Phạm Nhã bay về phía Tòa Tháp của những Phù thủy bóng tối, vừa bay y vừa dùng siêu giác quan của mình để lắng nghe âm thanh của những người xuyên không trong Thành Trì Trung Tâm.
Tiếng nói của họ quá đặc trưng so với cổ ngữ Rune nên rất dễ tìm, trên đường bay tới Tháp, Phạm Nhã thấy những người xuyên không đang tụ tập ở những con hẻm vắng, ở công viên, ở các công trình công cộng.
Thành Trì Trung Tâm Davias là nơi tụ hội của tất cả những người xuyên không đến từ Châu Á, Phạm Nhã nghe thấy tiếng Trung Quốc, tiếng Nhật, Hàn, Thái Lan, Lào, Campuchia, tiếng Ấn Độ, tiếng Anh, tiếng Nga cả tiếng Việt, rất nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, có mấy loại y nghe xong cũng không biết là ngôn ngữ của nước nào.
Phạm Nhã điều khiển thuyền độc mộc bay chậm lại một chút, y quan sát những người xuyên không đến từ rất nhiều quốc gia này, không kể quốc tịch, y nhận thấy bọn họ được chia làm nhiều nhóm có đặc điểm khác nhau.
Một nhóm tạm gọi là nhóm chuyên nghiệp, bọn họ đeo súng, mặc đồ đặc chế, mang theo nhiều thiết bị công nghệ cao như Flycam, định vị, thậm chí có cả Rada cầm tay, đi theo đội nhóm có phân công rõ ràng, có lực lượng chiến đấu cũng có nhân viên nghiên cứu, lương thực tuy chỉ có đồ hộp, đồ ăn nén nhưng khá dư thừa, có thể trụ ở MU Continel mấy tuần liền.
Một nhóm khác, tạm gọi là nhóm nghiệp dư, những người này rất giống với Phạm Nhã lúc mới dịch chuyển sang MU Continel, có gì thì cầm theo nấy, sử dụng vũ khí thô sơ tự chế, không có đồ công nghệ cao như nhóm chuyên nghiệp, lương thực không đầy đủ nhưng cũng không thiếu thốn.
Nhóm nữa, tạm gọi là nhóm du lịch và giải trí, nhóm này rất là đặc biệt, họ không có vũ khí gì cả, họ ăn mặc rất thoải mái, mang theo máy ảnh và rất nhiều đồ ăn ngon, thức uống, thậm chí thuốc lá, rượu, vài người còn mang theo cả chất kích thích như cần sa, họ trải thảm, ăn bữa sáng mang qua từ Địa Cầu qua như đi Picnic, cũng có người vừa nhìn ngắm phong cảnh dị thế giới vừa “bay lắc”, mở nhạc xập xình.
Một nhóm tạm gọi là nhóm nghèo nàn, nhóm người này là nhóm khổ sở nhất trong cộng đồng người xuyên không mà Phạm Nhã bắt gặp, bọn họ nhìn rất lam lũ, hơn nữa vì lý do nào đó mà không có lương thực, phải đi xin ăn dọc đường hoặc nài nỉ những người xuyên không khác cho họ thức ăn.
Nhóm cuối cùng, tạm gọi là nhóm sinh tồn, họ là những người sống sót ở ngoài vùng hoang dã nhưng bị thương rất nặng, mỗi lần dịch chuyển về Địa Cầu họ có thể nằm trong bệnh viện nhưng ở MU Continel, họ không biết cách để đến bệnh viện, cũng mù ngôn ngữ, lại chẳng có tiền...
Phạm Nhã bắt gặp người đàn ông bị cụt tay mà mình nhìn thấy ở trên Thuyền Bay, anh ta cũng nằm trong nhóm này. Những người này chỉ có nhiệm vụ duy nhất là tìm cách sống sót, sinh tồn cho đến khi dịch chuyển về Địa Cầu.
Năm nhóm, chuyên nghiệp, nghiệp dư, du lịch và giải trí, nghèo nàn, sinh tồn. Phạm Nhã tổng hợp lại rồi báo tin cho các Innovator khác, cũng nói cho họ biết nơi tìm thấy mấy người này.
