Tịch Trăn bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, liên tục chạy xe vượt qua hai cái đèn đỏ một đường hoảng sợ chạy về.

Lúc này trong phòng một trận hoang lạc đã dừng lại, nam nữ tùy ý bận quần áo, có người lười biếng nằm dài trên sô pha chơi điện thoại di động, có người ở phòng bếp tìm đồ ăn, có đôi cả hai đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau vài lần trêu chọc lại tiếp tục ôm nhau.

Mỗi tháng bọn họ đều gặp nhau hai ba lần như thế này, bình thường trong cuộc sống phần lớn đều là người trầm mặc ít nói, trải qua cuộc sống nhiều áp lực, chỉ có lúc tụ tập, đối mặt với đồng loại của mình, mới có thể gỡ bỏ hết lớp vỏ bọc giả tạo bên ngoài, đối mặt với dục vọng chân thật của mình, sau đó trong tình yêu không chừng mực giải phóng tất cả cảm xúc của chính mình.

Cho nên, khi Tịch Trăn nghe Bạch Tiêu Linh nói hai từ “Ghê tởm” hắn vô cùng tức giận.

Hắn biết rằng một khi hắn đã được thuần hóa bởi đạo đức và quy tắc của con người, thì khó có thể chấp nhận sự sai trái của đạo đức và những quy tắc, nhưng từ “Ghê tởm” ấy đã làm tổn thương tới hắn.

Hắn chỉ là nghe theo bản tính của mình, làm sao lại thành ghê tởm rồi?

Tịch Trăn hy vọng bản thân có đủ kiên nhẫn bù đắp lại cho Bạch Tiêu Linh, mỗi một đồng loại đối với hắn mà nói đều vô cùng trân quý, đặc biệt là giống cái trong đồng loại, nhưng hắn không nghĩ tới, Bạch Tiêu Linh sẽ ở chỗ đó…

Chẳng lẽ là một âm mưu?

Cô có phải cố tình dẫn anh tới nơi đó không?

Giả thiết này làm cho anh sợ hãi.



Không, điều đó không thể nói trước được, cho tới nay đều là hắn chủ động liên lạc với Bạch Tiêu Linh, nhìn bộ dáng ngơ ngác của Bạch Tiêu Linh, ngay cả sự tồn tại của yêu tộc cũng không biết, chỉ sợ căn bản không biết bản thân thật sự vẫn luôn sống trong ổ sói.

Trên mặt Tịch Trăn không có một giọt máu, hắn vừa vào nhà thì nóng lòng đi rót mấy cốc vài ngụm nước lạnh, tay chân không ngừng phát run.

Mọi người đều nhìn qua, nghi ngờ hỏi hắn: “Tịch Trăn, mày làm sao vậy?”

“Đúng vậy, không phải mày chở người mới kia về sao? Có chuyện gì vậy?”

Tịch Trăn khó khăn nuốt xuống, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói khàn khàn hoàn toàn không ôn nhu như thường ngày: “Tôi… Tôi thấy…’’

Hắn hít sâu, nhớ lại thân ảnh cao lớn kia, bản năng sâu trong linh hồn đang sợ hãi, thanh âm cũng run rẩy.

“Mày đã thấy gì?”

“Tịch Trăn, mày không sao chứ?”

“Rốt cuộc mày làm sao vậy.”

Tịch Trăn nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, rốt cục lại mở miệng: “Là một con sói.”

Hắn cắn răng và trầm giọng: “Tôi nhìn thấy nó, con sói.” 

Mọi người hai mắt nhìn nhau.

Trong phòng rơi vào sự im lặng kỳ lạ

Một lúc lâu sau, có người mở miệng: “Tịch Trăn, có phải mày nhìn lầm không?”

Dứt lời, bầu không khí im ắng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng thở phào.

“Đúng vậy, mày xem cẩn thận chưa?”

“Nhìn thấy ở đâu?”

“Ở nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói qua thành phố này có sói.”

Tịch Trăn lắc đầu “Sẽ không nhìn lầm, tôi đưa Bạch Tiêu Linh về, ngay tại nhà cô ta, một nam nhân trẻ tuổi, trên người anh ta có mùi sói.”

