Editor: Mứt Chanh
Ngu Vãn đứng ở cửa biệt thự nhà họ Giang rồi đưa tay ấn lên chuông cửa.
Không bao lâu, dì giúp việc tới mở cửa, nhìn thấy là cô thì thái độ rất là khách khí, cười nói: "Tiểu Vãn tìm A Triệt à, cậu ấy đi tham gia tiệc tối với ông bà chủ rồi, bây giờ còn chưa về."
Ngu Vãn biết Giang Triệt không ở nhà.
Trường hợp xã giao như vậy, ba mẹ có thể không dẫn theo cô tham gia nhưng Giang Triệt là người thừa kế tương lai của nhà họ Giang nên nhất định phải đi.
"Không phải, thưa dì." Ngu Vãn lắc đầu, "Con tới tìm Lục Thức."
Dì rõ ràng kinh ngạc, trong ánh mắt toát ra một cơn chán ghét khinh thường.
"Tiểu Vãn à, con là đứa trẻ ngoan, dì cũng nhìn con lớn lên. Bây giờ cho dù xen vào việc người khác thì dì cũng muốn nhắc nhở con một câu, Lục Thức kia con ít tiếp xúc với nó cho thỏa đáng. Ngay hôm nay nó về nhà, trên trán còn có thương tích đấy, nhất định là lại đánh nhau với người ta ở bên ngoài."
Dì tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: "Tiểu Vãn nếu con muốn tìm người chơi thì vẫn nên chờ A Triệt trở về, đừng có chơi chung với hạng người này."
Ngu Vãn nghe được thì nhíu mày, cảm thấy lời dì này nói thật quá đáng.
Cô ngẩng đầu muốn phản bác thì nhìn thấy Lục Thức đứng ở cầu thang lầu hai, cúi thấp nhìn xuống chỗ bọn họ với biểu cảm xa cách lạnh nhạt.
Bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn lại đây, anh xoay người bước vào phòng. Ngu Vãn thấy vết thương trên trán anh, quả nhiên là chưa được xử lý.
Lúc này cô cũng không có thời gian để tán gẫu với dì ta, bản thân nhanh chóng thay giày, lộc cộc giẫm lên cầu thang lên lầu hai.
Cô chạy lên thì thấy Lục Thức vào phòng nên muốn qua đó. Lúc cô mới đi được vài bước thì cửa phòng đóng sầm lại.
Ngu Vãn đành phải gõ cửa.
Hai tiếng "cốc cốc" vang lên, Lục Thức nghe thấy nhưng không quan tâm, cầm điện thoại click mở phần mềm đặt thức ăn.
Anh vốn dĩ muốn ra ngoài mua chút đồ ăn thì nhìn thấy cô tới tìm mình, khoảnh khắc ấy, trái tim lúc đó đập rất nhanh.
Kết quả là đã nghe được những lời đó.
Có người rõ ràng nói với cô bé, cô rất tốt, anh không tốt cho nên đừng chơi chung với anh.
Ngón tay anh lướt trên màn hình điện thoại một lần cũng không tìm được món gì muốn ăn.
Sau vài phút, tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, cũng là hai tiếng rất nhẹ nhàng mang theo cảm giác có phần thận trọng.
Lục Thức muốn tiếp tục bỏ qua nhưng cuối cùng vẫn bực bội qua đó mở cửa.
"Không phải đã nói là em ít tiếp xúc với người như tôi, em còn lại đây làm gì?"
Chàng trai nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng cứ như lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Ngu Vãn ngẩng cổ nhìn anh: "Là dì nói như vậy, em không nhất thiết phải nghe lời dì nói. Hơn nữa em cảm thấy lời dì ấy nói đều không đúng."
"Anh đừng dữ với em"
Ánh mắt của cô bé mềm mại, trong giọng nói lại để lộ một chút tủi thân và mềm nhũn.
Không hiểu sao lại khiến cho lòng người ta mềm không tả được.
