Phạm Nhã chạy rất nhanh, đi đến một chỗ khuất, y thu lại Tận Thế Hắc Mã và bộ giáp, quyền trượng, áo choàng rồi đeo mặt nạ vàng lên.

Đột nhiên, y ngẩng đầu quát lên bằng cổ ngữ Rune: “Xuống đây!”

Hai người đàn ông, một người phụ nữ đeo mặt nạ bay xuống từ trên trời, một người đàn ông trong đó có đôi cánh thịt, không giống với đôi cánh rồng của Hion và Margaret Martha, đôi cánh của người này giống như cánh của loài dơi.

Một người đàn ông khác có đôi cánh chim như thiên sứ, một người phụ nữ cũng có đôi cánh chim nhưng có màu hồng, đôi cánh cũng nhỏ hơn với so đôi cánh của gã đàn ông kia.

“Shen Long, As00071647 và Chien the Great.” Phạm Nhã nhìn ba người này.

“Shaka de Virgo.” Người đàn ông có đôi cánh dơi cũng nói.

“Sao ngươi biết ta là Chien the Great.” Người đàn ông có đôi cánh chim hỏi một cách tò mò.

Phạm Nhã nhìn người này giống như đang nhìn một tên ngốc: “Ở Châu Á ngoài ta ra chỉ còn lại ba người các ngươi.”

Người phụ nữ có đôi cánh chim màu hồng nói: “Shaka de Virgo, chúng ta chỉ muốn nói chuyện với anh.”

“Chuyện gì?” Phạm Nhã hỏi.

“Chúng ta muốn mời anh cùng đi thám hiểm biển Atlans.” Người phụ nữ nói.

Biển Atlans? Đó là chỗ nào? Phạm Nhã không biết, nhưng y biết diễn, thế là liền ra vẻ suy tư rồi hỏi: “Vì sao lại muốn mời ta, các người không thể tự đi sao?”

Người đàn ông có đôi cánh chim nói với vẻ xấu hổ: “Chúng ta vẫn chưa thể đồng bộ hoàn toàn trang bị của mình như ngươi.”

Gã đàn ông có đôi cánh dơi im lặng, quay sang nhìn người đàn ông cánh chim, trong ánh mắt có vẻ ai oán.

Phạm Nhã cũng thấy buồn cười, y biết việc đồng bộ mana với trang bị tốn rất nhiều thời gian, nếu không có Leonidovich Hopner, y cũng không thể nắm giữ các báu vật của chúa tể trong thời gian ngắn như vậy.

Y thấy buồn cười vì tên Chien the Great này, hắn “khai” toẹt như vậy khác gì nói cả bọn ba người bên hắn cộng lại cũng không mạnh bằng Shaka de Virgo nên mới mới cần hỗ trợ, nếu thật sự hai bên liên minh với nhau, vậy thì cũng như nhường hết quyền chủ động cho Shaka de Virgo.

Phạm Nhã hỏi: “Khi nào?”

Người phụ nữ có đôi cánh hồng nói: “Lần dịch chuyển sau, về Địa Cầu chúng ta có thể bàn bạc tiếp.”

Phạm Nhã gật đầu: “Được, tạm biệt.”

Đoạn y quay người bỏ đi, nhìn rất lạnh lùng.

Người đàn ông với đôi cánh chim nói với tên cánh dơi: “Đấy ta đã bảo mà, cần gì giấu giấu giếm giếm, thuyết phục bằng đủ thứ lý do, thua người ta thì cứ thừa nhận thua người ta, cần người ta giúp thì cứ nói thật là cần giúp, ai cũng là người thông minh mà.”

Người đàn ông cánh chim không muốn để ý tới gã này, chỉ nói chuyện với người phụ nữ có đôi cánh hồng: “Cô nghĩ sao?”

Người phụ nữ nói: “Người này không hẳn là lạnh lùng đâu, có khi là ngoài lạnh trong nóng. Từ việc hắn hủy đống vũ khí và ma túy của mấy tên buôn lậu có thể thấy hắn có tinh thần chính nghĩa, tích cực. Nói chung là có thể tin tưởng hợp tác được.”

