Editor: Mứt Chanh

Ngay từ đầu Lục Thức cũng chỉ muốn hôn và hôn cô bé nhưng mà dần dần, thật giống như có hơi mất khống chế.

Ngu Vãn cũng cảm giác được không đúng.

Cô chịu đựng thẹn thùng run rẩy mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen láy tựa như đang đọng mực của chàng trai.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy.

Cô hơi luống cuống, lông mi run lên kịch liệt, gọi bằng giọng mềm mại: "Lục Thức."

Âm cuối phát ra run rẩy, có cảm giác đáng thương.

Trên trán Lục Thức đã thấm ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, nghe thấy một tiếng mềm như bông của cô bé này thì dường như có dòng điện truyền qua người.

Yếu mềm, càng khó chịu.

Hàm dưới anh căng chặt, hít một hơi thật sâu, bàn tay to che miệng cô lại, giọng nói khàn khàn giống như vừa được đánh bóng bằng giấy nhám: "Vãn Vãn em đừng nói chuyện."

Trong căn phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hai người, cô và anh, đều hơi nặng nề.

Nhưng như vậy hình như cũng không có tác dụng cho lắm.

Lục Thức nheo mắt thì đã thấy cô bé đang mở to đôi mắt ngập nước, đuôi mắt hơi ửng đỏ do vừa mới bị anh hôn

Vẻ ngoài tủi thân và vô tội nhất trêu chọc người ta cực kỳ.

Chỉ nhìn như vậy thôi đã khiến anh hết sức chịu không nổi

Anh chỉ có thể dùng một bàn tay khác che đôi mắt lại, nói bằng giọng khàn khàn: "Ngoan nào, cũng đừng nhìn anh."

Miệng Ngu Vãn hiện tại bị bịt kín, không nói được lời nào, trước mắt lại bị che lại chỉ còn là bóng tối, anh còn đè lên trên người cô, rất nặng!

Loại cảm giác này cũng quá kì quái.

Cô cục cựa muốn ngồi dậy nhưng chân lại không cẩn thận đụng phải gì đó, cơ thể chàng trai đè ở trên người cô ngay lập tức căng chặt như cục đá.

Lục Thức cảm thấy bản thân quả thực sắp phát điên rồi!

Cũng do anh tự tạo nghiệt, hay lắm, nhất định phải hôn trên giường, đánh giá cao tự chủ của bản thân.

Hôm nay anh thật sự con mẹ nó không muốn làm người.

Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt mềm mại lại không bố trí phòng vệ lúc bé con nhìn anh thì tất cả những xúc động tàn sát bừa bãi đó lại bị dập tắt.

Lục Thức cúi đầu, vùi vào cổ cô hít sâu hai hơi hương thơm trên cơ thể cô, lại cọ xát cách chăn mền.

Sau đó hạ quyết tâm cao độ đứng lên, xoay người nhanh chóng bước ra ngoài, không bao lâu trong tay cầm một hộp kem tiến vào.

Anh nhét kem vào trong tay cô: "Em ăn cái này nhé, anh đi tắm rửa một cái."

Nói xong lấy một bộ quần áo trong tủ để thay sau khi tắm xong rồi xông thẳng vào phòng tắm.

Cảm giác lạnh lẽo trên hộp kem lan tràn trong lòng bàn tay, Ngu Vãn dần dần lấy lại tinh thần.

Trên mặt cô thật là nóng, lỗ tai đỏ tựa như có thể lấy máu.

Trong phòng vệ sinh tiếng nước ào ào không ngừng chảy ra, có lẽ cô đã biết chuyện gì xảy ra. Lúc anh mới vừa đứng dậy, cô không cẩn thận còn ngắm tới nơi khác thường trong quần anh.

Thật sự rất rõ ràng.

Ngu Vãn khá xấu hổ, cô mở nắp lên, nắm chiếc muỗng nhỏ bằng gỗ rồi múc một muỗng kem bỏ vào trong miệng.

Ăn xong một hộp kem, cô thở phào một hơi, hơi nóng trên mặt cuối cùng cũng giảm đi hơn phân nửa.

Lúc này tiếng nước trong phòng vệ sinh cũng không còn, cửa bị đẩy ra, Lục Thức vừa lấy khăn lông lau nước trên đầu vừa đi ra.

Anh ngồi xuống mép giường.

Những giọt nước từ ngọn tóc đen rơi xuống khăn trải giường màu xám đậm khuếch tán thành một vòng quầng mờ.

