Editor: Mứt Chanh

Sau khi bước sang tháng 6, thời tiết ngày một nóng hơn, nhiệt độ ngoài trời đã lên đến 37 độ.

Trong phòng bệnh đang mở điều hòa, lúc Lục Thức làm bài thi thì có thể nghe thấy tiếng điều hòa hoạt động phát ra vài tiếng rè rè.

Anh đang viết bài thi tiếng Anh.

Đối với Lục Thức mà nói, cả bài thi đều là từ vựng không quen biết, viết một câu phải cầm điện thoại tra từ vựng muốn năm phút.

Làm đề có bốn lựa chọn, gần như mỗi một từ vựng xuất hiện trong đáp án đều phải tra một chút.

Lục Thức trước đây tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn như vậy.

Nhưng bây giờ, mỗi khi anh viết vài câu, lúc giá trị kiên nhẫn sắp cạn sạch, anh ngẩng đầu nhìn cô bé trên giường bệnh cũng đang cố gắng học tập một cái thì kiên nhẫn ngay lập tức đầy vạch.

Trước đây anh chẳng thích món gì, thậm chí còn chưa trải qua cảm giác thích.

Mấy đứa con trai khác khi còn nhỏ thích bóng đá, ô tô điều khiển từ xa hoặc là món đồ chơi gì khác, những cái đó đều không có ở cô nhi viện.

Cũng sẽ có người có lòng tốt quyên tặng một vài món đồ chơi cho cô nhi viện nhưng hoặc là linh kiện bị hỏng rồi hoặc là tróc sơn, cũ xưa rách nát.

Mỗi lần đến phiên phát đồ chơi được quyên tặng, bọn trẻ sẽ tranh nhau chen lấn tranh đoạt để có được món đồ chơi mà chúng thích.

Còn Lục Thức bảy tám tuổi đứng ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt quan sát, cũng chẳng thèm tiến lên một bước nào.

Anh biết bản thân không thích những món đồ chơi đó.

Trong những năm qua, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là thích. Thích cô bé tốt nhất trên đời.

Kiểu thích này muốn kiềm chế lại không thể.

Giống như nhịp tim dưới lồng ngực, chân thật và mãnh liệt, có thể cảm nhận rõ ràng qua từng giây từng phút.

Làm xong mười lăm câu trắc nghiệm, hơn nửa tiếng trôi qua, Lục Thức ngẩng đầu nhìn Ngu Vãn.

Tốc độ của cô nhanh hơn anh rất nhiều, cô đã lật sang trang, đang làm đề đọc hiểu ở phía sau.

Sau khi ngủ trưa tỉnh lại, Ngu Vãn lấy dây cột tóc tùy ý buộc tóc hai lần nên hơi lỏng lẻo, một sợi tóc rối xõa xuống bên trán, vương trên má.

Cô xem một cách chăm chú nên không nhận ra.

Lục Thức nhìn thấy, ánh mắt theo mấy sợi tóc mềm mại đen nhánh kia rơi xuống chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi của cô gái.

Xuống chút nữa là cổ áo váy ngủ của cô.

Kiểu dáng váy ngủ cũng không hở hang nhưng do lúc cô làm bài thi thì hơi cúi người nên cổ áo cũng đi xuống mở rộng hơn một tí.

Xương quai xanh mảnh mai và thanh tú mơ hồ lộ ra.

Ánh mắt của Lục Thức trở nên sâu thẳm, ánh mắt dừng trên từng tấc da thịt ở chỗ cổ áo của cô gái, trắng tựa như tuyết đầu mùa.

Dưới đáy lòng anh mắng mình một tiếng vô sỉ nhưng ánh mắt lại giống như bị nhựa cao su dính chặt, khó có thể dời đi.

Thậm chí còn muốn nhìn một tí bên dưới cổ áo.

Sau khi Ngu Vãn làm xong bài đọc hiểu, cuối cùng cô cũng phát hiện cảm giác ngứa ngáy bên má mình nên dùng tay vén những lọn tóc lòa xòa đến sau lỗ tai.

Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt nhìn qua của Lục Thức thì khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào mềm mại: "Anh làm bao nhiêu câu rồi?"

Ánh mắt sạch sẽ và sáng ngời của thiếu nữ giống một tấm gương trong suốt phản chiếu những suy nghĩ hạ lưu bẩn thỉu trong lòng anh, Lục Thức bỗng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Mẹ nó, anh quả thực không phải là người mà.