“Miharu, cô thử tiếp xúc với nhóm nghèo nàn và nhóm sinh tồn, hỏi thăm tình hình bọn họ.”
...
Bay đến Tòa Tháp của các Phù thủy bóng tối, Phạm Nhã nhận ra số lượng flycam mà mình mình bắt gặp còn nhiều hơn lần đi với Aegis Hopner dò tìm tung tích của đội thợ săn. Trong số flycam đang bay ngoài dòng thương mại, còn có những loại flycam quân dụng với thời lượng bay lên tới cả tiếng đồng hồ.
Phạm Nhã lần theo dấu vết của Flycam, tìm ra vài nhóm “chuyên nghiệp” đang dùng cách của đội thợ săn để do thám tình hình Tòa Tháp, đó là theo dõi các phương tiện đi vào trong Tháp.
Trong đó có một nhóm người Việt Nam, là đội đánh số!
Những người này mặc đồ quân đội, trên mũ có gắn Camera GoPro, vũ trang tận răng, chỉ là quân số không còn là 22 người mà chỉ còn có mười người, Phạm Nhã quan sát mười người này, y không nhìn thấy gã số 11, ngược lại nhìn thấy bạn học lớp dưới của y ở trung tâm giáo dục thường xuyên.
Phạm Nhã đáp thuyền xuống rồi đi tới trước mặt bọn họ,
...
Đội đánh số mười người đang chấp hành nhiệm vụ của Trần Thanh Dương, người Trung tá này giao cho họ hai nhiệm vụ chính, một là tìm cách thiết lập căn cứ để cưu mang người Việt Nam xuyên không qua đây, nhiệm vụ thứ hai là hỗ trợ đội trưởng số 1 tìm đường vào Tháp để nhận ban ân.
Số 1 đã chính thức gia nhập vào lực lượng, đã tuyên thệ trung thành và sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc. Hiện tại người thanh niên rất nghiêm túc, có tấm lòng vì quốc gia này đang mang theo lý tưởng trở thành một Walker, làm phong phú cho lực lượng của quốc gia trong thời đại mới.
Đối với số 1, dù Việt Nam hiện tại đã có tới hai Walker nhưng bọn họ là các Walker tự do, Shaka de Virgo cho thấy thái độ tích cực và là hình ảnh đại diện cho chính nghĩa, cũng giúp Trần Thanh Dương truy quét số vũ khí bị tuồn vào Việt Nam nhưng về bản chất, họ là những nhân tố ngoài vòng pháp luật, không bị kiểm soát.
Chàng thanh niên này cho rằng, quốc gia vẫn cần một lực lượng Walker của mình, một lực lượng trung thành, có thể được điều động trực tiếp, có khả năng ứng phó với các tình huống phức tạp sẽ phát sinh trong tương lai.
Khác với một số quốc gia coi việc cho người xuyên không trực thuộc nhà nước, chính phủ mình nhận ban ân là đương nhiên, bất chấp khả năng tử vong, thậm chí cho rằng đây là sứ mệnh của họ, Việt Nam tuy không cấm nhưng đồng thời cũng không khuyến khích, không cổ súy người xuyên không nhận ban ân.
Giống như Trần Thanh Dương đã nói, xã hội Việt Nam không được xây dựng bằng năng lực siêu nhiên nhiệm màu mà chính bằng những người bình thường qua bao nhiêu thế hệ, nhờ sự nỗ lực, hy sinh và đoàn kết của mình, bằng sức lao động và trí tuệ của mình, đắp nặn từng viên gạch một, tạo nên xã hội, xây dựng đất nước.
Đối với Việt Nam, sức mạnh siêu nhiên của Vinh Quang không đáng để người công dân bình thường của mình phải mạo hiểm tính mạng, đó là tư tưởng chủ đạo của quốc gia Đông Nam Á nhỏ bé nhưng gan góc và cứng cỏi này.
