Trong phòng hai bé có đồng hồ báo thức, mỗi ngày đúng bảy giờ vang lên, đều không cần Ngu Vãn đi kêu, tự mình sẽ mang dép lịch bịch chạy ra.

Trước ôm mẹ, lại đi ôm ba, giọng nói mềm mại nói chào buổi sáng.

Nhưng hôm nay, Ngu Vãn và Lục Thức chỉ nhận được một cái ôm chào buổi sáng từ con trai.

Lục Tiểu Khê đứng dựa vào góc tường, cúi đầu im lặng, bàn tay nhỏ bé cũng bất an kéo góc áo ngủ.

Bọn họ vừa thấy đã biết tình huống không ổn rồi, vội đi qua đó ngồi xổm xuống trước mặt bé.

“Khê Khê làm sao vậy? Có phải không thoải mái trong người hay không?”

Lục Tiểu Khê nắm góc áo, ngẩng mặt lên nhìn ba mẹ, giọng cứ như muỗi kêu: “Con, con……”

Nói còn chưa dứt lời, khuôn mặt nhỏ đỏ lên lại ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Hai vợ chồng chưa kịp hỏi lại, Lục Tiểu Ngộ đã giành nói: “Con biết Khê Khê làm sao!”

Ngu Vãn và Lục Thức đều ngờ vực nhìn về phía con trai thì nghe thấy cậu lớn tiếng hét lên: “Sáng hôm nay Khê Khê đái dầm, con đều thấy, quần em bị ướt nước tiểu. Khê Khê đã 4 tuổi còn đái dầm, mặt xấu hổ.”

Lục Tiểu Khê vừa nghe bí mật lớn như vậy của mình bị anh trai lớn tiếng nói ra thì vành mắt nhất thời trào nước mắt

“Huhuhu mẹ ơi không phải con cố ý đái dầm.”

Bé con thương tâm khổ sở khóc lớn lên, nước mắt trong suốt như hạt châu tí tách rơi xuống.

Ngu Vãn nghe con gái khóc đến mức đau lòng, vội vàng bế con bé lên rồi vỗ nhẹ lưng dỗ bé: “Mẹ biết Khê Khê không phải cố ý, chuyện này không có gì xấu hổ, Khê Khê không khóc không khóc.”

Cô ôm con gái vào phòng ngủ của mình.

Lục Thức quay đầu lại nhìn về phía con trai mình, nhíu mày bảo: “Con đi ăn cơm sáng trước, đợi lát nữa ba dạy dỗ con sau.”

Nói xong cũng đi theo vào phòng.

Lục Tiểu Ngộ bị bỏ lại tại chỗ: “!!”

Cảm thấy mình sắp gặp họa rồi QAQ

Ngu Vãn ôm con gái đến trên giường, trước tiên thay quần áo sạch sẽ cho cô bé rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt: “Khê Khê không khóc nha, trẻ con đái dầm rất bình thường, việc này đều không mất mặt.”

Lau mười mấy tờ giấy khăn, lại dịu dàng dỗ một lúc, cuối cùng cũng dỗ con bé nín khóc.

“Mẹ nhớ rõ trước đây Khê Khê sẽ tự mình đứng dậy xi xi mà, đêm qua có phải uống nhiều nước hay không?”

Hốc mắt Lục Tiểu Khê ửng đỏ, hít hít cái mũi nhỏ của mình, nhớ lại một lát rồi ấm ức đáp: “Đêm qua con uống lên hai ly nước dâu tây, buổi tối nằm mơ thấy đến phòng vệ sinh, sau đó buổi sáng tỉnh lại thì thấy quần nhỏ và khăn trải giường của con đều ướt.”

“Vậy đêm qua chỉ là tình huống ngoài ý muốn.” Ngu Vãn trấn an con gái bằng giọng nói dịu dàng: “Tối hôm nay trước khi đi ngủ Khê Khê uống ít nước một chút thì sẽ không đái dầm nữa.”

