Hạ Lực Hành không phải là người thực sự thích tiệc tùng xã giao, mới đến Địa ủy bên này một thời gian, cơ hội cùng Hạ Vạn đi ăn cơm xã giao cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có thể đẩy được thì cứ đẩy, nếu có thể không đi thì cố gắng không đi, đây là nguyên tắc của Hạ Lực Hành. Về điểm này, Lục Vi Dân lại rất kính nể Hạ Lực Hành.
Đợi mãi tới giờ tan ca, Lục Vi Dân cũng không thấy Cao Sơ, anh ta cũng không thông báo cho mình.
Lục Vi Dân cũng không thèm để ý. Nếu có Từ Hiểu Xuân, có lẽ hắn sẽ đi, nhưng chỉ có Tần Hải Cơ và Đỗ Bảo Quốc thì Lục Vi Dân cần suy xét một chút xem có cần thiết phải đi hay không.
Ngược lại không phải Lục Vi Dân sợ giao tiếp với Tần Hải Cơ và Đỗ Bảo Quốc, cũng không phải là do có nhiều thành kiến với Tần Hải Cơ và Đỗ Bảo Quốc. Trong quan trường vốn là như thế này, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện còn để trong bụng.
Tần Hải Cơ đối với mình cũng không tử tế gì, nhưng sau khi mình được điều đến Địa ủy, Tần Hải Cơ đã đặc biệt tham gia bữa tiệc tiễn mình. Hương vị của buổi tiệc rượu thực sự có một chút hy vọng dùng tiếng cười để tiêu tan ân thù. Lục Vi Dân cũng không nhỏ nhen đến mức như vậy, nhưng cũng không có khả năng không có chút khó chịu nào.
Tuy nhiên Tần Hải Cơ làm được như vậy, cũng có thể xem như đã rất nể mặt mình. Dù sao ông ta cũng là Bí thư Huyện ủy của một huyện, có thể hành động như vậy cũng tương đối không dễ dàng.
Đỗ Bảo Quốc đã mấy lần vật lộn nhưng khi An Đức Kiện nắm quyền thì không thể lên được, nhưng sau khi Tần Hải Cơ nhậm chức Bí thư Huyện ủy, thì liền vào được Ủy viên thường vụ Huyện ủy, làm Chánh văn phòng Huyện ủy. Đương nhiên không cần nhiều lời về ơn tri ngộ, như vậy đã phải tuân theo ý đồ của Tần Hải Cơ, bắt lỗi mình chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, Lục Vi Dân có thể hiểu được.
Hiện tại, Tần Hải Cơ và Cẩu Trị Lương đi lại khá gần, ngược lại mơ hồ tạo khoảng cách với An Đức Kiện. Hai tuần này, Lục Vi Dân đã thấy Tần Hải Cơ đưa theo Đỗ Bảo Quốc xuất hiện hai lần tại Địa ủy, đi tiếp Tôn Chấn và Vương Chu Sơn, cũng thấy Cẩu Trị Lương nhưng không tới văn phòng của An Đức Kiện.
Tất nhiên, điều này không thể nói lên điều gì. Với địa vị của Tần Hải Cơ hiện tại, ông ta đi tới văn phòng ai, hay không đi tới văn phòng ai đều rất bình thường… Nhưng lúc này, bất cứ lúc nào Đỗ Bảo Quốc cũng nhắm mắt theo đuôi phía sau Tần Hải Cơ thì có chút kỳ quái. Phải nói rằng Chánh văn phòng Huyện ủy thường xuyên đi theo Bí thư Huyện ủy cũng là chuyện bình thường, nhưng bất cứ lúc nào cũng theo sau từng bước. . . vậy lại là chuyện không bình thường.
Có một lời đồn đại nói Cù Tuấn rất có khả năng phải rời khỏi Nam Đàm, mà lúc này Đỗ Bảo Quốc lại sinh động như thế, chưa chắc là không vì nguyên nhân gì. Nếu đúng như mình đã dự đoán, Tần Hải Cơ cố ý hẹn Cao Sơ, vậy cũng có chút ý vị khác thường ở trong đó.

