- Chú đã về rồi ạ?
Yến Thanh bưng lên một đĩa cá hấp và một đĩa màn thầu, xếp bát đũa lên bàn rất nhanh nhẹn.
Đã hai tháng không gặp, Hạ Lực Hành cảm thấy đứa cháu gái đang đứng trước mắt ông hình như đã có đôi chút thay đổi.
Chiếc tạp dề màu xanh trứng sáo kết hợp với vóc dáng dong dỏng, cho dù là chiếc tạp dề thắt ngang eo cũng không che nổi nét thanh tao, kiều diễm, dường như trưởng thành hơn rất nhiều so với hai tháng trước. Khuôn mặt đẹp như tranh phảng phất có nét như vợ mình lúc còn trẻ. Thảo nào Tô Yến Thanh và vợ mình là thân thiết nhất, mà vợ ông cũng quý đứa cháu gái này nhất. Thậm chí ngay cả con trai mình còn có chút ghen tị với chị họ vì chị ấy được mẹ yêu quý hơn.
- Ừ, Yến Thanh mới đến mà đã bận như vậy. Dì cháu biết cháu sẽ đến mà vẫn nhận ca mổ này, cái bệnh viện Trung tâm địa khu Phong Châu này chẳng lẽ không thể tìm được một người thay thế sao?
Hạ Lự Hành giả bộ bực tức, tâm trí ông lại đang để ở việc khác.
Bạch Phố được điều tới bệnh viên Trung tâm Phong Châu, thực chất cũng chính là bệnh viện nhân dân huyện Phong Châu trước kia, nay đổi tên thành bệnh viện Trung tâm Phong Châu. Còn bệnh viện Trung y Phong Châu trước kia nay được đổi tên thành Bệnh viện nhân dân Phong Châu số 2, cũng thể hiện Phong Châu đã chính thức thành lập địa khu, ít nhất cũng có hai bệnh viện cho ra hồn.
Ông Dương ở Cục Y tế cũng không ít lần tìm mình kể khổ, nói rằng hai bệnh viện này điều kiện quá kém, cho dù là thiết bị điều trị hay đội ngũ y tá đều thiếu hụt nghiêm trọng, yêu cầu nhanh chóng suy xét việc cấp ngân sách để giải quyết tình hình cấp bách hiện nay của bệnh viện.
Một câu nói, vẫn là thiếu tiền. Có tiền, thiết bị điều trị thiếu thì có thể mua ngay lập tức, đội ngũ y tá thiếu hụt, vừa có thể dùng phương pháp điều động bổ sung. Có tiền thì cũng có thể dùng tiền để mở rộng thêm biên chế cho những sinh viên mới ra trường ở những bệnh viện đa khoa. Nhưng nếu không có tiền thì ngay lập tức con đường dường như rộng rãi này sẽ biến thành ngõ cụt.
- Không sao đâu ạ, dì Hai đã nói với cháu rồi, cũng chỉ muộn hơn một tiếng thôi. Dù sao chú cũng về muộn, hay là chú chê cháu?
Tô Yến Thanh vừa sắp đũa vừa giả bộ giận dỗi nói:
- Cháu còn nói sẽ làm một bữa ăn ngon cho chú đấy, không ngờ chú lại chê.
- Ha ha, cái con bé này cũng học cách trêu chú cơ đấy. Chú chê tay nghề của cháu lúc nào?
Hạ Lực Hành rất thích bầu không khí gia đình ấm cúng này, chỉ tiếc rằng nhà chỉ có hai cậu con trai, tính cách thích tự do, thi đỗ đại học là không muốn về nhà. Coi như có được nghỉ hè thì cũng tìm lí do để không về nhà, nếu có về nhà cũng chỉ được mấy ngày đầu, không đợi kỳ nghỉ hè kết thúc là đã đi rồi.
- Vậy thì chú thích những món ăn do cháu làm đúng không?
Tô Yến Thanh sắp xếp bát đũa, nhìn đồng hồ, đoán chắc chút nữa dì Hai sẽ về, bèn đi bật ti vi. Cô biết rằng dì mình nếu như không có chuyện gì đặc biệt khác thì mỗi tối đều không thể bỏ qua hai chương trình tiếp sóng tin tức thời sự của Đài truyền hình Trung ương và Đài truyền hình Xương Giang.

- Được rồi, chẳng phải muốn chú khen ngợi đó sao?

Hạ Lực Hành mỉm cười.

- Chẳng lẽ nói làm cơm cho chú mà cũng đòi thưởng sao?
- Dạ, nếu chú đã nói như vậy thì định sẽ thưởng gì cho con?
Tô Yến Thanh cầm một quả táo lên và gọt cho Hạ Lực Hành.
- Cháu lại không ở Phong Châu, chú có thể thưởng cho cháu quà gì đây?
Hạ Lực Hành liếc Tô Yến Thanh, khẽ mỉm cười nói:
- Ngược lại, có một số người không cần đợi chú thưởng, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể đạt được.
Tô Yến Thanh sau khi ngẩn ra, lập tức phản xạ lại, trong nháy mắt tim cô đập thình thịch, hai gò má không thể kiềm chế mà nóng bừng lên. Nhưng cô vẫn cố ý làm bộ không hiểu, vừa gọt táo vừa hỏi rất tùy ý:

- Ai đạt được ạ?
Hạ Lực Hành chỉ cười không nói, quay sang xem ti vi.
Tô Yến Thanh cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài. Câu nói dường như mang hàm ý của Hạ Lực Hành khiến lòng cô lập tức dậy sóng, lẽ nào người mà chú đang ám chỉ là Lục Di Vân? Nhưng hình như chưa từng nghe Lục Vi Dân nhắc tới.

