150:00:00

Tám giờ tối, giờ Nhật Bản, GMT +9

Chúa tể Shaka de Virgo đã rời khỏi bệnh viện quốc tế Osaka, y từ chối lời mời dùng bữa của những người cầm trịch.

Shen Long và Hoàng đã bay đến Nhật Bản, hội họp với Chien the Great và Miharu, bốn Walker kỳ cựu này cùng với một tân Walker của hội là Rengoku Kyojuro "tiếp khách" thay chúa tể, có anh Tuân và Thoth bày vẽ từ xa, họ sẽ không mắc sai lầm.

Người Nhật Bản, người dân trên cả thế giới, không một ai biết chúa tể đã đi đâu, kể cả hội The Innovators,

Tất cả đều nghĩ rằng chúa tể đang giấu mình ở nơi nào đó, như một con hổ giấu mình để vồ mồi, chực chờ đợi bọn khủng bố hiện thân, y sẽ xuất hiện, và giáng xuống những đòn hủy diệt.

Giọng ngài chủ tịch chửi bới rất căng trong thiết bị liên lạc mới được Aegis Hopner cấp cho, thay cái cũ đã bị bóp nát, anh Tuân sợ thằng em đi kiếm chuyện lung tung, Phạm Nhã đành trấn an anh bự vài câu rồi tắt thiết bị, để lại một phương thức liên lạc khẩn cấp.

Lúc này, trong đầu rất nhiều người đều đang có cùng một câu hỏi.

Shaka de Virgo đi đâu rồi?

...

Trong một ngôi làng đẹp như tranh vẽ, với những căn nhà gỗ được bao phủ bởi một màn tuyết trắng xóa tạo nên gam màu đối nghịch nhưng không kém phần thơ mộng, có một người đàn ông cao lớn như Thần đang đi song hành cùng một người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ.

"Ngươi không lo lắng sao?"

Người phụ nữ hỏi, người đàn ông mỉm cười, trả lời: "Tuy ở Osaka có tới năm người, lực lượng của chúng tôi không mỏng như lần trước nhưng thú thực, tôi vẫn hơi lo lắng."

"Nhưng mà có ngài ở đây rồi, tôi lại thấy không cần phải lo lắng điều gì cả."

Người phụ nữ được nghe lời xu nịnh liền gật gù, hài lòng.

Bọn họ đến trước một ngôi nhà nhỏ, xây theo kiến trúc Gassho-zukuri, một trong những loại hình kiến trúc lâu đời của văn hóa Nhật Bản, với phần mái nhà được xây như hình dạng bàn tay chắp vào nhau để cầu nguyện.

"Đến rồi."

Người đàn ông nói: "Nhìn review ở trên mạng, chỗ này không cần đăng ký chứng minh, chủ trọ cũng là chủ nhà luôn, chỉ cần trả tiền là vô ở được."

Người phụ nữ cười, nhìn xem có vẻ rất phấn khởi, hai người bọn họ đang ở làng Shirakawago, một địa điểm du lịch cực kỳ nổi tiếng của Nhật Bản, được xây dựng với lối kiến trúc cổ Gassho-zukuri đặc trưng.

Tên “Shirakawago”, "白川郷", "Bạch Xuyên Hương", nghĩa là “làng của con sông trắng” được lấy dựa trên vị trí địa lý và khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của khu vực này, nằm dưới chân núi Hakusan, về phía tây bắc của tỉnh Gifu, miền trung Nhật Bản. Thiên nhiên tươi đẹp và những ngôi nhà mái tranh xếp hàng dài trong phạm vi khoảng một cây số, khung cảnh của đất nước Nhật Bản xưa cũ vẫn còn được lưu giữ trọn vẹn.

Đi vào trong "nhà trọ", người đàn ông dùng một giọng Nhật rất chuẩn để giao tiếp và thanh toán tiền với chủ nhà, người chủ là một cậu thanh niên, sau khi nhận tiền, cậu ta căn dặn người đàn ông một đống thứ rồi lái xe rời đi, để lại không gian cho hai người khách.

Hai người ở lại nơi này, họ bao hết cả căn nhà.