Nói như vậy, những người khác cho dù cảm thấy không có khả năng, cũng không khỏi tin ba phần lời của Tịch Trăn.

“Mày có bị đối phương phát hiện không?”

“Tôi… Tôi không chắc chắn, tôi khi phát hiện ra thì anh ta ngay lập tức chạy trốn, không ở lại nhiều. ”

“Ngoại trừ nam nhân kia, có người khác hay không?”

“Không có, tôi chỉ nhìn thấy một người, lúc trước Bạch Tiêu Linh cùng tôi nói chuyện phiếm đã kể qua, cha mẹ nuôi của cô ta đã qua đời, hiện tại cùng em trai nương tựa lẫn nhau, nam nhân kia chắc là em trai của cô ta.”

“Điều này không hợp lý… Lang tộc luôn có thói quen sống với bầy đàn, không nên xuất hiện một mình, hơn nữa, trước mắt lang tộc còn sống sót trong xã hội loài người này phần lớn đều nằm ở các thành phố phương bắc.”

“Đúng vậy, sói có ý thức lãnh địa cực kỳ mãnh liệt, nếu đã định cư ở phương bắc, trừ phi xảy ra tai nạn nghiêm trọng, nếu không không có khả năng di chuyển đi nơi khác.”

“Có thể là sói đơn không?”

Nếu đó là một con sói đơn độc thì sao?

Đây không phải là điều không thể xảy ra vì một số lý do để tránh xa cộng đồng và đến thành phố này sinh sống một mình.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Đã lâu không ai nói gì.

Mãi đến khi một đám nam nhân cao lớn cười lạnh một tiếng, ánh mắt mọi người đều toàn bộ nhìn qua.

“Đối với Sói mà nói, việc này sẽ dễ hiểu” Người đàn ông nói.

“Như thế nào, mày có ý gì?’’



“Sở dĩ bộ tộc sói khủng khiếp là chúng chiến đấu theo nhóm, có sự phân công lao động rõ ràng và tính kỷ luật cao. Một bầy sói thậm chí có thể vây hãm gấu nâu, nhưng những con sói đơn độc… Ôi, sức chiến đấu thì không mạnh hơn bao nhiêu so với chó hoang.”

“Ý của mày là?”

“Mày có điên không? Đó là một con sói đấy.” Tịch Trăn nghe ra ý tứ của bọn họ, hoảng sợ đến sắc mặt thay đổi “Cho dù là sói đơn độc, đó cũng là một con sói trưởng thành đủ đem chúng ta xé nát.”

Hắn vừa nói như vậy, không ít con cái đều lộ vẻ sợ hãi, chú ý dựa sát vào nhau.

Nhưng một số giống đực không đồng ý với quan điểm của Tịch Trăn.

“Tịch Trăn, mày có nghĩ tới, nếu con sói đơn độc này gặp giống cái cùng tộc của chúng ta sẽ xảy ra chuyện gì không?”

“Đúng vậy, Tịch Trăn, chúng ta phải suy nghĩ về lâu dài, lang tộc lấy gia đình làm căn cứ, chỉ cần có một con sói đực và một con sói cái, là có thể sinh sôi nảy nở thành lập tộc nhỏ quần lại với nhau, còn có thể hấp dẫn những con sói đơn độc khác gia nhập, đợi đến khi bầy sói lớn mạnh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ trốn ở đâu?”

“Thật vất vả mới được sống an nhàn ở một thành phố vài năm, làm sao có thể xuất hiện một con sói chứ.”

“Chỉ cần để cho con sói này biến mất, cuộc sống của mọi người có thể giống như trước kia.”

‘’Bộ tộc sói nhỏ mà thôi, chúng ta nhiều người hơn, đối phó với một con sói thì dư giả đối phó.’’

Người phụ họa đồng tình càng ngày càng nhiều, ngay cả giống cái vốn sợ hãi cũng nhịn không được tỏ vẻ đồng ý: “Thừa dịp hắn cô đơn một mình, chúng ta phải xuống tay trước.”

