định không thể bỏ qua một chút nào, nhưng đó là thói quen của thành phố Phong Châu, ông Cẩu chẳng phải cũng vậy sao? Vì một vấn đề cán bộ của thành phố Phong Châu cũng làm phiền tôi không ngớt. Trương Thiên Hào cũng thế, tôi thấy đây thật đúng là tác phong của Phong Châu đấy.

Tôn Chấn nửa nói đùa nửa chế nhạo.
Phó bí thư phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng và Trưởng ban Tổ chức cán bộ vẫn ở giai đoạn làm quen hợp tác. Tính cách Tôn Chấn dứt khoát, mà Cẩu Trị Lương cũng không phải là lứa tốt, lại phát triển từng bước ở Phong Châu lên, trong Địa ủy có không ít người đang xem hai vị này đấu nhau.
- Tôi thấy việc này cũng không phải là xấu, chỉ cần toàn tâm toàn ý với việc công, không gì là không thể tranh được. Chế độ tập trung dân chủ, trước là dân chủ, sau là tập trung. Tranh luận về cách nghĩ trong vấn đề công tác này cũng có thể coi như là một kiểu dân chủ. Bí thư Hạ, ngài nói có đúng không?

Sắc mặt Lý Chí Viễn đang thản nhiên hơi thay đổi, lập tức lấy lại vẻ bình thường.
Tôn Chấn cũng thật không ngờ Lý Chí Viễn lại nhạy cảm như vậy, bản thân vô ý nói một câu vui đùa cũng có thể khiến cho ông ta phản ứng như vậy. Điều này vừa khiến ông ta thấy có chút buồn cười, vừa khiến trong lòng ông ta có chút tức giận.

Tuy nhiên trong trường hợp như thế này, ông ta dĩ nhiên sẽ không tranh cãi với đối phương, vừa không có ý nghĩa gì, cũng không cần thiết. Việc tranh luận, đọ sức cho tới giờ không phải bằng lời nói, mà phải bằng thực chất công việc mà nói. Tôn Chấn từ trước tới giờ đều cho là như vậy.

- Ừ, tôi đồng ý với quan điểm của Chí Viễn. Chế độ tập trung dân chủ, dân chủ có thể thực hiện thông qua nhiều hình thức. Còn tập trung chính là tôn trọng và bảo vệ dân chủ. Điều này cần chúng ta khi thực thi quyết sách càng phải gia tăng quán triệt để bảo đảm, điều này cũng là mấu chốt quan trọng để Đảng chúng ta duy trì sức chiến đấu.
Hạ Lực Hành giống như không cảm giác thấy điều gì, ánh mắt quét qua những người đang ngồi, một lần nữa nhìn xuống, tập trung vào tài liệu trên tay và nói.
- Trương Thiên Hào đã nhiều lần báo cáo với tôi và Chí Viễn về mấy hạng mục công tác xây dựng giao thông thành phố và thiết bị thành phố. Nhưng số tiền này chỉ có như vậy, nên dùng thế nào, tôi đoán các cơ quan, bộ ngành, từng người ở địa khu chúng ta đều có suy tính. Tuy nhiên, có một điểm tôi có thể khẳng định, bất kể phân phối ra sao, cũng sẽ không thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Bởi vì điều này so với lượng công việc đang bày ra trước mặt chúng ta yêu cầu giải quyết có chênh lệch rất lớn, số tiền cần còn thiếu rất nhiều. Về điểm này tôi nghĩ những người chúng ta ngồi đây đều biết rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play