Nhưng anh chê cười con, anh nói con đã 4 tuổi rồi còn đái dầm, xấu hổ ạ.” Lục Tiểu Khê nói với vẻ tiu nghỉu, nói chuyện cái miệng nhỏ mếu lên, lại bắt đầu buồn.

Ngu Vãn lập tức nói: “Con đừng nghe anh nói bừa, ai nói 4 tuổi không thể đái dầm, lúc mẹ năm tuổi cũng đái dầm.”

Lục Tiểu Khê nghe được mẹ lớn tuổi hơn mình còn đái dầm thì kinh ngạc ồ một tiếng.

Ngu Vãn lau vài giọt nước mắt trên đôi mi dài của con gái và hỏi: “Khê Khê cảm thấy ba giỏi hay không?”

Lục Tiểu Khê không chút nghĩ ngợi đã gật đầu, nói bằng giọng non nớt: “Giỏi! Ba siêu giỏi, giỏi nhất!”

Ngu Vãn cười cười, tiếp tục dỗ cô: “Ba là người giỏi như vậy, lúc 6 tuổi cũng còn đái dầm đó, cho nên bây giờ Khê Khê đái dầm không đáng kể chút nào.”

Lục Thức đứng bên cạnh:?

Lục Tiểu Khê ngẫm lại dáng vẻ ngày thường không gì không làm được của ba, bé không thể tin được ba đều đã 6 tuổi thế nhưng còn sẽ đái dầm, lập tức quên mất khổ sở của mình, chớp mắt hỏi: “Thật sự ạ?”

“Đương nhiên rồi, mẹ khi nào đã lừa gạt Khê Khê. Không tin Khê Khê đi hỏi ba một chút xem.”

Lục Tiểu Khê quay đầu lại, ngước đầu nhỏ nhìn về phía Lục Thức: “Ba ơi, thật sự 6 tuổi ba còn đái dầm sao?”

Lục Thức: “……”

Đối diện với đôi mắt to ngập nước của con gái và với ánh mắt ám chỉ “Anh nói đúng nhanh lên hoặc là đêm nay anh đến ngủ phòng cho khách” của cô vợ nhỏ, anh chỉ phải gật đầu không cần mặt mũi.

Anh thừa nhận: “Đúng vậy, ba 6 tuổi còn đái dầm.”

Lục Tiểu Khê nghe vậy lập tức chuyển khóc thành mỉm cười, đôi mắt hạnh còn ửng đỏ cong lên, hoàn toàn không còn xấu hổ với chuyện mình tiểu trên giường.

Ba giỏi như vậy cũng sẽ đái dầm, mẹ xinh đẹp như vậy cũng tiểu trên giường, vậy bé đái dầm cũng không mất mặt!

Được rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa sáng đi.” Ngu Vãn nắm tay con gái đi ra ngoài.

Tới phòng khách, Lục Tiểu Ngộ ngồi trước bàn ăn, từ trước đều là Lục Tiểu Khê ngồi cùng bên với cậu, nhưng hôm nay, bé con buồn bực.

Đôi tay ngắn ngủi của cô bé cố sức kéo ghế của mình sang một bên, lại nhón chân ngồi lên trên, khuôn mặt nhỏ phồng lên như cái bánh bao: “Anh chê cười em, anh hư, em không ngồi cùng với anh.”

Lục Tiểu Ngộ bị đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh: “……”

Ăn xong bữa sáng, Lục Tiểu Ngộ lại bị ba cậu xách vào phòng làm việc, phạt đứng năm phút trước, sau đó mới bị dạy dỗ.

“Con là anh, ngày thường phải nhường em gái nhiều hơn một chút. Sao có thể lớn tiếng nói chuyện em gái tè dầm, còn chê cười em gái như vậy.”

Lục Tiểu Ngộ đứng, còn chưa bằng ba đang ngồi, đầu hơi ngửa lên, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện lên một chút tủi thân: “Nhưng Khê Khê đái dầm, con không có nói dối nói bậy.”