"Cái kia, vừa rồi anh không phải cố ý." Lục Thức sợ cô hiểu lầm anh đang đùa giỡn lưu manh, chỉ có thể giải thích khá là lúng túng, "Cái kia là phản ứng sinh lý bình thường mà mỗi người con trai đều sẽ có, anh, anh khống chế không được."

Lần đầu tiên anh nói chuyện bởi vì khẩn trương mà nói lắp một tí.

Ngu Vãn ngồi ở đầu giường, trong lồng ngực ôm một cái chăn mỏng mùa hè, cúi đầu xuống, vệt ửng đỏ thật vất vả mới tiêu tán bởi vì anh nhắc lại mà hiển hiện từng tầng từng tầng.

Trời ơi, không phải đã qua rồi sao, anh muốn nhắc lại nữa làm chi!

Thì... đôi bên cứ quên đi không được sao!

Lục Thức thấy cô cúi đầu không nói lời nào thì cho rằng cô đang giận mình. Mà anh sợ nhất là cô không vui với anh, không để ý tới anh.

Anh hơi gấp, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô: "Vãn Vãn em hiểu mà, cấu tạo giữa con trai và con gái không giống nhau nên tương đối dễ dàng cái kia, em đừng giận anh mà."

Nói xong lời cuối cùng Lục Thức đều có hơi tuyệt vọng, anh cũng không biết bản thân đang tán gẫu lung tung cái gì.

Hai má Ngu Vãn đỏ ửng thành quả anh đào nhỏ, cuối cùng cắn môi, tựa như không thể nhịn được nữa cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Được rồi, Lục Thức anh đừng nói nữa, em không có giận anh."

Dừng một chút rồi nói với giọng mềm mại: "Anh có thể đi ra ngoài trước một chút hay không."

Lục Thức nắm lấy tay cô không nới lỏng, nhíu mày, nói với vẻ không tin: "Không phải không giận anh sao?"

Vậy tại sao không muốn thấy anh, còn muốn để anh đi ra ngoài?

Ngu Vãn không còn cách nào, chỉ có thể e thẹn nhỏ giọng: "Em không có mặc cái kia, bây giờ em muốn mặc vào."

Vừa rồi vẫn luôn ở trạng thái vừa ngơ ngác vừa thẹn thùng, cô xem nhẹ một chuyện đặc biệt quan trọng... Lúc mình ngủ mơ mơ màng màng đã cởi áo lót ra.

Lục Thức ngồi không nhúc nhích mà nhìn cô, chân thành đặt câu hỏi: "Vãn Vãn, anh có thể hỏi em một chuyện không?"

Ngu Vãn nhìn biểu cảm hoang mang của anh thì gật đầu: "Anh hỏi đi."

"Thì là," Lục Thức hỏi ra một câu hỏi vẫn luôn chưa nghĩ thông suốt bắt đầu từ lúc cô ngủ, "Sao em có thể dưới tình huống không cởi quần áo bên ngoài đã cởi cái bên trong ra, em có thể biểu diễn một lần nữa cho anh không?"

Ngu Vãn: "???"

Ý xấu hổ xông lên, cô thở phì phò trừng anh: "Anh mà không ra ngoài nữa, em thật sự sẽ giận đó."

Lục Thức: "......"

Thôi được, xem ra cái nghi vấn này vẫn không thể giải đáp.

Anh đứng lên, xoay người đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Ngu Vãn cởi áo trên, nhanh chóng cầm lấy món màu hồng kia, mu bàn tay vươn ra cài một hàng cúc áo rồi tròng áo trên lên.

Hai chiếc vớ nhỏ được anh gấp chỉnh chỉnh tề tề đặt ở đầu giường, cô nhìn nó, đôi mắt nhịn không được cong lên.

Trước đó cô được anh ôm một mạch trở về nên dép lê không ở mép giường, Ngu Vãn mang vớ vào, đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Thức ngồi trên sô pha xem điện thoại, nhìn thấy cô ra rồi thì lập tức qua đó bế người lên.

"Dưới đất lạnh." Anh giải thích.

Ngu Vãn đỏ mặt nhỏ giọng cãi lại: "Em mang vớ, không lạnh."

Lục Thức cười ừ một tiếng, thẳng thắn thành khẩn nói: "Anh tìm lý do muốn ôm em."

"......"

Ngu Vãn không nói chuyện nữa.

Bắt đầu từ hồi học lớp 3 tiểu học, cô chưa từng đòi ba mẹ ôm, bây giờ đầu gối cô đang được tay anh nâng lên, lấy cái kiểu ôm con nít.