...

Đi đến chỗ hẹn với Leonidovich Hopner, xe ngựa đã đỗ sẵn ở đó, Phạm Nhã bước lên xe rồi nói với nữ chúa tể: “Cảm ơn ngài.”

Nữ chúa tể có vẻ hứng thú: “Ta thấy ngươi làm động tác đó rất nhuần nhuyễn, giống như ngươi đã luyện tập rất nhiều lần rồi phải không.”

Phạm Nhã xấu hổ, đích thực là y đã "luyện tập" rất nhiều lần, bình thường ở một mình không có gì làm cũng hất hất hai ngón tay như Leonidovich Hopner, ước ao một ngày nào đó có thể như nữ chúa tể, làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần hất hai ngón tay là được.

Cho nên lúc nãy trước mặt những người xuyên không, Shaka de Virgo mới có thể bắt chước y hệt từ cử chỉ cho đến thần thái của Leonidovich Hopner như vậy.

“Muốn học không?” Leonidovich Hopner hỏi.

Phạm Nhã gật đầu như gà mổ thóc, mắt nhìn Leonidovich Hopner với vẻ chờ mong.

Nữ chúa tể cười phá lên: “Ta hỏi trước thôi, hiện tại ngươi cũng chưa học được đâu, còn lâu lắm, đợi khi nào ta thấy ngươi đủ điều kiện để học nó ta sẽ dạy cho ngươi.”

Phạm Nhã liền xìu xuống, mặt tiu nghỉu như bị bắt nạt.

...

Ngoài thành, giữa thế giới tuyết trắng, gió tuyết rít gào, cả thế giới chỉ có một màu tuyết trắng xóa, chỉ thấp thoáng ở phía xa mới có thể thấy một dãy tường thành đen kịt như vắt ngang trời.

Leonidovich Hopner đang ngồi trên ghế thư giãn, uống Cocktail, gió tuyết đến gần cô ta thì bị một bức tường vô hình cản lại.

Margaret Martha cười hiền lành, bà ta bay lơ lửng cách mặt đất vài mét, đôi cánh rồng to lớn vỗ nhè nhẹ, trên hai tay bà ta là hai thanh kiếm chuôi dài, mũi kiếm nhọn, lưỡi kiếm rộng hai gang tay.

Đối diện bà ta là một người mặc giáp đen, áo choàng dài, tay cầm quyền trượng, cưỡi một con ngựa đen to lớn dữ dằn với đôi mắt rực lửa vàng, hơi thở như gió lớn.

“Đến đi.” Phạm Nhã hét lên, quyền trượng trong tay biến thành rực lửa!

Margaret Martha biến mất!

Phạm Nhã đã sớm có chuẩn bị, trước khi hét lên y đã giải phóng hoàn toàn khối lượng của bộ giáp đen, chưa đủ một cái chớp mắt sau, Margaret Martha xuất hiện như một cái bông vụ xoay tròn, cái cánh to lớn của bà ta như một đám mây đen vỗ vào người mặc giáp trên yên ngựa.

“Ầm”

Gió tuyết bị năng lượng giải phóng từ cú va chạm giữa hai người thổi tung, tạo thành một khu vực hình cầu trống rỗng, Phạm Nhã phát hiện mình vẫn còn đang ngồi trên yên ngựa, thế nhưng chưa đợi y kịp cảm thấy vui mừng, Margaret Martha đã bắt đầu tấn công liên tục bằng những đòn đánh nhanh như bão táp, bộ giáp quá nặng, tuy Phạm Nhã có thể ngồi vững trên yên ngựa nhờ sức nặng của bộ giáp nhưng y cũng không thể xoay chuyển được cơ thể, chỉ có thể cầm quyền trượng bằng hai tay chịu trận.

Tận Thế Hắc Mã hí lên, nó chủ động chồm lên chạy ra xa nhằm kéo giãn khoảng cách với Margaret Martha, thế nhưng bà ta vẫn đuổi theo một người một ngựa như bóng với hình, vừa đuổi theo bà ta vừa tấn công.