Anh kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại, giọng điệu không còn cứng rắn như vừa rồi: "Tìm tôi làm gì?"
"Giữa trưa ở sân vận động, khi em đi ngang qua phòng nghỉ thì phát hiện dây giày của mình bị lỏng nên ngồi xổm xuống cột dây giày, không phải em cố ý đứng ngoài cửa nghe lén anh nói chuyện với thầy chủ nhiệm đâu." Cô giải thích.
Lục Thức "ừ" một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
"Còn có, miệng vết thương kia của anh."
Ngu Vãn chỉ chỉ trán mình, "Phải khử trùng, còn phải băng bó một chút, bằng không sẽ có nguy cơ bị nhiễm trùng. Em mang theo cồn và tăm bông cho anh."
Lục Thức lúc này mới chú ý đến hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, một cái cầm lấy chai cồn còn một tay cầm túi tăm bông.
Miệng vết thương nhỏ thế kia, Lục Thức trước đây cũng chả thèm quan tâm.
Ở cô nhi viện nơi anh từng sống trước kia, con trai đánh nhau là chuyện thường như ở huyện, trừ phi thương gân động cốt mới mời bác sĩ ở trường tới xem.
Chỗ vết cắt sây sát như thế này, sau khi cầm máu thì tự nhiên sẽ khép lại từ từ.
Lục Thức lấy ra một cây tăm bông, vặn ra chai cồn đổ một chút lên trên, dù sao cũng là lần đầu tiên làm nên tay chân hơi vụng về.
Không cẩn thận đổ quá nhiều, cồn vung vãi trên bàn, mùi hăng hắc gay mũi lập tức tản ra trong không khí.
Lục Thức xấu hổ trong chớp mắt nên rút ra tờ khăn giấy, động tác nhanh chóng lau khô, vo thành một cục và làm bộ như không có việc gì xảy ra.
Ngu Vãn nhìn thấy một màn này thì cũng hiểu có thể là anh không biết làm chuyện này cho lắm, do dự một lúc, cô đi qua đó nhẹ giọng nói: "Em thay anh thoa thuốc nha."
Lục Thức ngồi vào mép giường.
Anh nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô cầm chai cồn, rút ra một tờ giấy ăn lót ở trên bàn trước, sau đó nghiêng miệng bình với biên độ rất nhỏ.
Tăm bông từ từ được tẩm ướt, cô lập tức thu tay lại đưa cồn qua cho anh: "Anh đậy nắp chai lại, cái này bay hơi rất nhanh."
Lục Thức làm theo.
Ngu Vãn đi hai bước về phía anh, cúi đầu, dùng tăm bông chấm cồn thoa lên vết thương ở trên trán kia với động tác thật cẩn thận.
Cô mặc chiếc váy hoa mai, vòng eo được siết nhỏ tựa như một tay là có thể ôm hết.
Lục Thức nghe thấy tiếng hít thở của cô, nhẹ lắm, rất chậm, cớ hiểu sao lại khiến trong lòng người ta yên tĩnh.
Anh còn ngửi được mùi hương tựa mật đào trên người cô và có vị ngọt của sữa.
Anh lặng lẽ hít sâu mấy hơi, cảm thấy mùi hương này dễ ngửi khiến người ta nghiện.
Ngu Vãn cẩn thận dán băng cá nhân lên trên trán anh, trong lúc vô tình cúi đầu thì thấy điện thoại anh để trên bàn.
Màn hình còn sáng lên, phía trên hiển thị giao diện đặt thức ăn.
"Anh ít đặt McDonald nha," cô có lòng tốt nhắc nhở, "Lần trước em từng đặt, một tiệm gần đây đưa đến cũng mất một tiếng, đưa đến đã nguội rồi."
Khu biệt thự bên này cách thành phố hơi xa, chỗ tốt là không khí tươi mát, cây xanh tươi tốt rậm rạp, còn có cái hồ nhân tạo rất lớn.
