Editor: Mứt Chanh

Bánh xe va li bị hỏng rồi, Giang Triệt nửa kéo nửa túm dùng gần nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc mới xách nó trở về nhà.

Cậu xách va li về đặt trong phòng mình, lúc vội vàng xuống lầu thì đột nhiên nhớ đến mục đích ra ngoài của mình vừa rồi.

Cậu muốn cầm thẻ mượn sách đến thư viện đưa cho Ngu Vãn.

Bây giờ nhất định là không thể đưa cho cô, muốn gửi Wechat qua đó để cô trước hết chờ một chút nhưng không biết đến bệnh viện phải mất bao lâu.

Lúc đang nghĩ ngợi phải làm sao bây giờ thì Lục Thức đi ra từ chỗ rẽ cầu thang.

Cho đến bây giờ, Giang Triệt cũng chưa nói được mấy câu với người anh họ này của mình, họ vẫn đang trong một mối quan hệ không quá quen thuộc.

Hai người gặp thoáng qua.

Biểu cảm trên mặt Lục Thức vẫn thờ ơ, môi mỏng khẽ mím lại, không lên tiếng chào hỏi Giang Triệt, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm dừng lại ở nơi này.

Giang Triệt hôm nay cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ cũng do sốt ruột nên mở miệng kêu một tiếng: "Anh họ."

Lục Thức gần như đã bước hết cầu thang, chân đạp lên bậc cuối cùng, nghe vậy thì dừng bước, đầu ngoảnh lại, nhìn cậu với đôi mắt đen láy.

Bầu không khí im lặng.

Giang Triệt đột nhiên trở nên xấu hổ, cảm thấy tiếng gọi của mình quá đột ngột.

Nhưng gọi thì cũng đã gọi rồi, cũng không thể rút chốt về nên cậu đành phải đi qua đó: "Chỉ là em muốn hỏi anh một chút, anh định ra ngoài sao?"

Lục Thức ừ một tiếng.

Mặc dù trong lòng rất xấu hổ nhưng bên ngoài vẫn còn một cô gái đang đợi mình, Giang Triệt cũng không có thời gian để nhích tới nhích lui.

"Em đã hẹn Vãn Vãn đến thư viện nhưng bây giờ em có chút việc gấp, đi không được. Thư viện ở con đường hai trạm phía trước. Nếu anh có tiện đường đi qua thì có thể giúp em đưa thẻ mượn sách cho em ấy không?"

Cậu đi thẳng vào chủ đề nói một đống lời nhưng thật ra cũng không ôm kỳ vọng đặc biệt cao.

Sau đó, Giang Triệt nghe thấy đối phương trả lời, vẫn cứ là một chữ vô cùng đơn giản dứt khoát...

"Được."

Giang Triệt ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, không xác định được mới hỏi lại lần nữa: "Cái gì, anh đồng ý?"

Lục Thức trực tiếp vươn tay về phía cậu: "Đưa thẻ của em ấy cho tôi"

Anh nhận được tấm thẻ mượn sách màu hồng phấn dán hình nhóc Maruko kia thì bỏ vào túi quần rồi xoay người ra ngoài.

Giang Triệt nhất thời ngơ ngẩn.

Này?? Hoá ra ông anh họ này của cậu chỉ là trông lạnh nhạt không có tình người thôi chứ thật ra...... Tính cách thật ra lấy việc giúp đỡ con người làm niềm vui???

Và... có phải ánh nắng bên ngoài quá gắt quá chói mắt khiến cậu hoa mắt nhìn lầm rồi hay gì đó không!??

Làm sao vừa rồi cậu thấy Lục Thức nhoẻn miệng như là cười thế???

Việc này được giải quyết, Giang Triệt cũng nhanh chóng ra ngoài, chạy một mạch đến chỗ vừa rồi.

Cô gái đang đứng dưới tàng cây, cô ta mặc một chiếc váy kẻ sọc màu vàng cam, đầu cúi gầm, bên cạnh là chiếc xe đạp kia của cậu.

Làn da của cô ta trông vô cùng nhợt nhạt dưới ánh mặt trời gay gắt.

Giang Triệt qua đó đỡ lấy chỗ tay cầm của xe đạp rồi quay đầu lại nói với cô gái: "Tôi chở bạn qua đó, như vậy sẽ nhanh hơn một ít, cũng miễn cho chân bạn bị thương nghiêm trọng hơn."

Xe này là xe đạp địa hình với màu đen tuyền, tạo dáng ngầu lòi, lúc mua về không có ghế sau. Sau này vì tiện chở Ngu Vãn đi ra ngoài chơi nên mới lắp một cái.