Động tác của Margaret Martha không phức tạp, cũng không có quá nhiều biến hóa, nhưng lại cực kỳ nhanh và thực dụng, dù cho có bắt bài được thì cũng không thể nào phản công được, bà ta xoay tròn trên không với một tốc độ khủng khiếp như một cơn bão, đôi cánh, hai thanh kiếm liên tục tấn công một người một ngựa, đòn tấn công liên hoàn hầu như không ngừng lại.

Phạm Nhã chỉ có thể chịu trận.

...

Chiếc xe ngựa dừng lại ở một nơi cách xa “trận chiến” của Margaret Martha và Phạm Nhã, người đàn ông đánh xe cũng chui vào trong xe để tránh tuyết, chỉ có mấy con ngựa trắng dũng mãnh dường như không sợ lạnh, đứng dưới tuyết như tượng.

Lúc này, người đàn ông đánh xe giống như nhận ra cái gì, ông ta lấy ra một cái gương soi mặt mũi, chỉnh lại tóc tai, quần áo rồi đủng đỉnh bước ra ngoài, ngồi sẵn lên vị trí của mình.

Margaret Martha vác theo Phạm Nhã đi theo sau Leonidovich Hopner, nữ chúa tể thì điều khiển ly Cocktail và cái ghế thư giãn bay quanh mình, ba người đi vào trong xe, người đàn ông đánh xe thúc ngựa, chiếc xe lại chạy vào trong tòa thành.

...

Phạm Nhã ngâm trong bồn tắm, tổng kết lại “trận chiến” ngày hôm nay. Y nhận ra mình có thể ngồi vững trên yên ngựa nếu như giải phóng hoàn toàn khối lượng của bộ giáp đen, thế nhưng điều này cũng khiến y không thể cử động tự do, chỉ có thể làm động tác đơn giản nhất là ôm quyền trượng bảo vệ mặt, đón đỡ các đòn đánh của Margaret Martha.

Mặt khác, nếu y giảm khối lượng bộ giáp xuống tới mức có thể cử động tự do, y sẽ bị hất bay bởi bất kỳ đòn đánh nào của Margaret Martha, lúc đó y cũng sẽ hoàn toàn bị tách khỏi Tận Thế Hắc Mã, không thể leo lên yên ngựa được.

Như vậy, mấu chốt vấn đề là phải liên tục điều chỉnh khối lượng của bộ giáp, lúc nặng lúc nhẹ, nặng để chống đỡ, nhẹ để di chuyển, phản công, sau đó lại nặng để phòng ngự, điều này thật sự rất khó vì tốc độ tấn công của Margaret Martha quá nhanh, không có quãng nghĩ giữa hai đòn đánh.

Phạm Nhã thở dài, lại chìm xuống, ngâm đầu vào trong nước...

...

Leonidovich Hopner đang ngồi đọc sách trong cái đình nhỏ ngoài sân, ngày hôm nay cũng không thấy Margaret Martha, chỉ có một mình cô ta.

Phạm Nhã đi đến cái đình ngồi xuống đối diện nữ chúa tể, Leonidovich Hopner đang tập trung để đọc sách, y cũng không dám lên tiếng làm phiền vị này. Thế là liền ngồi im lặng, chờ đợi.

Trong lúc đó, y cũng tò mò nhìn cuốn sách trong tay Leonidovich Hopner, cũng không biết vị này đọc truyện gì?

Ừm, bìa trắng, có vẽ hình một đôi mắt đáng sợ đang nhìn trừng trừng và một bàn tay đen thui, phía dưới đôi mắt còn có hàng chữ Best Seller. Mặt sau còn có hình một cô gái đang ngã sõng soài kèm với từng dòng giới thiệu:

“Một tên sát thủ có sở thích uống chất hỗn hợp máu của nạn nhân với sữa tươi, hắn có căn bệnh gì đặc biệt hay là con quỷ hút máu bất tử nghìn năm trong truyền thuyết?”