Cô bé mới mười sáu tuổi, anh nghĩ lung tung rối loạn cái gì thế!

Lục Thức cúi đầu, làm bộ lật ra đoạn đọc hiểu tiếng Anh ở phía sau: "Tôi vừa mới làm xong phần chọn trắc nghiệm, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ."

"Không vội mà, anh cứ làm từ từ, chờ làm xong chúng ta dò đáp án với nhau."

Chờ Lục Thức làm xong bài đọc hiểu tiếng Anh thì Ngu Vãn gần như đã viết xong một tờ bài toán khác.

Thành tích tiếng anh của Ngu Vãn rất tốt, bài thi 150 điểm, dưới tình huống bình thường thì trên cơ bản đều là 140 trở lên.

Cô đọc đáp án mình viết, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mỏng: "ACDBC......"

Lục Thức cầm một cây bút đen đều khoanh tròn sửa lại tất cả các câu không giống cô.

Những từ vựng đó đều đã tra cứu, đọc về cơ bản là hiểu và xác xuất làm đúng khá cao. Vấn đề chủ yếu nằm ở chọn trắc nghiệm và cấu trúc, nhưng phàm là kiểm tra ngữ pháp, anh toàn sai.

Sau đó cô bắt đầu giảng cho anh từng câu từng câu một.

Lục Thức không thích học tập, mặc kệ là trường học lúc trước ở trong cô nhi viện hay là ở Minh Đức bây giờ, anh cũng chẳng nghe giảng.

Nhưng lúc này anh nghe giảng đặc biệt nghiêm túc, cô bé nói cái gì, anh sẽ lấy bút ghi chú cái đó.

Anh không thể càn rỡ chậm trễ thời gian của cô.

Giảng xong đã là nửa tiếng sau, đoạn đọc hiểu tiếng Anh của Lục Thức đã chi chít, viết một đống lớn.

"Cảm ơn em." Anh nói, "Em giảng tôi đều nghe hiểu."

Ngu Vãn vội vàng xua tay: "Không sao đâu."

So sánh với ân cứu mạng của anh, chút chuyện nhỏ ấy hoàn toàn chẳng là gì cả.

Hai ngày trước, mấy chú cảnh sát đã tới tìm cô làm việc ghi chép điều tra vụ tai nạn, Ngu Vãn cũng bởi vậy mà thấy được tình huống khi xảy ra tai nạn.

Trong đoạn video giám sát, mưa to như trút nước, đầu xe taxi bốc cháy, khói đen cuồn cuộn, ven đường có không ít người đi đường vây xem nhưng chỉ có anh biết rõ nguy hiểm còn đi về phía trước. Ngu Vãn thấy anh sau khi ôm mình ra ngoài thì chưa đến nửa phút, chiếc xe kia đã nổ tung, các mảnh vỡ văng khắp nơi.

Chính mắt nhìn thấy còn sốc hơn những gì nghe được trước đó.

Ngu Vãn rất rõ ràng, nếu không có anh thì có lẽ bản thân thật sự sẽ chết.

Nếu động tác của anh chậm một bước thì bọn họ sẽ phải cùng nhau táng thân trong biển lửa.

"Anh ăn táo không? Em đi gọt vỏ." Cô hỏi, cầm lấy hai quả táo ở đĩa hoa quả bên cạnh rồi chuẩn bị xuống giường đi rửa trước.

"Để tôi." Lục Thức đứng dậy, cầm lấy hai quả táo trên tay rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Ngu Vãn đành phải ngồi chờ ở trên giường, tiếng nước chảy vang lên ào ào, ngay sau đó, anh cầm theo hai quả táo sạch sẽ trở về.

Lục Thức ngồi xuống ghế sô pha rồi cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà.

Lưỡi dao phát ra ánh sáng trắng, ngón tay anh có khớp xương thon dài. Anh cầm cán dao, quả táo xoay vòng vòng ở một bàn tay khác, vỏ táo hoàn chỉnh đều rớt xuống.

Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát chỉ hơn hai mươi giây.

Ngu Vãn tán thưởng: "Wow, anh thật là giỏi."

Lục Thức đưa quả táo đã tước xong cho cô rồi nói với vẻ buồn cười: "Này có cái gì mà giỏi."