So với những người mang “sứ mệnh” trở thành Walker của các quốc gia phát triển, được cung cấp vũ khí quân dụng hiện đại, được các tổ chức tình báo quốc tế hậu thuẫn, phân tích thông tin, được hỗ trợ công nghệ tiên tiến, được huấn luyện bài bản. Số 1 của Việt Nam thua kém hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ có một ưu điểm đó là phẩm chất trung thành và giác ngộ sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc, giống như ông cha của anh ta đã từng.
Khác với những trường hợp bị ép buộc hoặc được hứa hẹn những quyền lợi ghê gớm để nhận ban ân ở một số quốc gia, số 1 của Việt Nam rất chủ động cho thấy lòng trung thành, muốn cống hiến của mình. Cũng chính lòng trung thành của số 1 đã thuyết phục Trần Thanh Dương tổ chức một sứ mệnh “lên tháp” cho riêng anh ta.
...
Số 1 và đội đánh số gặp gỡ Phạm Nhã, đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc riêng với nhau.
Giống với đám thợ săn khi nhìn thấy Aegis Hopner và Phạm Nhã tiếp cận, đội đánh số cũng tỏ ra bối rối khi Phạm Nhã đạp trên thuyền độc mộc, hạ độ cao đến gần vị trí mà họ trú đóng.
Số 1 ra lệnh cho mọi người đề phòng, chỉ thấy một người bước xuống từ chiếc thuyền độc mộc màu bạc biết bay, anh ta đeo mặt nạ nửa mặt làm bằng vàng, mặc một bộ quần áo màu đen có nhiều lớp, dài thượt mang phong cách đặc hữu của cư dân MU Continel, viền áo và ống tay thêu hoa văn bằng chỉ vàng, găng tay đen cũng được trang trí bằng những hình thêu làm từ vàng.
Cao quý, như một vị đế vương trẻ! Đó là điều mà đội đánh số hình dung khi nhìn thấy người này.
Vị đế vương trẻ này có đôi mắt vàng rực rỡ với mái tóc màu bạch kim dài tới vai được vuốt ngược ra sau rất gọn gàng, dáng vóc của anh ta cao lớn khác thường, chiếc mặt nạ không che giấu hết được diện mạo hoàn mỹ, như một vị Thần sống ở nhân gian.
Người đó nói, nói rất từ tốn: “Tôi là Shaka, đồng bào thân mến của tôi, các bạn ổn cả chứ?”
Đội đánh số đắm chìm trong giọng nói của đế vương trẻ, anh ta nói bằng tiếng Việt, bằng một giọng miền Nam rất trầm và ấm áp như khiến họ thấy được sưởi nắng giữa trời đông giá rét.
Chợt, họ giật mình, bởi vì đây chính là Shaka de Virgo, một Walker Việt Nam. Walker được công nhận là mạnh nhất thế giới!
Số 1 chào theo kiểu nhà binh, những người khác trong đội cũng ngơ ngác, bắt chước chào theo, có người lo mãi nhìn Shaka de Virgo nên đứng cứng người. Shaka de Virgo cũng chào lại đội đánh số bằng nghi thức nhà binh.
“Anh là Shaka, Shaka de Virgo?” Số 1 hỏi, dù đã biết chắc chắn nhưng vẫn lên tiếng hỏi, phần cũng vì chàng thanh niên này cảm thấy quá bất ngờ, cũng không biết phải nói gì với người trước mặt.
Shaka de Virgo gật đầu, nở một nụ cười rất ấm áp: “Là tôi, lần trước tôi có nhìn thấy các bạn ở bến cảng, lúc đó nhóm của các bạn có nhiều người hơn.”
Giọng Bắc của Số 1 nghe rất xuôi tai: “Ừm, thật xấu hổ, có một số người đã rời khỏi đội, hoạt động tự do.”
Hai bên bắt đầu trò chuyện, Số 1 kể cho Shaka de Virgo nghe về đội đánh số, về nhiệm vụ của bọn họ, về những người đã rời khỏi đội này để tự mình tìm hiểu các Tòa Tháp hòng nhận được ban ân, kể cả sứ mệnh hiện tại của anh ta.
Số 1 cảm thấy ở gần Shaka de Virgo rất thoải mái, con người cao lớn như vị Thần, lại có cốt cách và phong thái của đế vương này rất dung dị và gần gũi với anh cũng như đội đánh số.