Tính tình của Lục Thức trước đây không tính là tốt, sau khi quen biết Ngu Vãn thì những cảm xúc cùng kiểu với kiên nhẫn và dịu dàng mới dần dần nảy sinh.

“Khê Khê tè dầm, nhưng đây là chuyện con bé không muốn nói cho người khác, cho dù con biết cũng không thể tự chủ trương thay em nói ra.”

Lục Tiểu Khê bĩu môi, vẫn là dáng vẻ không chịu phục cho lắm.

Lục Thức suy tư ngày thường cô gái nhỏ làm sao giảng đạo lý cho hai đứa con yêu.

“Đổi lại là con làm chuyện gì cảm thấy mất mặt, con có bằng lòng bị Khê Khê lớn tiếng gào ra không?”

Lục Tiểu Ngộ suy nghĩ, hơi bị dao động, cúi đầu, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: “Không muốn.”

Cửa phòng làm việc được đẩy ra, Ngu Vãn bước vào với một đĩa dưa Hami đã cắt sẵn, lúc nhìn về phía Lục Thức thì chớp mắt, ý là hỏi anh nói chuyện đến đâu với con trai rồi.

Lục Thức hơi gật đầu, tỏ vẻ gần xong.

Ngu Vãn đặt đĩa đựng trái cây lên trên bàn, lại đưa cái nĩa nhỏ cho Lục Tiểu Ngộ, nở nụ cười: “Dưa Hami rất ngọt, Ngộ Ngộ nếm thử.”

Lục Tiểu Ngộ thích ăn quả này, cầm cái nĩa trong tay đâm một miếng bỏ vào trong miệng, cậu cắn dưa hỏi: “Ba nói con là anh, phải nhường em gái nhiều hơn, vì sao anh trai phải nhường em gái ạ?”

Ngu Vãn suy nghĩ nói: “Ngộ Ngộ con biết không, con và Khê Khê là do mẹ cùng mang thai, lúc trước các con ở cùng nhau mười tháng trong bụng mẹ.”

Lục Tiểu Ngộ nghe vậy thì nhìn cái bụng bằng phẳng của Ngu Vãn, kinh ngạc cực kỳ: “Mẹ bụng mẹ nhỏ như vậy, sao có thể chứa được con và Khê Khê á?”

Ngu Vãn cười cười: “Lúc ấy các con nhỏ hơn, chỉ lớn hơn mầm đậu nhỏ một chút, từ từ mới càng ngày càng lớn.”

Cô chuyển sang vấn đề chính: “Nhưng mà dinh dưỡng trong bụng mẹ có hạn, mỗi ngày con ăn nhiều hơn một ít, em con ăn ít đi một ít, cho nên lúc sinh ra, con nặng hơn Khê Khê một cân. Hiện tại vóc dáng của Ngộ Ngộ cao hơn Khê Khê, sức lực cũng lớn hơn Khê Khê.”

“Trong những bộ phim Spider Man Batman mà con đã xem, có phải người mạnh mẽ phải bảo vệ người tương đối yếu ớt hơn một chút hay không?”

Lục Tiểu Ngộ gật đầu.

“Cùng một đạo lý, Ngộ Ngộ hiện tại cao hơn Khê Khê, sức lực cũng lớn, có phải cũng nên nhường em gái hơn hay không?”

Lục Tiểu Ngộ bị thuyết phục.

Ngu Vãn lại nói: “Vừa nãy Ngộ Ngộ nói lời chọc Khê Khê, bây giờ con đi qua đó nói một tiếng xin lỗi Khê Khê có được không?”

Lục Tiểu Ngộ do dự một lúc rồi cuối cùng gật đầu: “Dạ.”

“Ngộ Ngộ thật ngoan.” Ngu Vãn sờ đầu con trai: “Khê Khê đang chơi trò chơi ghép hình ở phòng đồ chơi, con đi tìm em đi.”