Trong nhận thức của anh, kiểu thành tích rất tốt hoặc là thi đua đoạt giải thưởng mới được xem như là giỏi.

Ngu Vãn cầm quả táo, cắn một miếng giòn rụm, rất ngọt: "Là rất giỏi mà."

Cô kiên trì với giọng điệu nghiêm túc: "Em gọt táo rất chậm, gọt một quả phải vài phút, hơn nữa gọt vỏ bị đứt đoạn, hiếm khi có thể gọt được hoàn chỉnh giống như anh."

Lục Thức nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, cuối cùng khóe môi cũng nhịn không được cong lên trên.

Ở bên cạnh cô, anh luôn có ảo giác thật ra bản thân cũng rất tốt.

Cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, hai người đồng thời nhìn qua, Đồng Giai Nghê đi đến.

Tay cô ấy vắt chéo ở sau lưng, đôi mắt thần bí nháy mắt về phía Ngu Vãn: "Vãn Vãn cậu đoán xem tớ mang theo cái gì đến cho cậu?"

Ngu Vãn ngẫm nghĩ rất phối hợp, liên tiếp đoán bốn năm cái nhưng đều bị cô ấy phủ định.

"Là kem vani!"

Giọng nói của Đồng Giai Nghê mừng khấp khởi, đưa bàn tay sau lưng tới trước mặt cô, trong tay cầm một hộp kem tròn tròn: "Là nhãn hiệu và hương vị yêu thích của cậu, tớ xếp hàng mua đó."

Ngu Vãn cười rộ lên: "Cảm ơn Giai Nghê!"

Nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt cô còn chưa kịp dừng thì một bàn tay vươn tới ngang trời, cầm đi hộp kem vừa được đặt trong tay cô.

Lòng bàn tay của Ngu Vãn trống rỗng, chỉ để lại một tí cảm giác lành lạnh.

"Ơ?" Cô khó hiểu, nghiêng đầu hoang mang nhìn về phía Lục Thức.

Đồng Giai Nghê cũng ngờ vực, tại sao người này lại cướp đi kem của Vãn Vãn vậy?

Lục Thức nhìn cô bé mơ màng trên giường rồi giải thích: "Bác sĩ mới nói buổi sáng, bây giờ em còn không thể ăn đồ lạnh."

Có thể ăn anh nhất định sẽ mua cho cô, nhưng không tốt với sức khỏe cô, anh tuyệt đối không đồng ý.

Thời tiết nóng nực, Ngu Vãn lại rất muốn ăn kem, buổi sáng lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng, cô hỏi bác sĩ mình có thể ăn được hay không.

Bác sĩ đưa ra kiến nghị là tốt nhất đừng ăn. Khi đó, Lục Thức cũng ở bên cạnh, sáng sớm anh đã tới đây nên tất nhiên là nghe thấy.

Ngu Vãn do dự một lúc, nỗ lực cưỡng từ đoạt lí: "Vậy, bác sĩ nói là tốt nhất đừng ăn, cũng không nói rằng hoàn toàn không thể ăn, ý là ăn một chút cũng không thành vấn đề."

"Hơn nữa Giai Nghê mua cũng đã mua rồi, em không thể phụ tâm ý của cậu ấy được."

Cô chớp mắt hai lần và nhìn anh đầy chờ mong, muốn anh trả lại hộp kem cho mình.

Hương vani là hương cô thích nhất!

Kết quả đã nghe thấy giọng nói vô cùng tỉnh táo không nể tình: "Nếu em ăn thì lát nữa anh sẽ mách dì Ôn."

Ngu Vãn: "......"

Đồng Giai Nghê: "......"

Đồng Giai Nghê nghe xong thấy vô cùng ảo diệu, hành vi một lời không hợp là mách phụ huynh này sau năm lớp 3 tiểu học cô ấy đã không thích làm.

Đến cùng làm thế nào mà người này nói điều đó với một giọng điệu bình tĩnh như vậy, phù hợp với khí chất vung tay áo lên đánh ngã bảy tám tên côn đồ ngoài trường xuống đất của anh không???

Nhưng mặc kệ, chiêu này rất có tác dụng, cuối cùng Ngu Vãn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đồng Giai Nghê ăn xong hộp kem kia ở trước mặt mình.