Phạm Nhã nghe Số 1 kể rất lâu, y có thể biết Số 1 có nói dối hay không, những lời chân thật mà anh ta kể về đội đánh số, về quan điểm của quốc gia, về Trần Thanh Dương khiến cho Phạm Nhã có cái nhìn rất khác.
Đối với vấn đề thái độ của quốc gia với cộng đồng người xuyên không trong nước, anh Tuân nói đúng nhưng cũng không hoàn toàn là chính xác. Trần Thanh Dương nói sẽ bảo vệ đồng bào của anh ta, người trung tá này cho đến hiện tại vẫn đang nỗ lực cùng với đội đánh số để thực hiện điều đó.
Quốc gia tất nhiên sẽ đặt cộng đồng người xuyên không “đã lộ diện” dưới sự giám sát của mình nhưng không phải tất cả cộng đồng người xuyên không trong nước đều sẽ bị “thống nhất quản lý và kiểm soát” theo lời anh Tuân nói.
Theo lời của Số 1, giai đoạn hiện tại vẫn chưa có người xuyên không mới xuất hiện, cộng đồng này hiện tại đều tập trung ở ba Thành Trì Trung Tâm, rất an toàn.
Chính vì họ an toàn, không bị đe dọa đến tính mạng như khi bị dịch chuyển ra ngoài vùng hoang dã cho nên Trần Thanh Dương cũng không tiến hành cưỡng chế họ như đã làm với cô bạn gầy gò học cùng trường với Phạm Nhã.
Hiện tại, người xuyên không trong nước chia làm nhiều bộ phận, một bộ phận làm việc cho các tập đoàn lớn được gọi là thợ săn, một bộ phận hoạt động tự do, bộ phận còn lại là đội đánh số trực thuộc sự quản lý của Trần Thanh Dương, cũng là cơ cấu duy nhất được tổ chức riêng cho người xuyên không, được sự quản lý của quốc gia.
Trải qua qua một số biến cố, hơn một nửa rời đi, hiện đội đánh số chỉ còn lại mười người. Phạm Nhã nhìn mười người này, họ chỉ là những cô cậu thiếu niên, có mấy người còn nhỏ hơn Phạm Nhã, họ quá trẻ, so với các đội thợ săn, so với nhóm Khoa, Phát, Hoàng, Trang họ vẫn còn non nớt hơn rất nhiều.
Phạm Nhã hỏi: “Thủ trưởng của các bạn có dự định mở rộng đội này, chiêu mộ thêm thành viên không?”
Số 1 gật đầu: “Chúng tôi vẫn luôn chiêu mộ nhưng hiện giờ tình hình khác với lúc trước, ngoài vùng hoang dã nguy hiểm, người xuyên không còn cần chúng tôi cung cấp vũ khí đạn dược để tự vệ, hiện tại ở nơi này lại quá an toàn, chúng tôi không có lợi thế cạnh tranh lắm so với các tập đoàn kinh tế.”
Một người trong đội, là Số 3, thẳng thắn hơn: “Họ sợ bị kiểm soát, bị quản thúc, sợ phải nghe lệnh, sợ mất tự do, họ chọn hợp tác với các tập đoàn để được trả lương cao hơn, điều kiện tốt hơn, dù sao chúng tôi là cơ cấu của nhà nước, tổ quốc còn phải lo nhiều thứ, không có cách nào rủng rỉnh như các tập đoàn kinh tế được.”
Phạm Nhã gật đầu, Số 3 cũng không giễu cợt hay cạnh khóe gì người khác mà chỉ nói ra một sự thật rất trần trụi, kể cả bản thân Phạm Nhã lúc trước cũng vì sợ mất tự do nên không hưởng ứng lời kêu gọi của Trần Thanh Dương.
“Tôi đến gặp các bạn để nói điều này.”
Phạm Nhã nhìn những chiếc Camera GoPro trên nón đội đánh số, y suy nghĩ, sắp xếp từ ngữ thật cẩn thận rồi nói:
“Tòa Tháp phía Tây hiện tại có một nhóm người bản địa. Họ thuộc một tổ chức, tôi không tiện nói tên, cũng chưa rõ thái độ của họ với những người xuyên không, nhưng vài người của hội này đã làm hại một người bạn của tôi.”