Năng lực hành động của Lục Tiểu Ngộ siêu mạnh, lập tức mang dép chạy bình bịch đi.

Ngu Vãn lại đứa dưa Hami đến chỗ Lục Thức, lúc phải đi, cổ tay bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Cô quay đầu lại: “Không phải anh còn có việc công ty cần xử lý sao, em đi xem Khê Khê và Ngộ Ngộ thế nào.”

Chút việc nhỏ này bọn nhỏ có thể xử lý tốt. Hơn nữa, giáo viên cũng sắp đến, Vãn Vãn ở chỗ này với anh đi.”

Hai bé con đều mời giáo viên, dựa theo sở thích của từng người, một bé học vẽ tranh, một bé học mô hình máy móc.

Ngu Vãn ngẫm lại cũng phải, vì thế cô cầm một quyển sách trên kệ sách rồi ngồi xuống trong lòng anh.

Cô lật hai trang, xỉa một miếng dưa Hami, cắn một miệng nhỏ, lại giơ tay lên đút anh, cười tủm tỉm đáp: “Rất ngọt.”

Lục Thức nhìn tư liệu, cúi đầu cắn một miếng nữa nơi cô vừa cắn, cong môi đáp: “Ừm, rất ngọt.”

Sau đó Ngu Vãn ăn xong phần còn lại.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt khi lật trang giấy, rèm cửa sổ hơi mỏng manh bị gió thổi nhẹ, ánh mặt trời ngày xuân ấm áp tiến vào vẩy đầy đất.

Bầu không khí tốt như vậy sẽ khiến người ta không kìm lòng được muốn hôn hay gì đó.

Lúc hôn đến cao trào, tiếng bước chân bình bịch từ xa đến gần vang lên, Lục Tiểu Ngộ vừa kêu ba mẹ vừa đẩy cửa tiến vào.

Sau đó đã nhìn thấy mẹ đang ngồi ở trên đùi ba, cánh tay còn ôm lấy cổ ba, tay ba cũng đặt lên trên eo mẹ.

Bé con sửng sốt, che mắt lại bằng bàn tay nhỏ bé.

Vừa rồi nhất định ba mẹ đang hôn môi, bà ngoại đã nói với cậu, cái này cậu không thể xem!

Ngu Vãn đỏ mặt, nhanh chóng xuống khỏi đùi Lục Thức, lại lấy khăn giấy lau môi.

Lục Thức nhíu mày, vẻ mặt không vui cho lắm, hơi buồn bực khó chịu: “Lục Tiểu Ngộ, không phải đã nói với con trước khi vào phòng gõ cửa sao.”

Lục Tiểu Ngộ chột dạ nhỏ giọng nói: “Con không cẩn thận quên mất.”

Ngu Vãn còn rất xấu hổ, ho khan hỏi: “Ngộ Ngộ tìm ba mẹ có chuyện gì sao con?”

Lục Tiểu Ngộ nhớ tới chính sự, có vài phần khổ sở nói: “Con nói xin lỗi em nhưng em vẫn không để ý tới con, vừa nãy con cho em xem người máy con ráp, em không thèm xem.”

Ngu Vãn và Lục Thức cũng chẳng ngờ con gái còn đang tức giận, chuẩn bị qua đó xem thử.

Lục Tiểu Khê đang vẽ tranh trong phòng, trên một tờ giấy trắng, cô bé vẽ rất nhiều bươm bướm bằng bút chì nhiều màu sắc.

Nhìn thấy bọn họ tới, con bé giơ tác phẩm của mình lên cho bọn họ xem và nói với giọng vui vẻ: “Ba mẹ, đây là cái con học được với cô giáo hôm nay.”

“Khê Khê vẽ con bướm nhỏ rất đẹp.”

Lục Tiểu Khê được ba mẹ khích lệ thì cười càng thêm vui vẻ.

Ngu Vãn ngồi bên cạnh con gái cưng của mình: “Không phải anh hai xin lỗi Khê Khê sao, sao Khê Khê còn không muốn để ý đến anh hả?”