Cô gái chần chờ một lát mới ngồi lên, tay chặt chẽ nắm lấy thanh yên xe đạp phía trước.

Xe chạy đến một bệnh viện gần đó, Giang Triệt đi đăng ký, xử lý xong thủ tục rồi cùng cô gái chờ ở khu đợi khám bệnh.

Ngay sau đó dãy số đã được gọi, bọn họ cùng nhau đi vào.

Bác sĩ kiểm tra mắt cá chân của cô gái một chút, không có vấn đề gì lớn, chỉ là có tí trẹo chân thôi.

Y tá đi ra ngoài cầm một túi nước đá bảo cô ta tự mình chườm vào chỗ bong gân rồi bưng một cái khay sắt lại đây xử lý miệng vết thương trên cánh tay cô ta.

Giang Triệt ngồi ở bên cạnh, thấy y tá vặn ra một cái chai rồi đổ chút dung dịch ô-xy già lên tăm bông.

Cậu cũng không xa lạ gì với dung dịch ô-xy già, con trai ấy mà, bị va chạm là chuyện như ăn cơm bữa, cũng thường xuyên dùng nó để khử trùng.

Giang Triệt biết thứ này tiếp xúc đến miệng vết thương sẽ có cảm giác đau đớn mãnh liệt.

Nhưng mà.

Khi y tá lấy tăm bông thấm dung dịch ô-xy già thoa lên chỗ cô ta rách da khi ngã, cô gái chỉ cắn môi, không khóc cũng chẳng kêu đau một tiếng.

Giang Triệt hơi ngoài ý muốn.

Y tá xử lý xong miệng vết thương thì rời đi, cậu nhìn cô gái lấy túi chườm nước đá đắp lên mắt cá chân: "Bạn kiên cường lắm."

Cô gái ngước mắt nhìn về phía Giang Triệt, trong đôi mắt xếch lộ ra chút mờ mịt, tựa như chưa phản ứng kịp câu nói xúc động đột nhiên xuất hiện của cậu là có ý tứ gì.

Giang Triệt đã giải thích ngay sau đó: "Dung dịch ô-xy già khử trùng rất đau, tôi có người bạn cũng là con gái, trước đó lúc chạy bộ bị ngã trầy đầu gối, lúc bác sĩ ở trường cầm dung dịch ô-xy già bôi thuốc cho em ấy thì em ấy khóc hết nước mắt, đặc biệt đáng thương."

"Nhưng tôi thấy vừa rồi bạn chỉ nhíu mày thôi, ngay cả đau cũng chưa kêu một tiếng."

Cô gái nghe vậy lại nói: "Khóc nếu chẳng có ai đau lòng thì có ích lợi gì, không bằng tiết kiệm chút sức lực."

Cô ta nói xong thì đầu lại cúi thấp xuống, cầm túi chườm nước đá tiếp tục chườm lên.

Hai người ngồi ở vị trí dựa vào bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào bao phủ lên cơ thể cô ta, một cái bóng nhợt nhạt đổ xuống trên nền gạch trắng.

Từ góc độ ngồi của mình Giang Triệt chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm rất nhỏ của cô gái.

Trong ấn tượng của cậu, Ngu Vãn cũng đặc biệt gầy nhưng hai bên gò má mang theo chút mũm mỉm của trẻ con, từ nhỏ đến bây giờ còn chưa mất đi, cảm giác xoa nắn mềm mềm núc ních.

Cô gái này quá mức gầy gò nhưng lại cho người ta một cảm giác yếu ớt và kiên cường.

Tiếng TV không biết là bị ai vặn nhỏ lại, trong phòng truyền dịch có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Bên tai Giang Triệt vang vọng lời nói mới vừa rồi của cô ta, đáy lòng như bị thứ gì đó khuấy động nổi lên gợn sóng rất nhẹ.

Một người khác bước vào đang nói chuyện điện thoại, giọng rất lớn, mở miệng ngậm miệng đều là đầu tư hàng trăm nghìn vào dự án.

Những bệnh nhân truyền dịch gần đó đều đang sôi nổi ghé mắt nhìn sang.

Giang Triệt đột nhiên bị cuộc nói chuyện điện thoại này nhắc nhở, nhớ tới mình còn chưa giải thích một tiếng với Ngu Vãn.

WeChat của cậu có mấy tin nhắn chưa đọc đều là do Ngu Vãn gửi đến.