Người đàn ông, là Phạm Nhã, người phụ nữ, là Phạm Hoàng Nhật Hạ, ở Địa Cầu, nữ chúa muốn dùng cái tên này, cô ta cũng gọi Shaka de Virgo là Phạm Nhã chứ không phải bằng cái tên ở MU Continel.

Phạm Hoàng Nhật Hạ nhìn ngắm kiến trúc của ngôi nhà Gassho-zukuri, đây là lối kiến trúc chứa đầy trí tuệ của thế hệ trước, tầng thượng nằm trên tầng hai, chủ yếu được sử dụng làm nơi làm việc, toàn bộ các thanh và cột chống của Gassho-zukuri được đan và cố định bằng rơm hoặc cành cây mềm gọi là “neso”.

Giữa nhà đặt một lò sưởi, là nơi mà mọi người quây quần. Khói bốc lên từ lò sưởi cũng có tác dụng diệt côn trùng, vì vậy người ta sử dụng nó cả trong mùa hè.

"Thích ghê."

Phạm Nhã gật đầu: "Ngài vui là được."

Hai người họ đang đi du lịch.

Phải, chính xác là đi du lịch!

Lũ khủng bố bị nhổ những cái nanh sắc là hai chị em Kasugano Haruka, Elena Gilbert, chúng hiện đang ủ mưu trong xó xỉnh nào đó, mọi thứ tạm lắng xuống, tuy vẫn còn nguy hiểm nhưng Phạm Nhã thấy mình có thể xả hơi được một chút. Quan trọng nhất là, hiện tại, có nữ chúa ở đây!

Không một ai biết, ở Địa Cầu lúc này, có một vị đi đến cuối chặng thứ tư, "nhập cảnh" trái phép qua Địa Cầu bằng đường hành lý, một người mà có thể chống lại được quy tắc dịch chuyển, một nữ chúa vô địch vô đối.

Nữ chúa ở đây, chỉ điều này thôi đã khiến Phạm Nhã thấy cả người mình nhẹ tênh.

Chúa tể quá mệt!

Chống chọi với bọn khủng bố, với lực lượng phòng vệ Nhật Bản, đi giữa lằn ranh sự sống và cái chết, về đến MU Continel thì phải đẻ ra hệ thống nhà hàng Continental, Lord Castle, sau đó đấu tố ở Noria Đệ Nhị Vệ Thành... mấy ngày qua, y mệt lắm. Ở biệt thự trắng vẫn được nghỉ ngơi, nhưng mỗi ngày cũng phải làm nhiệm vụ, phải tập luyện, cũng chẳng coi là nghỉ ngơi.

Nên, dưới sự rủ rê của Phạm Hoàng Nhật Hạ, chúa tể đồng ý ngay tắp lự, hai người họ bay thẳng đến nơi này sau khi Phạm Nhã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ.

Sở dĩ chọn làng Shirakawago làm nơi du lịch, vì đây là bối cảnh của bộ Anime mà nữ chúa mê nhất, không phải "Kimetsu no Yaiba", mà là "Higurashi no Naku Koro ni", tựa Việt "Khi con ve sầu khóc", một Anime kinh dị kinh điển nhất mọi thời đại, có mấy cô bé siêu dễ thương, giết nhau bằng đủ thứ phương pháp máu lạnh...

Nữ chúa thích bộ Anime này lắm, cũng đúng, dù sao cô ta vốn mê mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị, trinh thám, càng kinh dị và rùng rợn cô càng ghiền mà.

Phạm Nhã nằm vật xuống tấm thảm Tatami, nữ chúa Phạm Hoàng Nhật Hạ thì đi vòng quanh để thăm quan. Chúa tể nằm gác chân, bàn chân đung đưa, thư giãn lắm, bên tai còn nghe được tiếng bước chân lăng xăng của người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ, cảm giác như hai người họ đang đi hưởng "tuần trăng mật" vậy.

Phạm Nhã cười ngây ngô, tuần trăng mật...

Tiếng Nhật Hạ ới vào: "Nhã, Nhã, vô đây nhanh lên!"

Phạm Nhã ngồi dậy chạy tới chỗ nữ chúa, cô ta chỉ cái bể tắm phía sau nhà: "Onsen kìa!"