Ngu Vãn hơi thẹn thùng nhưng trong lòng lại thấm ra chút ngọt.

Ở nơi này của anh, hình như cô không cần vội vã trưởng thành như vậy, có thể giống con nít, được thương yêu được dỗ dành.

Lục Thức ngồi trên sô pha, trực tiếp đặt người lên đùi, tay anh ôm chầm bên hông cô, một lần nữa cầm lấy điện thoại.

Tư thế này thân mật lại rất mập mờ.

"Buổi tối chúng ta ăn cháo hải sản nhé?"

Anh trưng cầu ý kiến của cô, cúi đầu, hơi thở của anh phả qua cổ cô.

Hơi ngứa một chút, Ngu Vãn không quen lắm.

Nhưng cô không trốn, bọn họ là bạn trai bạn gái mà, tiếp xúc kiểu này mới đúng.

Cô thử để bản thân thích ứng, chậm rãi, cũng thả lỏng lại.

"Vâng ạ, buổi tối ăn cháo hải sản." Cô nói.

Lục Thức ấn vài cái trên màn hình, chốt đơn xong thì ném điện thoại sang một bên, ngược lại nhìn về phía cô bé trong lòng mình.

Anh có thể nhận ra được cô hơi khẩn trương và thẹn thùng, vành tai đều đỏ.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc thân thiết với bất kỳ người khác phái nào như vậy, trước khi thi đại học, bọn họ chỉ nắm tay nhau thôi.

Tuyệt đối không giống như bây giờ xuất hiện tình huống cô bé ngồi trên đùi anh.

Nhưng anh cũng có thể phát hiện cô đang rất cố gắng khắc phục.

Không có cô gái nào ngoan hơn tốt hơn cô.

Nhưng cô càng như vậy thì có đôi khi đáy lòng Lục Thức sinh ra bất an hơn, những lời bác sĩ nói với anh vào hôm đó một chữ anh cũng không quên.

Bác sĩ nói có khả năng cô vẫn luôn mất trí nhớ nhưng cũng có thể đột nhiên nhớ ra.

Lục Thức suy nghĩ đen tối không chỉ hơn một lần, khiến cô vĩnh viễn không nhớ được chuyện lúc trước là được.

Nhưng lỡ như cô nhớ ra thì sao?

Bây giờ cô gái nhỏ thích anh, dựa vào tiền đề là quên mất Giang Triệt.

Nếu một ngày nào đó cô nhớ ra, có thể cảm thấy anh đang cố ý lừa gạt cô, có thể cảm thấy cô vẫn thích Giang Triệt hơn hay không?

Những thứ này Lục Thức cũng không biết, cũng không dám suy nghĩ theo giả thiết.

Lúc không có được còn có thể nhịn.

Nhưng mà bây giờ anh đã nếm được vị ngọt của cô, sự tốt đẹp của cô.

Nếu một ngày nào đó nghe cô cũng dùng một giọng mềm mại nói rằng: "Xin lỗi anh, em đã nhớ ra mọi chuyện rồi, Lục Thức em không thích anh".

Anh nên làm gì bây giờ?

Chỉ suy nghĩ một chút nhưng trái tim Lục Thức tựa như đã bị ai đó siết chặt, đau đến mức nghẹt thở.

Ngu Vãn ngồi trong lòng anh, loáng thoáng cảm nhận được cảm xúc của anh tựa như đã thay đổi.

Cô ngước mặt lên nhìn về phía anh, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy?"

Lục Thức cụp mắt, che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt rồi khàn giọng đáp: "Vãn Vãn ở bên anh mãi nhé, cũng vĩnh viễn đừng rời khỏi anh có được không?"

Ngu Vãn bị câu nói bất thình lình này của anh khiến cho sửng sốt, gò má ửng hồng, nhẹ giọng đáp lại: "Chỉ cần anh không thay lòng, em đương nhiên sẽ không rời khỏi anh."

Vẻ lo lắng trong mắt anh tan hết, cuối cùng cũng cười thành tiếng: "Anh sẽ không thay lòng."

Ngu Vãn nhỏ giọng nói thầm: "Vậy cũng nói không chừng."

Mặc dù tình cảm của ba mẹ cô vẫn rất tốt, nhưng trong cái giới này, nhiều hơn vẫn là vợ chồng plastic.

Có một số người là ai chơi theo ý người nấy, có vài người là trong nhà một người, bên ngoài còn một loạt phụ nữ.