Lục Thức thấy không còn kem nữa thì cuối cùng cũng yên tâm, xách cặp sách lên tạm biệt Ngu Vãn.

Chờ anh đi rồi, Đồng Giai Nghê cắn táo cái rắc, bỗng nhiên xúc động: "Vãn Vãn, tớ đột nhiên phát hiện quan hệ giữa cậu và Lục Thức trở nên khá gần gũi đó nha."

Ngu Vãn sửng sốt.

Đồng Giai Nghê tiếp tục nói: "Vừa rồi tớ ở ngoài phòng bệnh đã nhìn thấy cậu và Lục Thức vừa nói vừa cười, trước đó cậu ngoại trừ Giang......"

Chỉ số thông minh của cô ấy kịp thời online, lập tức dừng xe lại không nói mấy lời ở phía sau.

Vãn Vãn quên mất Giang Triệt là chuyện tốt, cũng không thể bị mình nhắc nhở mới nhớ tới!

"Giang cái gì thế?" Ngu Vãn khó hiểu.

Đồng Giai Nghê cưỡng ép nói sang chuyện khác: "Không có gì, tớ nói sai. Ý tớ là từ trước với bạn nam khác cậu đều sẽ không như vậy."

Ngu Vãn xinh đẹp, ngoại trừ với Giang Triệt, trước nay cô đều luôn giữ thái độ lễ phép khách khí với mấy bạn nam khác trong lớp nhưng sẽ không gần gũi.

Nhưng vừa nãy, Đồng Giai Nghê nhìn thấy rõ ràng, cô cười dịu dàng ngọt ngào với Lục Thức tựa như với Giang Triệt trước đây.

Cử chỉ cũng rất thân mật.

Lục Thức đẹp trai, hơn nữa mạo hiểm sinh mạng cứu Ngu Vãn, cũng quả thật khiến người ta cảm động.

Chẳng qua con người xưa nay không công bằng, Đồng Giai Nghê và Ngu Vãn quen biết nhau nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi sẽ suy xét về phía bên cô nhiều hơn.

Bối cảnh gia đình của Lục Thức quá phức tạp, là con riêng nhưng chỉ được đón về, đến nay còn chưa được nhà họ Lục chân chính nhận trở về.

Cho dù đứa con trai nhà họ Lục kia rất không nên thân, Đồng Giai Nghê ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy những chuyện hoang đường Lục Ngạn làm từ chỗ mẹ cô ấy.

Nhưng người ta là cháu đích tôn con trai trưởng chính hiệu, sau này gia sản của nhà họ Lục đều của hắn ta, Lục Thức có thể đạt được cái gì?

Vãn Vãn đi theo anh, chẳng phải sẽ phải chịu khổ sao?

"Có phải bởi vì Lục Thức cứu cậu nên cậu mới thích anh ấy hay không? Vãn Vãn, cậu phải phân rõ cảm kích và tình cảm khác nhau nha."

Đồng Giai Nghê có hơi lo lắng nên muốn nhắc nhở cô một chút.

*

Buổi tối hôm nay, Ngu Vãn lần đầu tiên bị mất ngủ, cô đang suy nghĩ về những gì Đồng Giai Nghê nói.

Đối với Lục Thức, cô đương nhiên đặc biệt cảm kích, là bằng lòng bên cạnh anh nhưng tựa như không hoàn toàn là bởi vì cái này.

Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, ký ức của cô xảy ra chút vấn đề, cô không nhớ rõ rất nhiều chuyện trước đây.

Nhưng ở bên cạnh anh lại có cảm giác chân thật và an tâm khó tả.

Thật sự giống như mặc kệ là khi nào, chỉ cần mình cần thì anh sẽ ở bên cạnh cô.

Đêm đã khuya, có một vầng trăng nho nhỏ ngoài cửa sổ.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có khi cô không ngừng xoay người, khi chăn cọ xát mới phát ra tiếng sột soạt.

Cô càng nghĩ thì trong lòng càng có cảm giác kỳ lạ.

Nó giống như một cơn mưa xuân rơi xuống kéo dài, hình như có cái gì đó muốn chui từ dưới đất lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Giai Nghê: Ơ ơ ơ? Không phải tôi đang dùng gậy đánh uyên ương sao? Sao kết quả còn thành trợ thủ??!!

Anh Thức: Cảm ơn: )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play