Chúa tể gật gù: "Ừm, chỗ này có Onsen mà."

Nhật Hạ hồ hởi nói bằng tiếng Việt rất chuẩn: "Chà, chà, xem trên phim thấy bọn họ tắm rất là vui, bên ngoài là tuyết, mình ngâm trong nước nóng nhìn tuyết rơi, chắc thích lắm, lát triển luôn nhé."

Triển?

Phạm Nhã ngơ ngác, triển?

Triển Chiêu hay triển cái gì?

Ừm, quan trọng không phải là cách dùng từ y xì đúc mấy đứa hay nói không thành khum này, mà là... triển?

Tắm? Tắm chung à?

Nhật Hạ thấy Phạm Nhã đần mặt ra thì kiểng chân lên gõ đầu y một cái: "Nghĩ cái gì vậy, đang nghĩ mấy thứ bậy bạ đúng không?"

Phạm Nhã lắc đầu: "Không có, sao tôi dám."

Nữ chúa thở dài thườn thượt: "Ngươi lớn rồi, hư rồi, dám nghĩ bậy bạ với ta nữa, ta phải đề phòng ngươi thôi."

Phạm Nhã giật thót tim, nữ chúa lại cười hì hì: "Nói chứ lát để ra lấy Mana đun nước này cho ngươi, ta tắm xong rồi ngươi tắm."

Chúa tể gật đầu như gà mổ thóc.

"Ừm, thiếu thảo dược nên hơi kém chất lượng tí, nhưng cũng tạm." Nữ chúa nói: "À, mà để có hiệu quả, ta phải dợt ngươi tí, chịu không?"

Phạm Nhã lại ngơ ngác, nữ chúa nói tiếng Việt nghe rất là giang hồ.

Sao nói đi du lịch mà, sao...

chưa gì đòi dợt rồi???

Nhật Hạ nói: "Ở bên kia, ngươi bỏ bê việc luyện tập mấy ngày trời rồi, bình thường bên này chắc ngươi cũng ít được luyện tập đúng không, ta đã qua đây với ngươi rồi sao để vậy được, ngươi phải mạnh hơn nữa."

Phạm Nhã thở dài...

...

Ở một nơi nào đó, sâu hun hút không có bóng người, cũng là một thế giới tuyết trắng, nhưng có núi và những cây thông to, cũng là một đợt "luyện tập" hành xác nhưng đối thủ lần này lại là nữ chúa tể.

Phạm Nhã cưỡi trên yên Tận Thế Hắc Mã, nhìn Nhật Hạ đang đứng giữa tuyết.

Đánh nhau với Leonidovich Hopner?

Y chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này.

Nữ chúa nói, rất nhỏ nhẹ, nhưng ở khoảng cách xa, Phạm Nhã vẫn nghe được: "Ta nghe mọi người nói lại, ngươi đã có thể chiến đấu bằng bản năng rồi."

Phạm Nhã gật đầu, kể từ sau chiến dịch ở núi Kongo, y đã có thể chiến đấu bằng bản năng, trong trạng thái đó tất cả những gì tạo nên sức chiến đấu của một chúa tể đều được y vận dụng nhuần nhuyễn, một cách hợp lý, không cần phải suy nghĩ, cứ để bản năng chiến đấu và dẫn dắt là được.

Nhờ vậy mà y cũng chiến đấu được lâu hơn với Margaret Martha, Aegis Hopner và cả Ludgar W. Kresnik,

Nữ chúa hài lòng: "Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một kỹ năng chiến đấu mới."

Phạm Nhã ngạc nhiên, sau đó thì rất là mừng rỡ, cuối cùng y cũng được "học chiêu" rồi?

Không ai biết vì chuyện này mà chúa tể thấy bí bách thế nào, tính ra y chỉ có hai chiêu dùng đi dùng lại và dùng kết hợp, đó là đòn hủy diệt của cây trượng, đòn dậm ngựa của tận Thế Hắc Mã, riêng cái chiêu "hất hai ngón tay" y mới dùng được lõm bõm thôi.

