Edelgard von Hresvelg mang Miharu về Thành Trì Trung Tâm Davias, trong cái nhìn ngơ ngác của cô và theo cách thức khiến cho cô gái này phải nhớ suốt đời mình, đó là để cô nằm lọt thỏm trong tấm bạt lều còn ông thì xách cái lều "đựng" Miharu, bay lên trời.

Miharu sợ lắm, cô hét la um sùm, tự nhiên cô thấy hối hận khi cho rằng ông lão này không phải là người xấu, đáng lẽ nên nghe lời bố, phải cảnh giác hết sức mới đúng.

Mà nghĩ lại, có cảnh giác thì cũng vậy à, cô làm gì được ổng chứ, ổng cũng sẽ xách cô y chang vậy, Miharu tái hết mặt mày, cô bắt đầu nghĩ tới những chuyện khủng khiếp sẽ xảy đến với mình, nào là ổng sẽ đem cô đi bán làm nô lệ như trong mấy kịch bản truyện Dark Fantasy, hay tệ hơn nữa là ổng sẽ bắt cô về phòng thí nghiệm làm chuột bạch cho các "ma thuật đen tối" của ổng.

"Huhuhu, bố ơi, mẹ ơi, Miharu chết mất."

Cô gái nằm trong cái lều, cô chỉ thò được đầu ra ngoài thôi, cô không dám giãy mạnh sợ rách tấm bạt, thế thì cô sẽ lọt từ trên trời xuống đất chết tươi. Dù được bay, cũng thích lắm nhưng lúc này Miharu thấy sợ nhiều hơn, cô chẳng biết sao cái số mình nó xui xẻo dữ vậy, vừa được Isekai như trong truyện tranh hay phim hoạt hình thì gặp phải một ông già nhìn thì hiền nhưng lại bắt cóc cô

Edelgard von Hresvelg cũng mệt đầu với cô gái này lắm, thấy cô khóc lóc ông thấy tội nhưng mà họ không có nói chuyện với nhau được, ông khó mà giải thích điều gì, đành phải lôi cô đi trước rồi tính sau.

Ông lão bay đến Thành Trì Trung Tâm thì đáp xuống, lúc này Miharu đã nín rồi, cô nhìn tòa thành đẹp hơn tất cả những gì mà mình có thể tưởng tượng được về dị thế giới, nó quá tráng lệ, gây choáng ngợp đến mức khiến cô quên luôn sự sợ hãi.

Miharu là vậy đó, sự mộng mơ của cô luôn lớn hơn nỗi sợ.

Edelgard von Hresvelg nhìn cô gái, ông cố nặn ra một nụ cười hiền ơi là hiền, thế nhưng mà dù ông có tỏa ra "ma lực" thế nào, thì "hành trình bay" lúc nãy cũng khiến Miharu thấy rén với ông già này lắm, giờ ổng đem cô về "hang ổ" rồi, cười tươi thế chắc chút sẽ bán cô cho nhà giàu lấy tiền tiêu xài, hoặc để cô làm chuột bạch.

"Ông đừng có bán con mà, con còn nhỏ lắm."

Miharu nài nỉ dù biết ổng không có hiểu, cô cố sức để tỏ ra dễ thương, cô vốn đã là một trong những sinh vật dễ thương nhất thế giới rồi, khi cô làm vẻ mặt tội nghiệp, ông lão thấy mình bị đốn tim.

Ông không hiểu Miharu nói gì hết, nhưng nhìn biểu cảm của cô thì ông lại hình dung được cô đang thể hiện "thông điệp" gì, hẳn cô gái này sợ ông lắm, cổ tưởng ông sắp hại mình nên van xin ông đừng làm như thế, mặt cô trông đáng thương thế kia, ai mà nỡ chứ?

Edelgard von Hresvelg thở dài, ông nhận ra là vụ giao tiếp này khó nhằn ghê gớm, giờ ông phải làm gì để Miharu hiểu ông không muốn hại cô, ngược lại, ông còn định nhận Miharu làm học trò để mà dạy dỗ cơ.

Giờ, ông cũng đã dắt Miharu về Thành Trì Trung Tâm Davias rồi, chỗ này an toàn cực kỳ, không gì có thể làm hại Miharu được. Thế nhưng làm cách nào để Edelgard von Hresvelg có thể nói chuyện được với cô bây giờ?

Đau đầu ghê.

Edelgard von Hresvelg ngoài việc là một người đi rất xa, ông còn là một nhà nghiên cứu, một nhà khoa học dị giới có tiếng tăm lẫy lừng. EQ của ông hơi quái chút nhưng IQ thì cao lắm, ông bắt đầu để bộ não khoa học của mình làm việc, mọi giao tiếp đều phải bắt đầu từ tên gọi, thế là ông chỉ vào ông và nói:

"Edelgard."