Lục Tiểu Khê bĩu môi lẩm bẩm: “Con nghĩ đến buổi sáng anh chê cười con thì vẫn không vui. Trước đó anh tè trong quần, con cũng không có chê cười anh đó, con không muốn để ý anh trai hư.”

Ngu Vãn lại đi dỗ con bé: “Không phải anh cố ý, anh cũng biết sai rồi mà, lần sau anh sẽ không như vậy. Lúc trước ở phòng làm việc, anh còn bị ba phạt đứng đó.”

Lục Thức ngồi bên kia con gái: “Khê Khê rộng lượng một chút, lần này không so đo với anh có được không?”

Lục Tiểu Khê nghe lời ba mẹ, nghe vậy suy nghĩ và đưa ra điều kiện: “Lát nữa anh chơi với con trò đóng vai gia đình, con sẽ tha thứ cho anh.”

Ngu Vãn và Lục Thức đều nhìn về phía Lục Tiểu Ngộ.

Lục Tiểu Ngộ đã 4 tuổi, tự nhận là đứa trẻ lờn nên ngày thường không muốn chơi cí trò ấu trĩ như vậy với em gái.

Nhưng ai biểu hôm nay cậu chọc em gái tức giận làm chi.

Lục Tiểu Ngộ bất đắc dĩ gật đầu: ”Được.”

Nhìn thấy hai nhóc cuối cùng cũng làm hòa, Ngu Vãn nhẹ nhàng thở ra, cười rộ lên: “Vậy ba mẹ đi ra ngoài, các con tự mình chơi vui nha.”

Lục Thức nhắc nhở con trai bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Lát nữa trước khi bước vào phải gõ cửa trước.”

Nói xong kéo tay Ngu Vãn rời đi.

Lục Tiểu Khê vui vui vẻ vẻ chạy tới phòng lấy ra cái rương nhỏ bảo bối của mình.

Nơi này là một bộ đồ chơi trang điểm đồng thương hiệu Frozen, được thiết kế đặc biệt dành cho trẻ em, chất liệu rất an toàn.

“Được rồi, hôm nay chúng ta phải đi tham gia một buổi vũ hội, trước khi tham gia bọn mình đều phải trang điểm.”

Lục Tiểu Khê lấy ra một vài thỏi son nhỏ, móng vuốt nhỏ chộp vào, hứng thú bừng bừng hỏi Lục Tiểu Ngộ: “Anh hai anh mau nhìn xem anh thích màu nào.”

Lục Tiểu Ngộ: “……”

Lục Tiểu Ngộ nhìn son môi đủ mọi màu sắc, lập tức đeo mặt nạ đau đớn, khó khăn chọn một cái.

Lục Tiểu Khê vui rạo rực rút nắp ra, nhón mũi chân tô cho anh trai một thỏi son cô bé cho là siêu đẹp.

Sau đó lại cầm lấy một hộp má hồng, học điệu bộ khi mẹ trang điểm, ra dáng ra hình thoa lên trên mặt cậu.

Lục Tiểu Ngộ nhìn mình trong gương thì càng thêm thống khổ, gào lên một tiếng: “Khê Khê, bọn mình cứ tính là vẽ xong đi.”

“Không có.” Lục Tiểu Khê lắc đầu, bẻ tay nhỏ chỉ từng cái cho cậu nghiêm túc giảng giải: “Muốn tham gia vũ hội hoá trang chúng mình còn phải kẽ mắt, lông mày, sơn móng tay.”

Lục Tiểu Ngộ: “……?”

Vẻ mặt nhóc con sống không còn gì luyến tiếc, huhuhu cậu không bao giờ lắm miệng nữa.

Từ đây, Lục Tiểu Ngộ 4 tuổi học xong một đạo lý đủ để dùng cả đời…

Tuyệt đối không thể chọc con gái khóc, bởi vì, thật sự, siêu khó dỗ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play