Nữ chúa nói: "Đây là kỹ năng của Engel Hopner, ông nội ta sáng tạo ra, nó truyền đời thông qua sự ban ân, thứ này khác với khả năng rút đi sự sống và trao cho sự sống của Elder Donovan hiện tại chỉ có ta mới dùng được."

Đoạn, nữ chúa vung tay, một cây quyền trượng màu vàng xuất hiện trong tay nữ chúa, cây quyền trượng này rất dài, nó chỉ có hai cái lưỡi nhọn, bên dưới hai cái lưỡi là một đôi cánh chim.

Giữa hai lưỡi, là một vầng mặt trời!

Một vầng mặt trời thực sự, đang bốc cháy, khiến cho tuyết trong phạm vi mấy chục mét bị hòa tan thành nước.

"Nhìn thật rõ và cảm nhận nhé."

Nữ chúa vung trượng, bốn sợi dây xích chui ra từ trong không gian trước đầu trượng, những sợi dây xích này đang cháy rực lửa màu vàng, mắt xích to hơn cả bàn tay, đầu xích có một lưỡi nhọn hình tam giác, bốn sợi xích như bốn con rắn lớn, giống như bốn con rồng lửa đang đung đưa trong không khí.

"Hỏa Long Xích." Nữ chúa nói: "Một kỹ năng mang sức mạnh hủy diệt, có thể tấn công ở tầm xa, đây chỉ là một kỹ năng cơ bản nhưng ngươi có thể dùng nó cả đời."

Phạm Nhã nhắm mắt lại để "nhìn" sự hiện diện của Hỏa Long Xích trong thế giới khách quan, trong cảm nhận của y, chúng như những sinh vật sống, có tính cách, giống với Tận Thế Hắc Mã.

Thế nhưng khi cảm nhận thật kỹ, chúng lại không có cái linh tính của Tận Thế Hắc Mã, chúng chỉ là những vật chết thôi. Nữ chúa đã nói, ngựa chiến cũng là vật chết, chúng nó có linh tính nhưng không con nào giống Tận Thế Hắc Mã.

Tận Thế Hắc Mã là một con ngựa đặc biệt, cái linh tính của nó không khác mấy một con người, ừm, một cô bé ngổ ngáo mê trai.

Chỉ là, những xợi xích đem tới cảm giác rất giống Tận Thế Hắc Mã.

Phạm Nhã chau mày, thật kỳ lạ.

Chúa tể đã luôn tò mò về con ngựa chiến, y biết thứ mình cưỡi chỉ mà một lớp vỏ chứ không thật sự là chính nó, giờ y lại gặp được thứ có cảm giác giống vậy.

Chúng đến từ đâu?

Từ một nơi như không gian tối sao?

Giọng của nữ chúa vọng đến: "Có nhớ biển lửa mà ngươi nhìn thấy khi giao tiếp với Tận Thế Hắc Mã không, biển lửa đó không phải là nó, nó chỉ là một ngọn lửa ở trong biển lửa đó."

"Khi ngươi cảm nhận Tận Thế Hắc Mã, ngươi cũng cảm thấy biển lửa. Khi ngươi kết hợp sức mạnh của các báu vật, ngươi đi vào trong biển lửa, Tận Thế Hắc Mã ở trong đó cùng với ngươi, các báu vật cũng ở đó cùng với ngươi."

"Biển lửa đó là Kundalini, là quy tắc hủy diệt của tất cả chúa tể, nó tồn tại mà cũng chẳng tồn tại, nó không nằm ở nơi đâu trong cơ thể ngươi cả nhưng ngươi có nó, ngươi đã nhận được đặc ân của ta, Kundalini của ngươi cũng sẽ có Hỏa Long Xích."

Phạm Nhã nhắm mắt, vung trượng, tánh biết sáng suốt của y như cái máy chụp cắt lớp từng diễn biến trên từng mili giây của nữ chúa, y thao túng dòng chảy Mana giống hệt như vậy, sâu trong thế giới lửa nơi mà Tận Thế Hắc Mã đang trú ngụ, còn có những thứ khác giống với nó!