Khuyết điểm đương nhiên cũng rõ ràng, thứ lớn nhất là đặt hàng mang đi siêu bất tiện.
Ngu Vãn suy nghĩ một chút mới hỏi: "Em cũng chưa ăn cơm tối, đợi chút về em chuẩn bị nấu hoành thánh, anh muốn tới nhà em ăn chung với em không."
Sợ anh cảm thấy trong nhà có người lớn sẽ không được tự nhiên nên bổ sung thêm: "Ba mẹ em đều đi ra ngoài, hẳn là phải trễ một chút mới có thể trở về."
*
Lục Thức đi theo đến nhà cô.
Ngu Vãn lấy chìa khóa mở cửa, tìm đôi dép lê cho anh, còn bản thân cũng ngồi xổm thay giày.
Cô chỉ vào sô pha: "Anh đến chỗ đó ngồi một lát đi, em nấu hoành thánh xong ngay đây."
Lục Thức không ngồi mà vào phòng bếp chung với cô.
Hoành thánh đã được gói vào hai ngày trước và để ở tủ lạnh đông lạnh, cô đếm hơn ba mươi cái rồi đổ đồng loạt vào trong nồi nấu sôi.
Sau đó cô cầm hai cái chén từ tủ chén, rót nước tương, giấm, dầu ăn, muối tiêu gà, cuối cùng xé vài miếng rong biển cho vào.
Hoành thánh có lớp vỏ mỏng và được nấu chín trong vòng bảy hoặc tám phút, mùi thơm của món ăn phiêu tán trong không khí.
Lục Thức đứng dậy bưng đến bàn ăn của phòng khách, Ngu Vãn cầm hai cái muỗng rồi chia cho anh một cái, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hoành thánh mới vừa nấu xong còn khá nóng, cô dùng muỗng múc một cái rồi từ từ thổi.
Mất một lúc như vậy, trừ hai người bọn họ ra thì Lục Thức chẳng nghe thấy được động tĩnh gì ở trong nhà.
"Dì giúp việc nhà em đâu?" Anh hỏi.
Trước đấy cô nói ba mẹ đi ra ngoài, trong tiềm thức Lục Thức cho rằng còn có người giúp việc ở nhà, không ngờ trong nhà chỉ có một mình cô.
Động tác thổi hoành thánh của Ngu Vãn khựng lại, bàn tay cầm chiếc muỗng nhỏ vẫn đang giơ lên không trung, đầu cử động nhìn về phía bên này của anh.
Hàng mi dài đen nhánh bị choáng bởi hơi nước trắng xóa, cặp mắt to kia càng có vẻ ngập nước, cô trả lời với dáng vẻ trung thực: "Hẳn là đi siêu thị mua đồ gì rồi ạ."
Lục Thức cụp mắt, nhìn cô gái không trang điểm nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được rồi lên tiếng: "Ngu Vãn."
Lần đầu tiên Ngu Vãn nghe thấy anh gọi tên của mình nên hơi sửng sốt: "Dạ?"
Lục Thức nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, chiếc đèn chùm trên đầu tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp, dung mạo thiếu nữ bình thản xinh đẹp tựa như một bức tranh cuộn.
Anh nhếch khóe môi, giọng điệu trần thuật: "Tuy rằng chúng ta quen biết, còn học chung một trường nhưng thật ra quan hệ cũng chưa đến mức quen thuộc. Quan trọng nhất tôi là con trai, sức lực còn lớn hơn em không biết bao nhiêu lần, em biết không?"
Đấy là sự thật, Ngu Vãn đương nhiên cũng biết nhưng không rõ ràng lắm vì sao anh đột nhiên nói như vậy nên có hơi mờ mịt nhưng vẫn gật đầu.
Lục Thức tiếp tục nói: "Bây giờ nhà em không có ai, nếu tôi nảy sinh ý gì xấu, em có biết em sẽ rất nguy hiểm không."