Tần Hải Cơ không phải là người thân thiết nhất với Hạ Lực Hành, bất kể là đám người ở huyện Nam Đàm hay là bản thân Tần Hải Cơ đều rất rõ . . . Có thể ngồi vào vị trí Bí thư Huyện ủy này, quan hệ của ông ta và Hạ Lực Hành cũng không quá kém, nếu không ông ta cũng không ngồi lên được vị trí này.
Tần Hải Cơ cũng nhậm chức Bí thư Huyện ủy được có mấy tháng, nhưng trên phương diện công tác thì còn xa mới có thể so sánh với sự khống chế quyền lực thời An Đức Kiện. Khả năng nắm giữ hội nghị thường vụ Huyện ủy càng có chút thiếu sót, nhất là đối mặt với người có kinh nghiệm lý lịch và mạng lưới quan hệ không kém hơn bao nhiêu so với ông ta là Tào Cương. Trước cục diện tinh tế của Nam Đàm này thì điều này càng thêm có ý vị sâu xa.
Mà muốn tạo nên uy tín cho một Bí thư Huyện ủy, biện pháp tốt nhất không có gì hơn là nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối về mặt nhân sự. Về điểm này, Tần Hải Cơ cũng rõ ràng hơn so với bất cứ ai khác. Với một cán bộ cấp phó ban như Lục Vi Dân mà nói, ý kiến của Tần Hải Cơ cũng gặp phải sự chống lại của Phó bí thư Từ Hiểu Xuân. . . Nếu không phải là Tào Cương ủng hộ Tần Hải Cơ, vả lại Cù Tuấn và Từ Hiểu Xuân có khúc mắc, Tần Hải Cơ không biết chuyện này có thể là lần đầu tiên mình bị chuyển từ thắng sang bại hay không.
Đương nhiên, trong tình huống giành được sự ủng hộ của Tào Cương thì không có vấn đề, nhưng nếu giao tranh với Tào Cương thì sao?
Như vậy trong tình huống khó có thể có được sự ủng hộ vô điều kiện của Từ Hiểu Xuân, Trưởng ban Tổ chức cán bộ là một vị trí tương đối mấu chốt.
Lục Vi Dân nghiền ngẫm ảo diệu trong đó. Phải nói rằng với thân phận của Tần Hải Cơ không mấy khi cần đến Cao Sơ. Nên nói là giữa Bí thư Huyện ủy và Phó ban thư ký Địa ủy cũng không có bao nhiêu công tác đan xen, mà trước đây giữa hai người bọn họ cũng không có bao nhiêu giao tình. Hiển nhiên, như biểu hiện lúc này thực sự còn có chút dụng ý khác.
Xem ra Tần Hải Cơ thật sự muốn đẩy Đỗ Bảo Quốc lên vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng hiển nhiên điều này có hơi đi trái với lẽ thường… Đỗ Bảo Quốc vừa mới vào Ủy viên thường vụ, hơn nữa được bổ nhiệm làm Chánh văn phòng Huyện ủy, nếu muốn đổi vị trí lên chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng nếu Bí thư Huyện ủy mới nhậm chức dùng sức mạnh thúc đẩy chuyện này, cũng không phải là không có khả năng. Mấu chốt là bên Địa ủy thấy thế nào về chuyện này.
Việc này vốn không quan hệ nhiều tới Lục Vi Dân… Mình đã nhảy ra khỏi phạm vi luẩn quẩn ở Nam Đàm, những trận mưa gió Nam Đàm có thể sinh ra đánh chết ai thì hắn cũng thờ ơ lạnh nhạt. Chẳng qua Đỗ Bảo Quốc khiến Lục Vi Dân cũng không có thể không suy nghĩ nhiều một chút.