【 Vãn Vãn 】: Em ngồi ở vị trí tận trong cùng dựa vào cửa sổ chờ anh nha ~

【 Vãn Vãn 】: Đều đã một tiếng trôi qua rồi, anh Giang Triệt sao anh còn chưa tới, em chờ muốn ngủ thiếp luôn đây nè QAQ

Giang Triệt vội vàng trả lời cô: Ngại quá, trên đường đi anh không cẩn thận đụng vào một cô gái, anh đang đưa cô ấy đến bệnh viện.

*

Vào các ngày lễ Starbucks luôn rất đông khách.

Lục Thức đẩy cửa đi vào, nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cô ở ghế cạnh cửa sổ trong góc.

Cô gái nhỏ tay chống cằm, nghiêng đầu với dáng vẻ yên tĩnh nhìn dòng người ngược xuôi xe cộ qua lại bên ngoài.

Có lẽ là chờ đến nhàm chán rồi, cô đưa bàn tay nhỏ để trước miệng cô, đôi mắt nhắm lại ngáp một cái nho nhỏ, như là bé mèo nhỏ buồn ngủ còn ráng chống đỡ tinh thần.

"Ngu Vãn."

Ngu Vãn nghe thấy có người gọi tên mình thì quay đầu nhìn sang, nhìn thấy là Lục Thức thì kinh ngạc vội vàng đứng lên.

Đôi mắt mới ngáp sương mù mông lung đọng nước tựa cơn mưa bụi mịt mù đầu mùa xuân.

Vẻ mặt cô hoang mang: "Sao anh lại đây ạ?"

Lục Thức thò tay vào túi quần lấy ra tấm thẻ mượn sách: "Giang Triệt bảo tôi đưa tới cho em, nó đột nhiên có việc, không đến được."

Ngu Vãn nhận thẻ nói cảm ơn với Lục Thức rồi vội vàng hỏi lại: "Anh ấy có nói là có chuyện gì không ạ?"

Chờ đợi cả một tiếng đồng hồ, cô sợ cậu chạy xe sẽ phân tâm nên không gọi điện thoại cho cậu, chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm mà thôi.

Nhưng cậu vẫn luôn không trả lời.

Giọng nói của cô bé mềm mại, trong giọng nói không có trách cứ và bất mãn với chuyện đối phương đột nhiên lỡ hẹn mà chỉ có quan tâm và lo lắng.

Lục Thức nói với giọng lạnh nhạt: "Không có."

Lúc này, chiếc điện thoại nằm gọn trong lòng bàn tay vang lên, nhắc nhở có tin nhắn WeChat mới.

Ngu Vãn mở khoá thì thấy được tin nhắn mới của Giang Triệt gửi lại đây.

Cô vội vàng gõ chữ hỏi: Anh sao rồi? Có bị ngã hay không, còn cô gái kia, cô ấy không có chuyện gì đó chứ?

Lần này Giang Triệt nhanh chóng trả lời.

【 Anh Giang Triệt 】: Anh không sao, cô gái kia cũng không sao, chỉ bị trẹo chân một chút thôi.

Cô bé cúi đầu, ngón tay hết sức chuyên chú gõ chữ. Lục Thức nhìn qua, có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi lo lắng trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Chuông điện thoại lại vang lên, không biết là nội dung gì nhưng có thể nhìn thấy bờ vai hơi căng của cô đang hạ xuống, rõ ràng là dáng vẻ thở phào một hơi.

Tiếp theo, anh nghe thấy cô gái nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, tiếc nuối lầm bầm lầu bầu: "Haiz, sớm biết vậy mình sẽ không mua vé xem phim trước."

Lục Thức ngập ngừng hỏi: "Lát nữa em muốn đi xem phim sao?"

Ngu Vãn đang suy nghĩ phải làm gì với chiếc vé xem phim dư lại bây giờ.

Bằng không thì gọi Giai Nghê ra xem chung với mình nhưng cũng không biết hôm nay cậu ấy có ở nhà không, có rảnh hay không.

Bỗng nhiên nghe anh hỏi như vậy, cô ngẩng đầu theo bản năng buột miệng thốt ra: "Vâng ạ."

"Phim gì?"

Ngu Vãn nói ra tên phim, là một bộ phim hài kịch có yếu tố giả tưởng, trên mạng cho điểm rất cao, ai xem xong cũng nói là hài hước.

Cô vốn định thừa dịp ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh đi xem với Giang Triệt.

Nói xong, Ngu Vãn nghe thấy anh bảo: "Tôi cũng muốn xem."

Dừng một chút, anh biết rõ còn cố hỏi: "Em mua mấy vé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play