Trong điện thoại Thường Xuân Lai cũng chỉ nói bây giờ Lục Vi Vân đã thực sự bị giam lỏng hoàn toàn, một bước là tới Ủy ban công tác Đoàn ủy, cả ngày không thấy, nghe nói là hôm nào cũng xuống xã. Tô Yến Thanh cũng vì thế mà thời gian này đứng ngồi không yên, vẫn muốn tìm cơ hội đến Phong Châu, tìm chú dì để nghe ngóng chút tin tức. Nhưng cô vừa mới đến phòng Ngoại sự, công việc cũng không ít, chưa được mấy ngày lại bị lãnh đạo sắp xếp đi cùng với lãnh đạo tỉnh đến Hồng Kông và Singapore khảo sát. Việc này trong mắt người khác thì vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng đối với Tô Yến Thanh thì lại cơ bản không muốn đi, những lại không thể không đồng ý.
Nhưng lời nói đó của chú thực sự lại rất mơ hồ, không đầu không cuối, vừa giống như trong công việc có chút cảm nhận, lại vừa giống như cố ý trả lời mình. Điều này làm cho Tô Yến Thanh lòng dạ rối bời, đến quả táo đã gọt xong cũng quên không đưa cho Hạ Lực Hành.

- Sao thế, nói không thưởng nữa, đến quả táo cũng không đưa cho chú ăn nữa à?

Hạ Lực Hành nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Tô Yến Thanh, không kìm nổi bèn thầm thở dài trong lòng, nhưng cũng càng tò mò hơn về Lục Vi Dân.
Con nhóc Yến Thanh này đã được điều về tỉnh rồi mà vẫn còn quan tâm đến Lục Vi Dân như vậy, còn nói là quan hệ bạn bè bình thường, có mối quan hệ bạn bè bình thường nào như vậy không?Có lẽ đến Phong Châu chuyến này là tiện đường. Xem ra đến thăm chú dì chỉ là cái cớ, ngày mai lại lao ngay đến Nam Đàm. Nhưng chẳng phải nói là Lục Vi Dân đã có bạn gái rồi sao?
- Dạ?
Tô Yến Thanh nóng bừng mặt, vội vã đưa quả táo trong tay cho Hạ Lực Hành, giả bộ như không quan tâm, cũng không mở miệng hỏi gì thêm.
Hạ Lực Hành lắc đầu, có chút không đành lòng trêu cô cháu gái mình nữa:
- Sao thế, Yến Thanh, không muốn hỏi một câu người mà khi nãy chú vừa nhắc đến là ai sao?
- Dạ, chuyện này chú thích thì nói, không nói thì thôi, có liên quan gì đến cháu đâu ạ?
Tô Yến Thanh có chút ngượng ngùng, lại cả phấn khởi, trong đó còn pha chút buồn rầu. Về cơ bản cô đã có thể khẳng định người mà chú cô đang nhắc tới là ai. Nếu không phải vì hắn, mình cần gì phải đi chuyến này?Vốn nghĩ rằng mình rời khỏi Nam Đàm, không thường xuyên ở bên hắn nữa, thì vết thương trong lòng cũng sẽ dần nguôi ngoai. Nhưng không đến một tuần thì cô đã không chịu đựng được, muốn nhấc điện thoại lên, mặc dù không gọi trực tiếp cho đối phương, nhưng lại gọi cho Hứa Dương và Thường Xuân Lai. Biết về tình hình gần đây của hắn, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
- Con bé này, miệng nói một đằng đầu nghĩ một nẻo, thật sự không muốn hỏi sao, thế thì chú thật sự sẽ không nói đâu nhé.
Hạ Lực Hành liếc nhìn Tô Yến Thanh:
- Nếu như thật sự không liên quan gì đến cháu thì chú chẳng buồn hỏi nhiều nữa.
Bị chú trêu như vậy, Tô Yến Thanh không chịu được nữa:

- Chú, người mà chú nhắc đến có phải là Lục Vi Dân không ạ?