Thường Xuân Lai từng nói, em trai Đỗ Bảo Quốc là Đỗ Bảo Hồng và Lưu Tam Nhi cùng anh trai của Lưu Tam Nhi là Lưu Hoắc Oa lui tới rất thân thiết. Ở Lê Dương, anh ta từng nhìn thấy Đỗ Bảo Hồng và Lưu Hắc Oa đi chung trên một chiếc xe con, hơn nữa lời nói cử chỉ tương đối thân mật. Mà ở Nam Đàm, Đỗ Bảo Hồng cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Hắn kinh doanh Đầm Loan Sơn Trang với món thịt thú rừng nổi tiếng, từng nhiều lần bị phòng Kiểm lâm địa khu Lê Dương điều tra xử lí, nhưng lại chưa bao giờ bị lật thuyền.

Lắc đầu một cách vô ý thức, Lục Vi Dân cảm thấy mình buồn lo thực sự có chút vô cớ. Đỗ Bảo Quốc làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ có quan hệ gì với mình đâu?
Huống chi Tần Hải Cơ có phải vì chuyện này mà phải liên lạc thông qua Cao Sơ hay không, cũng là một vấn đề. Phải nói rằng Tần Hải Cơ hoàn toàn có thể trực tiếp tìm Hạ Lực Hành mới đúng. Cho dù là Cao Sơ được Hạ Lực Hành tín nhiệm sâu sắc, trong loại chuyện này, dường như không thật có khả năng có thể tác động. Khả năng lớn hơn là muốn cố ý quan hệ tốt với Cao Sơ vì tính triển khai hoạt động lâu dài sau này.
Ăn cơm ở căng tin xong, Lục Vi Dân có chút mất hứng quay trở về.
Ở Phong Châu, hắn không có người bạn học hay bạn bè nào, cũng không có người quen, mà đi theo làm thư ký cho Hạ Lực Hành, thoạt nhìn là một vị trí thực sự không tệ, trên thực tế lại hạn chế phạm vi kết giao của anh. Bình thường, anh và đồng sự trong phòng làm việc cũng không có nhiều cơ hội ngồi cùng một chỗ, mà anh cũng cần suy xét thân phận của mình mà không thể không có sự lựa chọn bạn bè khi giao lưu. Cho nên cứ như vậy, bạn bè có thể lọt vào tầm mắt cũng không nhiều.
Người ở tại ký túc xá của trường trung học số hai Phong Châu cũng không coi là nhiều, nhưng bây giờ còn ở lại cũng chính là một vài "phần tử ngoan cố", trong khoảng thời gian ngắn cũng không định chuyển đi.
Nhất là nhóm người đàn ông độc thân này, ra bên ngoài thuê nhà ở, nói như thế nào một tháng cũng phải mất mấy chục tệ, cho dù điều kiện đỡ một chút, nhưng ngẫm lại phải tiêu một phần tiền lương như vậy, sao có thể tốt bằng cứ ở không tại nơi này?
Hiện tại nhà máy xi măng Phong Châu đã bước vào giai đoạn thi công bận rộn nhất, tiến độ xây dựng đường sá và cơ sở hạ tầng rất nhanh, nhà xưởng được mở màn xây dựng. Bình thường, Chân Kính Tài gần như đều ăn ngủ ở công trường, muốn tranh thủ trước tết âm lịch xây dựng được bộ khung chủ yếu của nhà xưởng chủ chốt. Sang năm sẽ là các công trình phụ thêm và quy hoạch. Hơn nữa việc vận hành, đưa trang thiết bị vào điều chỉnh thử được quyết định sẽ gấp rút thử vận hành vào tháng mười sang năm. Thoạt nhìn thời gian còn sớm, nhưng nếu anh cẩn thận tính toán, mới biết thời gian tương đối nhanh.
Lục Vi Dân đến Phong Châu đã hai tuần, nhưng cũng chỉ gặp Chân Kính Tài hai lần. Trên cơ bản, Lôi Đạt giao lại toàn quyền quyết định đối với nhà máy xi măng Phong Châu cho Chân Kính Tài phụ trách, bản thân anh ta trở về Bắc Kinh vì đang có chuyện khác, mà Chân Kính Tài cũng tương đối tận tâm đối với công tác.
Ngày mai, hai chị em Chân Tiệp và Chân Ny cùng với mẹ là Nhạc Thanh sẽ cùng tới đây. Thứ nhất là muốn xem điều kiện sinh hoạt và làm việc của Chân Kính Tài, thứ hai cũng là muốn đến xem tình hình mình được điều đến Phong Châu.