“Ở Thành Trì Trung Tâm, tất cả mọi người sẽ không bị thương tổn nhưng khi vào trong Tòa Tháp, họ có cách để bắt nhốt và làm hại các bạn, tôi đến để cảnh báo về điều này.”
Số 1 lo lắng: “Vậy sao, ở những Tòa Tháp khác thì sao?”
“Theo như tôi biết thì ở những Tháp khác tổ chức này không hoạt động sôi nổi như ở Tháp phù thủy, có lẽ sẽ an toàn hơn.”
Phạm Nhã tiếp tục căn dặn đội đánh số một vài điều, y thậm chí còn cung cấp cho họ địa chỉ của “bến xe” bán vé bay vào các Tòa Tháp. Cuối cùng, y nói: “Các bạn có gì muốn hỏi tôi không, tôi phải đi. Tôi cần cảnh báo cho những người khác nữa.”
Số 1 suy nghĩ rất lâu mới nói: “Anh có thể hỗ trợ quốc gia không?”
Đội đánh số sửng sốt, sau đó nhìn Shaka de Virgo, ánh mắt của mấy cô cậu thiếu niên thiếu nữ có vẻ chờ mong.
Phạm Nhã mỉm cười: “Nếu là vấn đề thành lập một căn cứ ở đây để cung cấp chỗ ở cho người xuyên không, tôi sẽ nghĩ cách. Về những vấn đề khác, tôi chỉ muốn nói là mình vẫn luôn hỗ trợ quốc gia, tuy tôi không tiện lộ diện nhưng tôi vẫn luôn làm như vậy đấy thôi.”
“Tôi luôn coi mình là một công dân Việt Nam, nếu như các bạn có khó khăn và cần đến tôi, trong khả năng của mình, tôi sẽ hỗ trợ hết sức.”
Số 1 thở dài, mục đích của chàng thanh niên này cũng không phải chỉ như vậy. Nhưng anh ta cũng không thất vọng, việc Shaka de Virgo từ chối họ cũng nằm trong dự liệu, hơn nữa, anh ấy không những cung cấp địa điểm của mấy phương tiện bay vào Tháp, còn hỗ trợ họ trong nhiệm vụ tổ kiến căn cứ, điều này hết sức đáng mừng.
“Chúng tôi làm cách nào để liên lạc với anh?” Số 1 hỏi.
Phạm Nhã: “Ừm, chúng ta thống nhất một ám hiệu... “
...
Chia tay mười người trẻ của đội đánh số, Phạm Nhã tiếp tục lần theo những cái Flycam bay trên trời, tìm ra những người xuyên không đang có dự định vào Tòa Tháp của Phù thủy bóng tối để nhận ban ân.
Y điều khiển thuyền độc mộc, hạ xuống giao lưu với họ, cũng cảnh báo cho họ về Hội Chân Lý hoạt động ở Tháp Phù thủy, xuất phát từ nhiều lý do, Phạm Nhã cũng không đề cập tới cái tên của hội này.
Đồng thời, Phạm Nhã cũng cung cấp cho họ địa chỉ của “bến xe bus”, hiện tại Flycam gần khu vực các Tòa Tháp đã xuất hiện quá nhiều, y cảm thấy hiện tượng này thực sự không ổn, nếu như Hội Chân Lý thực sự có ý xấu với người xuyên không, họ có thể lần theo những thứ này.
Việc học ngoại ngữ giúp ích rất lớn cho Phạm Nhã, y có thể giao lưu thoải mái với những người xuyên không đến từ Châu Á, trong quá trình này, y còn gặp được Fan Club của mình, một nhóm người xuyên không đến từ Nhật Bản.
Phạm Nhã rất là “chật vật” trước sự nhiệt tình của họ, cuối cùng y không thể từ chối, phải ngồi xuống ăn Sashimi với họ, cũng đồng ý chụp hình với họ... dù sao, Shaka de Virgo cũng đã xuất hiện trước quá nhiều ống kính Camera rồi.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT