Chân Ny đi rồi, Lục Vi Dân vẫn còn đắm chìm trong ngây ngất.
Thân thể của Chân Ny vĩnh viễn là thứ quý giá nhất đối với hắn. Đừng nhìn Chân Ny ngày thường khuôn mặt ngây thơ, nhưng sự quyến rũ lại khiến Lục Vi Dân cảm thấy như được hít thuốc phiện, không thể kiềm chế được.
Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, sau khi hắn và Chân Ny chia tay, hắn đã phải dùng thời gian hơn một năm trời mới tạm nguôi ngoai vết thương, đó là khi có sự xuất hiện của một cô gái khác. Bây giờ mình đã tái sinh, liệu có một lần nữa bị tổn thương hay không? Cô gái đó có xuất hiện hay không?
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân không khỏi có chút ngây ngốc.
Hết thảy đều đã thay đổi, như vậy chính mình và Chân Ny còn có thể thay đổi không? Lục Vi Dân nằm ở trên giường yên lặng suy tư
Ba mươi tám năm trôi đi, bao nhiêu việc đã xảy ra trong đời. Đột nhiên trong nháy mắt quay lại quá khứ, lịch sử còn có thể thay đổi hay không?
Trong hai ngày này, vì việc của cha Chân Ny mà Lục Vi Dân gần như không có tâm tư suy xét đến vấn đề gì khác. Hiện tại chuyện này đã chấm dứt, thậm chí có thể nói hắn đã dốc sức thay đổi một thế giới bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với chính mình lại có ý nghĩa sâu xa.
Con bướm vỗ cánh, đến tột cùng có thể sinh ra cái gọi là hiệu ứng hay không cũng không ai biết, chỉ có thể chờ đợi lịch sử kiểm nghiệm.
Nằm ngả vào đầu giường, trong phòng còn lưu lại mùi thơm của Chân Ny. Sau một hồi ân ái, cơ thể đầm đìa mồ hôi, khăn ướt, quần áo, tất cả mọi thứ đều cần được xử lý, tuy nhiên, hiện tại Lục Vi Dân không hề muốn động đậy.

Sau khi cực độ sung sướng, đầu óc hắn trở nên tỉnh tảo lạ thường, hắn cần cẩn thận suy xét một chút sự việc của bản thân mình.
Nếu lịch sử không thay đổi, chính mình vài ngày nữa sẽ đến Nam Đàn báo danh. Hơn nữa, rất không may là tất cả sinh viên huyện Nam Đàn năm nay đều phải về nông thôn, chính mình sẽ bị sung quân đến xã Đông Pha vô cùng xa xôi hẻo lánh.
Chính mình sẽ ngây ngốc ở xã Đông Pha ba năm mới được triệu hồi về huyện ủy, rồi lại ở huyện ngẩn ngơ hai năm mới được đến Địa khu Phong Châu làm Phó bí thư xã, sau đó đến thành phố Xương Châu làm việc, từng bước một từ Phó bí thư xã lên Phó Trưởng phòng Giáo dục huyện, rồi Trưởng phòng Giáo dục huyện, rồi trợ lý chủ tịch huyện, hai mươi mốt năm cứ như vậy mà tiếp diễn.
Cũng may mắn là Địa khu Lê Dương nghèo nhất của tỉnh này hai năm sau sẽ phân thành hai địa khu mới là Địa khu Lê Dương và địa khu Phong Châu. Chính mình cũng mới có cơ hội điều đến Địa ủy Phong Châu làm thư ký của Phó bí thư địa ủy Tôn Chấn. Sau ba năm, khi Tôn Chấn đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đảm nhiệm Phó trưởng ban, mình cũng mới có cơ hội trở lại Xương Châu, tuy rằng khi đó hết thảy đều cảnh còn người mất.
Quay về Nam Đàm thì sẽ thế nào? Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu, hết thảy đều đã khác trước, hắn có đủ tự tin để sáng tạo lịch sử của chính mình.
- Đại Dân, ra ăn cơm.
Giọng mẹ gọi ngoài cửa khiến Lục Vi Dân như bừng tỉnh, liền đáp:
- Con đến đây.
Cha vẫn trầm mặc ít nói như trước. Cố gắng để mình vào nhà máy nhưng không thành càng đả kích lòng tự tôn của cha. Lần đầu tiên mặt dày đi nhờ vả người ta, không ngờ lại đạt được kết cục như vậy. Việc này đối với một người chưa từng cúi đầu như cha hắn mà nói, không hề nghi ngờ chính là một cú đánh mãnh liệt.
Lục Vi Dân biết rằng cha lúc này tâm tình rất khó chịu, nhưng cố gắng không để lộ cho mình và mẹ biết.
- Cha, mẹ, tối con có chút việc, không ở nhà ăn cơm.
Vừa và cơm, Lục Vi Dân vừa tùy ý nói.
Món đậu hũ rất ngon miệng, đã từ lâu rồi mẹ không làm món này, hương vị đặc biệt của nó khiến Lục Vi Dân không kìm nổi có chút say mê. Giờ mới thực sự cảm thấy những giây phút này là quý báu biết bao.
Mẹ hắn qua đời năm 2008, đây là một sự đả kích rất lớn đối với Lục Vi Dân. Tậnn hiếu càng sớm càng tốt, những lời này chỉ khi đã mất đi cha mẹ thì mới thực sự cảm nhận được, nhưng lúc đó thì sự đã rồi. Mà hiện tại trời xanh dường như một lần nữa cho chính mình một cơ hội.
- Thế à? Ăn cơm ở đâu?
Trần Xương Tú nhìn con, có chút lo lắng nói:

- Đừng đi uống rượu với bạn học nữa, chúng nó đều đã đi làm vài năm, tửu lượng cao lắm.
- Không, không phải đi cùng bạn học, là nhà chú Chân mời con đến nhà ăn cơm.
Lục Vi Dân khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười:
- Chân Ny sáng nay đến đây chính là nói chuyện này.
- Hả?
Lục Quang Tông và Trần Xương Tú đồng loạt ngước lên. Trần Xương Tú hạ bát, hỏi:
- Phó giám đốc Chân mời con ăn cơm? Vì sao?
Lục Quang Tông cũng rất kinh ngạc, cho dù là Chân Kính Tài không có giúp được việc này, nhưng cũng quyết không đến mức mời con trai mình ăn cơm để tỏ vẻ xin lỗi chứ?
Vốn mình là nhờ người giúp đỡ, có được hay không cũng không thể trách họ được. Hơn nữa, sự việc tuy không thành nhưng chính mình đều còn phải nhờ ơn, dù sao người ta cũng có chút cố gắng, như thế nào lại thành ra mời con mình ăn cơm?
Trần Xương Tú lại nghĩ xa hơn, chẳng lẽ Chân gia thật sự đổi ý, cảm thấy Đại Dân nhà mình và Chân Ny nhà họ xứng đôi nên cố ý tán thành.
- Vâng, hai ngày nay con giúp Phó giám đốc Chân làm chút chuyện. Đại khái là chú ấy cảm thấy cũng tốn công tốn sức nên muốn cảm ơn một chút.

Lục Vi Dân suy nghĩ, thấy rằng chuyện này có vẻ khó tin, nhưng nếu không nói ra sẽ làm cha mẹ nghi thần nghi quỷ, cho nên cảm thấy là ăn ngay nói thật vẫn hơn, chẳng qua tận khả năng đem mức độ phức tạp của vấn đề giảm bớt một ít.
- Ồ?
Lục Quang Tông sũy nghĩ một chút, liền nói:
- Đại Dân, trong nhà máy đồn rằng Phó giám đốc Chân bị cấp trên điều tra, nhưng sang nay lại nghe người ta nói nhìn thấy Phó giám đốc Chân ở nhà máy xử lý công tác, cho nên cũng không biết thế nào. Tuy nhiên, trong nhà máy từ trước đến nay chưa từng có tin đồn vô căn cứ, con nói con giúp ông ta một việc, có phải là…?
- Cha, chuyện cụ thể thế nào cha đừng hỏi, tóm lại là mọi việc qua rồi, chú Chân cũng không có việc gì. Mời con đến ăn cơm để tỏ thành ý chút thôi.
Lục Vi Dân cũng không muốn nói nhiều lời.
- Ừ, Đại Dân, hiện tại con cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, phải đi làm ngay. Cha biết con làm việc từ trước đến nay luôn chu đáo chặt chẽ, không phải quá lo lắng. Tuy nhiên con chưa ra ngoài xã hội, xã hội này rất khó lường, rất nhiều chuyện không phải đơn giản như bề ngoài. Con nhất định phải cẩn thận.
Lục Quang Tông cũng biết tính cách con trai mình, tuy hào phóng rộng lượng nhưng không thiếu phần khôn khéo cẩn thận. Ở đại học đã vào Đảng, ở Hội sinh viên cũng làm lãnh đạo, điều tiếc nuối duy nhất chính là điều động công việc không thành, khiến Lục Quang Tông trong lòng rất khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play