Đối với việc mình được điều đến phòng Nghiên cứu Chính sách ở Địa ủy Phong Châu, biểu hiện của Chân Kính Tài thật sự rất thoải mái, tỏ vẻ tôn trọng lựa chọn của bản thân. Nhưng phải làm tốt công tác tư tưởng bên Chân Ny; Chân Ny thì rất buồn, vừa mới nghe nói qua điện thoại cũng đã khóc một hồi, nói một mình ở Xương Châu rất cô đơn, nhất là hiện tại sau khi Chân Kính Tài rời khỏi, nhà máy có không ít tin đồn, tên Diêu Bình lại có chút náo động.
Cũng may Diêu Chí Thiện vừa mới bị tạm giam, mấy tay chân của gã cũng không chạy thoát, cho nên Diêu Bình cũng chỉ có tà tâm mà không có gan kẻ trộm. Hơn nữa sau khi Tiêu Kính Phong và Ngô Kiện từng cảnh cáo Diêu Bình một hồi, Diêu Bình cũng không có động tác nào lớn. Điều này cũng khiến Lục Vi Dân yên tâm hơn nhiều.
Ngày mai, Chân Ny sẽ tới đây. Lục Vi Dân sẽ không thể không phải làm công tác tư tưởng một phen. Tuy nhiên Lục Vi Dân lại rất tin tưởng ở trong tình hình trước mắt Chân Ny nhiều lắm cũng chính là giận dỗi với mình mà thôi, còn chưa nói tới những việc khác.
Trở về tòa nhà phòng học của trường trung học số hai, Lục Vi Dân thấy cửa phòng hàng xóm mở, dường như lại chỉ có một mình người phụ nữ đó, không thấy Trương Hải Bằng.
- A, chị Giang, Hải Bằng lại chưa về sao? Bên cục Văn hóa cũng bận thế sao, hôm nay là cuối tuần mà.
Lục Vi Dân vừa đùa, vừa mở cửa.
- Hừ, không dễ gì mới được nghỉ cuối tuần, còn không được chơi đùa vui vẻ một đêm?
Nhắc tới chuyện này, Giang Băng Lăng còn có chút tức giận. Sáng sớm ngày mai, mình còn phải đi Ứng Lăng. Ban đầu, Hải Bằng cũng nói cùng về với mình, nhưng nghe nói đêm nay lại có vài người bạn hư hỏng gọi đi đánh bài, liền lập tức đem chuyện ở Ứng Lăng ném qua sau đầu, khiến mình phải về một mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Băng Lăng liền có chút chua xót.
- Chà, thật là, cuối tuần cũng nên thả lỏng một chút.
Ngược lại, Lục Vi Dân không nghĩ nhiều như vậy, nhìn đối phương dường như đang sắp xếp gì:
- Chị Giang sắp ra ngoài sao?

- Ừ, ngày mai tôi trở về Ứng Lăng một chuyến, ở nhà có chút việc.
Giang Băng Lăng thở ra một chút hờn dỗi, thản nhiên nói:

- Tiểu Lục, thoạt nhìn, bên phòng Nghiên cứu Chính sách các anh cũng thật nhàn nhã nhỉ.
- Vừa mới bận vài ngày, hôm nay mới xem như bàn giao được mấy chuyện, có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Lục Vi Dân cười đáp lại:
- Hải Bằng không cùng chị Giang trở về sao? Tuy nhiên Ứng Lăng cũng không xa, có lẽ đi mất ba giờ nhỉ?
Ứng Lăng nằm ở phía tây bắc bộ địa khu Lê Dương, cũng là một huyện vùng núi. Tuy nhiên, tình hình bên vùng núi Ứng Lăng không hề giống với bên này. Chẳng những có nhiều khoáng sản như than đá và quặng phốt pho, hơn nữa chất lượng than đá tương đối tốt, là loại than không khói hiếm có, trữ lượng đá phốt pho cũng tương đối lớn, chẳng qua hiện tại quy mô khai thác đều còn không lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play