Tịch Trăn khó có thể tin nhìn bọn họ, “Các người biết mình đang nói cái gì không… Chỉ là những con thỏ hơn nữa, cũng không có khả năng đấu với một sói…”

Giọng nói của hắn, bị một đám đồng loại phẫn nộ loại bỏ ngoài tai.





Bạch Tiêu Linh không nghĩ tới, chỉ ngẫu nhiên gặp một lần, đám yêu tộc của cô đã dấy lên sóng to gió lớn.

Thế giới của cô rất nhỏ, mong muốn của cô không lớn, không lo lắng về vấn đề lớn như việc sống chết của yêu tộc, cô chỉ muốn tìm một người yêu mình cùng nhau sống bình thường và trải qua cả đời hạnh phúc.

Hoặc, nếu như có thể thoát khỏi thân phận yêu tộc của bản thân, vậy thì càng tốt. Không cần thính giác nhanh nhạy hay khứu giác nhạy bén đặc trưng, càng không cần như hiện tại cuộn mình lại một góc trên giường như thế này, lòng bàn chân toát ra từng giọt mồ hôi, thân thể nóng lên trở nên mềm nhũn một cách vô lực.

Điều này cảm giác rất quen thuộc, giống như lần trước – bị kích thích bởi mùi của hoocmon   nam mạnh mẽ, sinh lý không kiểm soát được chúng.

Cô ấy ghét bản thân mình như vậy.

Hơn nữa nghĩ về những lời Tịch Trăn nói, cô càng không nhịn được tự chán ghét bản thân, giống như coi mình là một cỗ máy tùy thời điểm động dục mà sinh sôi nảy nở, thật sự rất kinh khủng.

Cửa phòng được một cánh tay nhẹ nhàng gõ vào, Bạch Sóc ở bên ngoài hỏi cô: “Em muốn gọi chút đồ ăn mang đến nhà, bữa tối nay chị muốn ăn gì?”

Bạch Tiêu Linh nằm nghiêng người trên giường, ôm gối rơi nước mắt “Chị không muốn ăn.”

Bạch Sóc nghe âm thanh giọng nói có chút không đúng, nghi ngờ nói: “Chị không khóc đúng không?”

Bạch Tiêu Linh vừa ủy khuất lại tức giận, cố gắng hét rất lớn nhưng thực tế không có quá nhiều âm lượng đáp: “Không có.”

Ngoài cửa bắt đầu trầm mặc một lát, Bạch Sóc hỏi lại lần nữa: “Thật sự không ăn gì sao?”

“Không ăn.”

“Em đi hoa viên nhổ chút cỏ cho chị nhé được không?”

“…”

Bạch Tiêu Linh có cảm giác bị coi thường, cô tức giận ngồi dậy hướng về cửa phòng hét lên: “Đã bảo là không ăn, Không cái ăn gì hết, kể cả cỏ cũng không. Không ăn, không ăn, chị không muốn ăn”

Bạch Sóc: “…”



Tiếng bước chân bên ngoài cửa đã rời đi.

Bạch Tiêu Linh ở trên giường xoay người lại nằm xuống tiếp tục ôm gối khóc.

Cô không có cách nào khác, cảm giác dày vò sinh lý không biết nên làm như thế nào, ngoại trừ việc mạnh mẽ chống đỡ cùng với nỗi khổ sở này, đổi lại cô chỉ cần chịu đựng.

Rất khó chịu.

Thêm đó là sự ủy khuất…

Cô nhắm mắt lại, lại có vài giọt nước mắt lăn xuống, thấm ướt tấm ga trải giường, từng mảng từng mảng ướt đẫm.

Lần trước làm sao cô vượt qua được nhỉ?

Hình như là cứng rắn chống đỡ mấy tiếng đồng hồ, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh ngủ cảm giác kỳ lạ kia mới tan biến sạch sẽ.

Chẳng lẽ lần này cũng phải cố gắng chống đỡ đến khi ngủ mới có thể giải thoát được sao?

Bạch Tiêu Linh càng nghĩ càng muốn khóc, cảm thấy mình thật sự thảm hại.

Có cách nào để ngủ nhanh không.