Thiếu nữ được người trong nhà bảo vệ rất khá, nuông chiều lớn lên, tính cách thiện lương đơn thuần, chưa từng tiếp xúc với lòng người hiểm ác, điều này anh đã sớm nhìn ra.
Lời này do anh nói thật ra thì có hơi không thích hợp nhưng nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra trong tương lai thì vẫn nhịn không được mở miệng.
"Sau này em đừng tùy tiện để ai vào trong nhà." Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lông mi của Ngu Vãn nhẹ nhàng chớp hai lần, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy giọng điệu anh nói những lời này hơi giống ba mẹ.
Lúc học nhà trẻ, bọn họ đã thường xuyên dặn dò cô đừng tùy tiện đi cùng người xa lạ, đừng ăn đồ ăn của chú dì xa lạ đưa cho.
Chờ hơi lớn thêm tí, khi đi học tiểu học thì nói với cô cho dù là giáo viên hoặc là bạn nam có mối quan hệ tốt thì cũng phải giữ khoảng cách, thân thể có vài nơi mà ai cũng không thể chạm vào.
"Lúc em đi ra ngoài tìm anh thì dì còn ở nhà, không ngờ dì sẽ đi ra ngoài." Cô giải thích rồi cười rộ lên, "Nhưng em vẫn cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Lục Thức thấy cô hiểu điều này thì cũng không xen vào việc người khác nhọc lòng lung tung nữa nên cũng cúi đầu cầm lấy muỗng múc hoành thánh.
Bên tai lại vang lên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng kèm theo khẳng định của cô bé: "Hơn nữa, em cảm thấy anh không phải là người xấu."
Lục Thức hơi buồn cười, cười xuỳ một tiếng: "Tôi luôn đánh nhau, cái này còn không xấu à?"
Thầy chủ nhiệm luôn nhắc mãi trong lớp học, nói nhiều lần, anh đều nhớ kỹ, điều đầu tiên trong nội quy kỷ luật trường học là không được đánh nhau gây chuyện.
Anh cũng nhớ rõ lúc mình về nhà vào buổi tối, bà dì kia nhìn thấy miệng vết thương trên trán anh thì không thèm che giấu ánh mắt ghét bỏ.
Ý tứ rõ ràng là đang nhìn tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp.
"Anh cũng không phải là người vô duyên vô cớ sẽ đánh người, không giống mấy bạn nam ỷ vào mình rất khỏe hoặc là trong nhà có tiền nên bắt nạt bạn cùng lớp."
"Huống chi anh còn có tinh thần trọng nghĩa lắm nha." Giọng nói của cô đầy chân thành.
Lục Thức nhướng mày, rất hơi ngoài ý muốn, anh không ngờ bản thân có một ngày còn có thể có liên quan đến bốn chữ tinh thần trọng nghĩa này.
"Ngay buổi sáng hôm nay ở sân vận động, anh nghe nói mấy bạn nam trường trung học số 3 muốn tìm thành viên đội bóng rổ trường chúng ta để gây phiền toái nên rất có lòng tốt đã ra tay ngăn trở."
Lục Thức im lặng.
Không biết chuyện này rốt cuộc là được truyền ra như thế nào, sao đến nơi này của cô thì lại thành anh làm người tốt chuyện tốt vậy?
Khi cô bé nói những điều này, đôi mắt hạnh nhẹ nhàng cong lên kèm theo sự tín nhiệm tràn đầy, như dòng nước suối trong veo lại tựa ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Lần đầu tiên trong đời Lục Thức sinh ra cảm xúc ngượng ngùng. Nói dối dưới cặp mắt sạch sẽ của cô quả thực không phải người.
Vì thế anh ho khan, quay đầu lại, đáp không biết xấu hổ: "Ừm, có đôi khi tôi khá là chuộng nghĩa khí."
🍀