Để cho người ta thổn thức đó là rất nhiều đôi vợ chồng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều đi qua mưa gió, chờ có tiền thì chấm dứt mỗi người mỗi ngả, khi ly hôn vì tài sản xé rách mặt, ầm ĩ không biết khó coi đến bao nhiêu.

Chuyện như vậy quá nhiều, từ nhỏ cô đã thường xuyên nghe được.

"Sẽ không." Lục Thức nói với giọng chắc chắn, anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên ngực trái mình.

Ngu Vãn cảm nhận được vòm ngực rắn chắc dưới lòng bàn tay mình và một trái tim mạnh mẽ nảy lên.

Thịch thịch thịch, càng đập càng nhanh.

Cô không rõ nguyên do, chớp mắt hoang mang nhìn anh thì nghe giọng cười trầm thấp của anh

"Từ lần đầu tiên gặp em, trái tim anh sẽ đập nhanh như vậy chỉ vì em thôi."

*

Kết quả thi đại học sẽ được công bố vào giữa tháng 7.

Một ngày trước khi tra điểm, Ngu Vãn trước sau nhận được cuộc gọi từ văn phòng tuyển sinh của đại học Q và đại học B. Họ đều rất nhiệt tình, điều kiện nói ra cũng tốt, tất cả chuyên ngành tuỳ cô chọn lựa.

Ở phương diện này, Ôn Như và Ngu Yến Thanh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của con gái, dù sao hai trường học đều đứng đầu cả nước.

Ngu Vãn không suy xét nhiều, chọn đại học B, tính nết của cô vẫn luôn cực kỳ dốc lòng, khi còn nhỏ hướng tới đại học B, sau khi lớn lên cũng sẽ không thay đổi.

Giáo viên phòng tuyển sinh của đại học B sợ cô đổi ý hoặc là bị cạy góc tường, ngựa không dừng vó đến trong nhà cô, muốn ký giấy cam kết với cô.

Chờ tới nhà Ngu Vãn gặp được cô, giáo viên phòng tuyển sinh nhìn quen việc đời cũng không khỏi kinh ngạc.

Cô bé có thành tích thi tốt như vậy, thế nhưng lại có một gương mặt đẹp đến độ khiến người ta cảm thấy đẹp đến ngỡ ngàng.

Hơn nữa cũng không mọt sách chút nào, cử chỉ khéo léo, đối nhân xử thế khách khí lại có lễ phép, cười rộ lên mắt cong cong, quả thực không thể ngọt ngào hơn.

Ngu Vãn đã quyết định được đại học, nhưng tới đêm tra điểm đó, cô vẫn cứ canh giữ ở trước máy tính, khẩn trương hết sức.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng cũng quay tới 0 giờ, cô nhanh chóng đăng nhập trang web tra điểm, không ngoài dự kiến, giao diện tải lại thất bại.

Cô chưa từ bỏ ý định, thử hết lần này đến lần khác, nửa tiếng trôi qua vẫn không đăng nhập vào.

Ngu Vãn cầm điện thoại gọi cho Lục Thức, hỏi thật cẩn thận: "Anh tra được điểm chưa?"

Đầu kia của điện thoại, giọng chàng trai ôn hòa: "Vẫn chưa, trang web bị sập, anh vẫn chưa vào được."

Cô chán nản thở dài: "Em cũng vậy, rất nhiều lần rồi cũng chưa đăng nhập thành công."

Rõ ràng là tra thành tích của anh, anh ngược lại an ủi cô: "Không sao đâu Vãn Vãn, em ngủ trước, ngày mai xem cũng như nhau."

Ngu Vãn lại không muốn từ bỏ, tra không được điểm cho anh thì đêm nay cô cũng ngủ không yên!

Cô pha ly cà phê, quyết định liều mạng tới cùng với trang web này!

Một giờ, một giờ rưỡi, hai giờ, bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng đen, cơn buồn ngủ của cô cũng càng ngày càng đậm.

Mí mắt cô đều chống đỡ trên dưới, ngáp hết cái này đến cái khác, ngón tay lại không ngừng ấn chuột làm mới giao diện.

Gần đến 3 giờ rưỡi, điện thoại trên bàn rung lên, Ngu Vãn đã buồn ngủ đến mức ý thức không rõ nên chậm rãi cầm lên xem.

Là Lục Thức gửi tin nhắn đến.

【 Lục Thức 】: Anh tra được rồi, 679 điểm. Vãn Vãn, anh có thể học cùng một trường đại học với em rồi.