Vừa nghĩ tới cô chợt nhớ ra trong túi có một chai rượu, vốn định mang đi dự tiệc, sau đó tiệc tùng thì cũng không tham gia, rượu thì mang về lại.

Thành thật mà nói, cô không thích uống rượu cho lắm, thậm chí có một chút khó chịu, nhưng xem xét lại thì sau khi say rượu có thể ngủ đến bất tỉnh, nên cô quyết định thử.

Bạch Tiêu Linh lau nước mắt đứng lên, đi lật túi ra tìm chai rượu.

Lấy ra rồi cô mới biết mình không mở bằng tay không được, cầm rượu xuống lầu tìm dụng cụ khui chai, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Bạch Sóc, cầm chai rượu trở về phòng cùng với một cái ly thủy tinh bước đi.

Bạch Sóc: “Chị không ăn cơm tối mà uống rượu???”

Bạch Tiêu Linh phớt lờ qua cậu.

Trở về phòng của mình, mở chai rượu vang, cô bắt đầu uống từng ly một. Không biết uống thì vài ly mới có thể say, đầu tiên uống ba cốc, sau đó ngồi trên giường chờ phản ứng.

Đợi một lát, cảm thấy phản ứng có chút không đúng, đầu càng ngày choáng váng, thân thể càng nóng, tay chân càng mềm nhũn một cách đáng sợ…

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạch Tiêu Linh cảm thấy biện pháp này không đáng tin cậy, buông ly rượu xuống, đầu váng mắt hoa xiêu vẹo đi vào phòng tắm.

Bạch Sóc từ khi nhìn thấy cô cầm chai rượu bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, vẫn canh giữ ngoài cửa, hiện tại thấy cô đi vào phòng tắm, lập tức nhíu mày, đuổi theo hỏi cô: “Rốt cuộc chị bị sao vậy? Có phải hôm nay đi dự tiệc thì có chuyện gì xảy ra đúng không? Vừa trở về liền buồn bực nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, không ăn cơm tối còn uống rượu nữa.”

Lời còn chưa dứt, Bạch Tiêu Linh mở vòi hoa sen ra, bọt nước lạnh như băng bắn tung tóe cả người cậu.

Bạch Sóc tức giận, đưa tay tắt vòi nước “Chị nhiều uống rượu như thế này rồi còn muốn tắm rửa?”

“Em đừng để ý đến chị…” Bạch Tiêu Linh choáng váng, hai tay đi kéo công tắc vòi nước, dòng nước lạnh lại phun ra.

Bạch Sóc nghi ngờ cô có phải đã say hay không, một tay siết chặt eo Bạch Tiêu Linh, tay kia với tới tắt vòi nước “Không được, uống rượu không thể tắm.”

“Chị muốn tắm.’’ Bạch Tiêu Linh giãy dụa nắm công tắc vòi nước, cả người cô khó chịu như có hàng ngàn con kiến bò bên trong, hai má bị nóng đến đỏ bừng, căn bản không nghe được lời Bạch Sóc nói lọt qua tai.

“Tắm nước nóng có được không?” Bạch Sóc đau đầu nhượng bộ “Uống rượu không thể tắm nước lạnh.”

“Không, chị muốn nước lạnh…” Bạch Tiêu Linh cố chấp dùng sức bật công tắc vòi nước trước mắt.

“Chỉ có thể rửa nước nóng, chị đợi em.” Bạch Sóc điều chỉnh công tắc theo hướng nước nóng.

Lắc đầu nhíu mày, Bạch Tiêu Linh điều chỉnh công tắc ngược lại theo hướng nước lạnh “Chị muốn nước lạnh”

Bạch Sóc tiếp tục đổi sang hướng nước nóng.

Bạch Tiêu Linh lại xoay về phía nước lạnh.

Không kiên nhẫn, Bạch Sóc lại bật nước nóng một lần nữa, sau đó trước khi đợi cô kịp phản ứng lập tức đè cô lên tường, không cho tay cô chạm vào công tắc.

Bạch Tiêu Linh mơ mơ màng màng giãy dụa vài cái, sau một giây đột nhiên oa lên khóc: “Rốt cuộc anh có phải là em trai tôi hay không đây? Em trai gì mà không vâng lời chút nào.”