- Chẳng phải là không có quan hệ gì với cháu sao?
Hạ Lực Hành vuốt râu cười phá lên.
- Tại sao lại bắt đầu hỏi thế?
- Không phải có quan hệ như chú và dì tưởng tượng đâu ạ. Cháu đã nói rồi, Lục Vi Dân đã có bạn gái rồi, hơn nữa tình cảm giữa họ cũng rất tốt, cháu đã gặp cô ấy rồi, cô ấy xinh đẹp hơn cháu rất nhiều. Cô ấy với hắn là cặp đôi thanh mai trúc mã.
Yến Thanh thanh minh.
- Ái chà, đến bạn gái của người ta cũng biết rõ như vậy, còn nói không có quan hệ gì. Cô bé ngốc này, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, lừa được người khác, nhưng không lừa được lòng mình đâu. Nói dối là mặt đỏ ngay. Cháu xem bộ dạng cháu bây giờ, thực không biết cháu đang nghĩ gì nữa. Chú tuy không tán thành quan điểm của dì cháu, nhưng nếu như cháu thực sự cảm thấy hắn là bạch mã hoàng tử trong tim mình, mà hắn cũng có ý với cháu, chi bằng cứ thử xem sao, xem các cháu có duyên có phận vói nhau không. Chuyện tình cảm mà, mỗi người một khác.
Câu nói cuối cùng của Hạ Lực Hành rất có mùi triết lí và thi ca, đối với Tô Yến Thanh thì lại có ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
- Không, không được.
Tô Yến Thanh lắc đầu, muốn vứt bỏ đi cái ý nghĩ ghê gớm đó, định thần lại rồi hỏi:
- Chú, chú vừa nói Lục Vi Dân làm sao?
- Cũng chẳng có gì, Tôn Chấn và An Đức Kiện từng nói với chú về cậu thanh niên này. An Đức Kiện thì không nói làm gì, Bí thư Huyện ủy Nam Đàm lên, bài viết tranh thủ đường sắt Kinh Cửu đi qua, tăng cường khả năng tự nuôi sống của các khu vực lạc hậu là do ông ấy giới thiệu với chú, rất có ý nghĩa thực tế. Tôn Chấn hai ngày trước đi Nam Đàm khảo sát, cũng chú ý đến Lục Di Vân, thấy hắn không những có con mắt tinh tường, tầm nhìn rộng mở mà quý giá hơn là còn có một tinh thần làm việc đáng quý. Tôn Chấn đến Phong Châu đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chú thấy Tôn Chấn khen ngợi một người như vậy, nói thật, khiến chú rất ngạc nhiên.
.

- Điều gì khiến cho ông rất ngạc nhiên đấy, ông Hạ?
Tiếng chìa khóa lách cách, Bạch Phố đã ở trước cửa, thay dép, đón lấy cốc nước mà Tô Yến Thanh đưa cho, uống một hơi, thở phào nhẹ nhõm:
- Vẫn là có con gái là hơn. Tôi nuôi hai đứa con trai, từ trước tới nay chưa hề thấy chúng nó rót cho mẹ nổi một cốc nước. Ông Hạ, ông nói điều gì đã làm ông ngạc nhiên vậy?
- Tôi nói Tôn Chấn khen ngợi người khác làm tôi rất ngạc nhiên.
Hạ Lực Hành thấy vợ về cũng liền đứng dậy.
- Tôn Chấn? À, chẳng phải ông nói Tôn Chấn rất kén người sao, các cán bộ Phong Châu ông ta đều không cho lọt vào mắt sao? Người nào lại diễm phúc được ông ta khen thế?

Bạch Phố có chút ngạc nhiên hỏi. Chồng mình tại sao lại nói chuyện công việc với con bé Yến Thanh nhỉ?
- Bà nói xem?
Hạ Lực Hành hỏi lại vợ.
Bạch Phố sau khi ngẩn ra một lúc, lập tức phản xạ lại, liếc mắt nhìn Yến Thanh đang ngượng nghịu, rất bất ngờ nhướn đôi lông mày hỏi:

- Chà, là cái cậu họ Lục đó, tên là gì nhỉ, Yến Thanh? À, đúng rồi, tên Lục Vi Dân nhỉ, làm Phó chánh văn phòng ở Khu kinh tế mới Nam Đàm đúng không?
- Hiện nay không ở Khu kinh tế mới nữa rồi ạ, anh ấy đang ở Ủy ban công tác Đoàn huyện.
Tô Yến Thanh lặng lẽ trả lời một câu.
- Ủy ban công tác Đoàn huyện?
Bạch Phố ngờ vực nhìn chồng một cái. Mặc dù không thật biết rõ về những thứ trong thể chế, nhưng Bạch Phố cũng biết giữa Khu kinh tế mới và Ủy ban công tác Đoàn ủy có gì đó chênh lệch.
- Thay đổi chỗ làm? Là vì nguyên nhân gì?
- Là việc điều chỉnh công tác bình thường, rèn luyện những người trẻ tuổi ở nhiều cương vị khác nhau thì sẽ có ích cho sự phát triển sau này của họ. Nếu như không phải lần này Tôn Chấn đi Nam Đàm khảo sát thì sao có thể khen ngợi công việc ở Ủy ban công tác Đoàn của Lục Vi Dân?
Hạ Lực Hành không muốn chuyện vụn vặt cũng coi là quá khứ này ảnh hưởng đến không khí ấm cúng của bữa cơm hôm nay.
- Tôn Chấn đánh giá cao cậu ta, không biết là có ý gì?
Bạch Phố tùy tiện nói:
- Ông Hạ, đừng nói là Tôn Chấn cũng có một cô con gái đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play