Bốn sợi xích rực cháy lửa màu vàng chui ra từ trong không gian trước đầu trượng, Phạm Nhã mở mắt, mừng rỡ!

Dễ vậy?

Nữ chúa nói: "Cẩn thận."

Bốn sợi xích đung đưa trong không khí, những cái mũi hình tam giác ngẩng cao lên trông như bốn cái đầu rắn, đột nhiên chúng "mất khống chế", tấn công lẫn nhau!

"Ầm"

Một vụ nổ bùng lên cùng với những âm thanh kim loại va đập rất chát chúa, Phạm Nhã không đề phòng, bị hất ngã xuống yên Tận Thế Hắc Mã, y thấy Mana của mình bị Hỏa Long Xích rút đi rất nhanh, mà bốn con "rồng lửa" hay rắn lửa gì đó vẫn đang cuộn lại, va đập, tấn công nhau!

Chúng chui ra ngoài Kundalini, như được thế giới này gửi gắm cho một hình hài mới, thỏa sức vẫy vùng theo cách của chúng nó, Phạm Nhã nhận ra, không phải là chúng đang tấn công nhau, mà chúng vốn là những ngọn lửa, những ngọn lửa sẽ luôn hòa vào nhau, lũ "Hỏa Long Xích" này đang vâng theo... tập tính của ngọn lửa.

"Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm" "Ầm"

Những tiếng va đập vang lên liên tục cùng với sóng xung kích bùng nổ, quét hết mọi thứ trong cả trăm mét từ tuyết, đất cát, đá cho đến cây cối, những con rồng lửa này đã chui hết ra ngoài, chúng dài đến cả năm, sáu mươi mét, vắt ngang qua bầu trời đêm!

Những sợi xích của nữ chúa đã bị cô ta thu lại, không thì bọn này cũng sẽ chạy sang đó để "va chạm".

"Ra lệnh cho bọn nó, bọn nó giống như Tận Thế Hắc Mã, ngươi là chủ của bọn nó."

Phạm Nhã đứng dậy, cố gắng "giao lưu" với bốn cái Hỏa Long Xích, lũ này như bốn ngọn lửa vừa tinh nghịch vừa hung bạo, rất khó kiểm soát, y nhăn mặt, đứng như trời trồng, gân trán giựt giựt, gần nửa tiếng sau, Hỏa Long Xích biến mất hết, không phải y điều khiển được chúng, mà là y bị chúng... rút sạch Mana.

Dù vậy, Phạm Nhã cũng đã "đung đưa" và "lúc lắc" chúng được một tí...

Nữ chúa nói: "Ngươi làm không tệ đâu, chỉ cần nhìn ta làm một lần mà đã có thể gọi chúng ra, điều này chứng tỏ ngươi đã gần đi hết chặng một rồi."

"Sau này ngươi chiến đấu mà dùng Hỏa Long Xích, ngươi phải vừa điều khiển chúng, vừa phải phân tâm để điều khiển các trang bị, sử dụng các chiêu thức khác, tất cả những chuyện này cần bản năng để thôi thúc, nếu như ngươi dùng cái đầu của mình thì sẽ bị..., tiếng Việt là lọng cọng thì phải."

"Thoth là một ngoại lệ, cái đầu của hắn là của một "Nim", hắn có sức tính toán và tinh thần rất ghê gớm, nhưng ngươi thì không. Lúc trước ngươi còn dùng cái đầu của mình để chiến đấu, không nên học kỹ năng này, giờ thì có thể nhưng phải tập luyện thêm nhiều lắm."

Phạm Nhã ngồi bệt xuống đất, từ khi qua đây nữ chúa vẫn luôn dùng tiếng Việt để nói chuyện, chúa tể nghe mà thấy bùi tai, trừ nhân xưng "ta" "ngươi" ra thì cảm giác như người này là bạn gái mình ấy.

Mà, ừmm, bạn gái đi đến đây làm gì, sao còn cầm cây trượng...

"Cạn Mana rồi phải không, giờ phải rèn luyện cơ thể nữa, đi về tắm Onsen mới có kết quả, ráng chịu đau nhé... "

"Lần đầu bị ta đánh phải không, không sao đâu, từ từ sẽ quen thôi..."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play