“Trong thành phố C liên tiếp xảy ra 4 vụ cưỡng hiếp giết người, nạn nhân đều là những cô gái trí thức từ 25 – 35 tuổi, đây rốt cục là giết người hay trả thù hay chỉ đơn giản là cưỡng dâm”

...

Ừm, Đề Thi Đẫm Máu của Lôi Mễ, tiểu thuyết trinh thám tâm lý tội phạm...

Một lúc sau, Leonidovich Hopner mới đặt sách xuống, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Phạm Nhã gật đầu: “Tôi muốn hỏi ngài về vùng biển Atlans.”

“Ừm, vùng biển Atlans, có thể nói là một góc đẹp đẽ của thế giới này, là vùng biển nằm giữa hai vùng Davias, Lorencia với vùng đất Noria quê hương của Jacqueline. Đệ Tứ và Đệ Thất Vệ Thành của Davias, Đệ Tam Vệ Thành của Lorencia được đặt gần bờ biển.”

“Ở Lorencia Đệ Tam Vệ Thành ngươi có thể được thưởng thức hải sản tươi ngon không đâu có, còn có thể mua ván để chơi lướt sóng, hồi ta còn trẻ hay đến đây chơi, vui lắm. Tự nhiên nghe ngươi hỏi ta cũng thấy nhớ.”

Phạm Nhã càng nghe càng thấy sai sai, liền hỏi: “Tôi có mấy người quen muốn mời tôi đi đến đó để thám hiểm.”

“Ra vậy.” Leonidovich Hopner có vẻ hơi thất vọng: “Ra là vậy, ừm, cũng khá phù hợp với ngươi hiện tại.”

“Sâu dưới đáy biển Atlans có một thế giới nhỏ, bị ngăn cách khỏi thế giới của chúng ta, thế giới đó rất nhỏ, các tạo vật ở trong đó không thể ra ngoài được, còn chúng ta thì có thể tự do ra vào.”

“Đó là vùng đất của một tạo vật được gọi là Hydra.”

Phạm Nhã mở to mắt: “Hydra?”

Y vội hỏi: “Có phải là một con rồng có bảy hoặc chín đầu, khi chém đứt đầu nó thì từ chỗ bị đứt liền mọc ra hai cái đầu mới không?”

Nữ chúa tể gật đầu: “Ừm, thế giới của ngươi cũng có Hydra à? Thế các ngươi tiêu diệt nó bằng cách nào?”

Phạm Nhã nói: “Ở thế giới của tôi, Hydra là một sinh vật tồn tại trong thần thoại cổ đại, trong truyền thuyết, một dũng sĩ có tên Hercules đã nghĩ ra cách dùng lửa đốt ngay chỗ vết thương của những cái đầu vừa chặt để các cái đầu mới không thể mọc ra, cứ thế Hercules đã chặt từng cái đầu một của Hydra rồi giết chết nó.”

Leonidovich Hopner nói: “Có thể, thế giới của ngươi cũng từng tồn tại Vinh Quang, thế nhưng vì lý do nào đó, các ngươi đã bị Vinh Quang bỏ rơi.”

Phạm Nhã im lặng không nói gì.

Nữ chúa tể lại nói tiếp về Atlans: “Nếu nói là thám hiểm, thì là đi vào trong thế giới dưới biển của Hydra, ở đó có những món báu vật, giống như quyền trượng của ngươi vậy. Những người mới bước vào con đường của mình thường vào trong thế giới đó để tìm kiếm chúng, đồng thời cũng trui rèn sức mạnh và những kỹ năng của mình bằng cách chiến đấu với các tạo vật.”

Phạm Nhã thấy tò mò: “Tôi nghĩ nếu ở dưới đó có báu vật, thì người ở đây đã sớm càn quét sạch nơi đó mới đúng chứ, theo lời ngài thì các tạo vật canh giữ ở đó đối với những người như ngài là không đáng nhắc tới mà?”

“Ngươi biết nguồn gốc của các báu vật ở trong thế giới đó không?” Leonidovich Hopner cười đến híp mắt cả, Phạm Nhã lắc đầu, vẻ mặt thơ ngây.

“Là chúng ta ném vào.”

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play