Bạch Sóc cũng rất tức giận “Một là tắm như vậy, hai là chị cũng đừng tắm nữa.”

“Em trai đáng ghét.” Bạch Tiêu Linh vừa khóc vừa mắng, dùng sức đẩy cậu ra, dùng sức đánh cậu mấy cái rồi bắt đầu cào cấu. Cô không muốn tắm nước nóng, cô phải tắm nước lạnh.

Toàn thân cô đã sắp nóng quá độ, cô chỉ muốn nước lạnh.

Môi đột nhiên bị bịt kín, cô muốn mắng không cũng ra câu, đầu lưỡi cậu xông vào, mang theo lửa giận có ý trừng phạt, nặng nề quấn lấy môi lưỡi của cô, nuốt hết nước bọt, ngay cả linh hồn với hơi thở của cô dường như cũng sắp bị anh hút hết đi.

Thân thể Bạch Tiêu Linh lập tức mềm nhũn xuống, dòng nước ấm từ đâu như chảy qua trong người, cô giống như con cừu non ướt đẫm trong cơn mưa, đang cố gắng ngửa đầu, đáng thương hấp thụ sức lực từ anh.

Hơi nước mông lung phản chiếu qua tấm gương, bọn họ hôn mãnh liệt đến nỗi tiếng nước cũng không thể che đi được hơi thở dốc dồn dập của cả hai, nhiều lúc ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rên rỉ liên tục.

Sự ngọt ngào như mật đường này bao quanh trong không khí, không cách nào xua tan.

Nhiệt độ cả người tiếp tục tăng lên, não cô thiếu oxy khiến hô hấp khó khăn hơn, cơ thể mềm mại dán hết lên người anh.

Bạch Sóc hung hăng hôn cô một trận, rốt cuộc cũng chịu buông ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang say khướt của cô hỏi: “Còn không mắng nữa sao?”

Bạch Tiêu Linh có chút ngây ngốc, đôi môi hồng nhỏ bị hôn ướt át cả lên, sáng lấp lánh đẹp lạ một cách bất thường, cô mơ màng lắc đầu, sau đó vòng tay quay quấn quanh cổ cậu, chủ động muốn cùng cậu tiếp tục hôn.

Thân thể Bạch Sóc cứng đờ, sau đó lập tức đáp lại cô, chỉ hận không thể nuốt cô một ngụm vào bụng.

Thân thể dán sát vào nhau, áo ướt đẫm biến thành một sợi dây trói buộc vô hình, cậu hôn cô một lúc, rồi chuyển xuống cắn da lên chỗ thịt trắng ngần trên cổ cô, thở dốc một hơi anh tiếp tục ngậm lấy vành tai trái nhỏ nhắn của Bạch Tiêu Linh.

Ở nơi đó, cô đặc biệt nhạy cảm đến lạ thường, lập tức nức nở kêu lên một tiếng, chỉ một thanh âm nhỏ này làm cho phía dưới Bạch Sóc cứng đến phát đau.

Không dám hành động gì thêm, anh ở trước mặt cô luôn thiếu vài phần dũng khí, chỉ lo sợ rằng sau khi cô tỉnh rượu sẽ hận cậu mất.

Lỡ đâu người chị yêu này của mình, sẽ coi cậu như mãnh thú hung dữ mà chán ghét, thà cậu nguyện làm chị em với cô cả đời vĩnh viễn không tách ra…

Tâm cậu có ý nhưng trái tim Bạch Sóc lại không chịu được.

Cậu cúi xuống, buộc cô phải nhìn mình, Bạch Sóc hỏi: “Bạch Tiêu Linh, em có dám cá mình không hối hận không?”

Cô nhíu mày, một ngón tay mềm mại chọt lên mặt cậu “Em trai đáng ghét, phải gọi là chị gái.”

Thật sự là say không nhẹ rồi.

Bạch Sóc sờ sờ gò má mình, hơi nheo mắt lại nhìn cô nói: “Chị nhớ kỹ vào, là chị động tay trước đấy nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play