Nhìn thấy số điểm này, Ngu Vãn lập tức tỉnh táo, cô nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ dụi mắt, lại lấy điện thoại nhìn gần một lần.

Không nhìn lầm!

Ngu Vãn cười rộ lên, đặc biệt đặc biệt vui vẻ nhưng hốc mắt đỏ hoe.

Cô biết ngay từ đầu thành tích của anh kém cỡ nào, mỗi môn hơn chục điểm, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên của cả khối.

Để thi vào cùng một trường đại học với cô, anh thật sự bỏ ra rất nhiều gian khổ và nỗ lực.

Cô khẽ khụt khịt mũi, lại dùng tay dụi mắt, trong tầm mắt mơ hồ vì nước mắt, ánh sáng trên màn hình điện thoại rất sáng.

Ngu Vãn trả lời anh.

"Vâng! Chúng ta cùng nhau vào đại học!"

*

Nhưng mà chờ đến cuối tháng tám, Lục Thức lại không thể đến nhập học vào đại học B với cô, anh đến Đan Mạch một chuyến.

Nơi đó có những trung tâm điều trị tai tốt nhất và họ đi đầu trong ngành khoa học kỹ thuật thế giới về thính học, âm học và nhiều lĩnh vực khác.

Lần này thành tích thi đại học của anh rất tốt, ông cụ Lục càng thêm hạ quyết tâm phải cố gắng bồi dưỡng anh, tất nhiên cũng để bụng chuyện lỗ tai của anh hơn.

Sau này cũng không thể để người ta nói người thừa kế nhà họ Lục là kẻ điếc nửa người.

Nhà họ Lục không chỉ liên hệ với trung tâm điều trị tai tốt nhất ở Đan Mạch, mà còn tìm ra những chuyên gia có uy tín nhất trong lĩnh vực này.

Máy bay sắp cất cánh, trong phòng chờ, Ngu Vãn đưa cho anh kết bình an do tự tay mình đan.

Có một sợi dây mỏng màu đỏ với một nút thắt tinh tế ở giữa, phía dưới còn điểm xuyến một khối ngọc xanh biết sáng long lanh.

"Thật sự phải đi sao?" Trong mắt cô tràn đầy lo lắng, bất an mà nắm lấy anh tay áo hỏi.

Trong khoảng thời gian này cô tra xét thật nhiều tư liệu, bởi vậy cũng biết được cuộc giải phẫu này cũng không phải an toàn trăm phần trăm.

Trái lại, bởi vì phải phẫu thuật dây thần kinh và động mạch cảnh trong nên rủi ro rất cao, hậu quả nghiêm trọng nhất thậm chí là tử vong.

Ngu Vãn do dự, nhỏ giọng hỏi: "Không đi không được sao? Như bây giờ cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt mà."

Cô biết ý nghĩ này của mình rất ích kỷ, cô không phải anh, không bởi vì mang máy trợ thính mà bị người ta cười nhạo, cũng không thể cảm nhận được anh khát vọng gỡ xuống cái này cỡ nào.

Nhưng cô thật sự không muốn để anh mạo hiểm, cũng không muốn chút nào.

Lục Thức nắm chặt kết bình an cô đưa, miếng ngọc kia bị cô nắm thật lâu mang theo nhiệt độ lòng bàn tay cô, rất ấm áp.

Anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Vãn Vãn, anh không muốn về sau chúng ta đi ra ngoài, người khác chỉ chỉ trỏ trỏ em, nói cô bé xinh đẹp như vậy sao không nghĩ thông suốt, tìm một người tàn tật."

Trong lòng Ngu Vãn chua xót không thôi, bĩu môi: "Anh biết mà, em không thèm để ý những cái đó."

Anh cong môi, chạm vào má cô, nói với giọng rất dịu dàng: "Nhưng anh để ý."

"Anh muốn chúng ta đi ra ngoài, người khác nói rằng đôi này thật xứng đôi."

Tiếng thông báo vang lên thúc giục hành khách đăng ký.

Ngu Vãn đứng lên, đôi tay ôm chặt lấy anh, đôi mắt trông mong nhìn về phía anh: "Vậy anh nhất định phải khỏe đó."

"Được." Anh vỗ nhẹ lưng cô, cười trịnh trọng hứa hẹn: "Chờ anh tới đại học B tìm em."

Tác giả có lời muốn nói: Ghi chú: Đoạn về khoa tai Đan Mạch đến từ chính Baidu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play