Sau đó, ông chỉ vào Miharu.

Cô gái trợn mắt, vẫn còn lọng cọng nên chưa bắt sóng kịp, ông lão phải làm lại lần nữa cô mới hiểu ý ổng, thế là cô bắt đầu đọc mã số sinh viên của mình ở Viện hoạt hình Toei:

"A" "S" "Không" "Không" "Không" "Bảy" "Một" "Sáu" "Bốn" "Bảy"

Edelgard von Hresvelg nhăn hết cả mặt, tên gì mà dài kỳ cục, ông tưởng cô nói cái gì đó chứ chả phải tên nên làm lại tới mấy lần, lần nào cổ cũng nói y hệt vậy.

Hơn nữa, cô còn chỉ vào mình và nói: "As00071647"

Sau đó chỉ vào ông mà đọc bằng cổ ngữ Rune, lệch tông xíu nhưng cũng nghe được: "Edelgard."

Edelgard von Hresvelg lấy tay che mặt, tên của lão đã dài và khó đọc, tên con bé này còn dị hơn. Thế này thì khi giao chiến, chắc đối thủ của con bé mệt mỏi lắm, ông tưởng tượng cảnh, kẻ thù của con bé... nếu có, sẽ hét lên:

Này "A" "S" "Không" "Không" "Không" "Bảy" "Một" "Sáu" "Bốn" "Bảy" ta sẽ tiêu diệt ngươi, "A" "S" "Không" "Không" "Không" "Bảy" "Một" "Sáu" "Bốn" "Bảy", ngươi có biết không...

...

Edelgard von Hresvelg lôi Miharu lên xe ngựa bay, cô gái vùng vẫy gớm lắm và còn khóc lóc nữa nhưng ông lão kệ luôn.

Bước thứ sau khi biết tên nhau là làm thân, ông lão điều khiển chiếc xe đi vòng vòng Thành Trì Trung Tâm Davias để Miharu được ngắm phong cảnh dị thế giới.

Dù vẫn thấy rén với ông già nhưng Miharu thật sự bị tòa Thành Trì này chinh phục, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ, hết nhìn cái này tới cái kia. Những tòa nhà cao chọc trời với hàng triệu phương tiện bay như thoi đưa chung quanh và tám tòa Tháp với những quả cầu lửa Mana vĩ đại khiến Miharu cảm giác như mình đã đến một thế giới viễn tưởng như trong Gundam.

"Đẹp quá đi mất."

Miharu lầu bầu: "Nhưng mà mình sắp bị bán làm nô lệ, làm chuột bạch rồi, huhu."

Đến chiều, Edelgard von Hresvelg đưa Miharu về nhà mình, đó là một trang viên nhỏ ngoài rìa Thành Trì Trung Tâm, cạnh một đồng cỏ xanh mướt. Ông lão dắt Miharu xuống và chỉ vào ngôi nhà lớn nhất ở trong trang viên, ông lại chỉ vào mình, rồi, ông lại chỉ Miharu và chỉ tiếp vào một ngôi nhà nhỏ hơn, cạnh căn nhà lớn.

Nghĩa là, nhà lớn của ông, nhà nhỏ của Miharu. Cô gái bắt sóng ông già rồi ỉu xìu, xem chừng cô bị lùa vào chuồng rồi, ổng thấy cô gầy quá nên muốn nuôi, vỗ béo cô rồi mới bán, sẽ được giá hơn.

Nên tìm cách trốn khỏi nơi này!

Miharu quyết tâm, cô bắt đầu lên kế hoạch để chạy trốn.

Edelgard von Hresvelg đưa cô vào cái nhà nhỏ, Miharu ngạc nhiên khi "chuồng" không như cô tưởng tượng, ngược lại, nó rất sạch sẽ và cũng không có "con gà" nào đang bị nhốt ở đây hết. Đây là một ngôi nhà dị giới nhưng nó khá thân thiện với người Địa Cầu, Miharu nhìn và mường tượng ra được công dụng của nội thất và những thứ đồ dùng xung quanh.

Ngôi nhà này cũng có bếp để nấu ăn, có một chiếc giường nhỏ xinh, bàn, ghế và phòng tắm, trên tường còn treo tranh nữa. Ngoài ta còn có một cái tủ lớn, chất mấy cuộn da, trông như bản đồ hàng hải thời xưa.

Ông lão dắt Miharu lại gần một thứ trông như tủ lạnh, ông mở nó ra, cô gái nhìn thấy có rất nhiều thức ăn đã sơ chế để sẵn trong đó, ông lại đến gần bếp và vừa thao tác với mấy cái núm vặn, xoay, vừa nhìn Miharu, giống như để cô hiểu ông đang chỉ cô xài bếp vậy.

Miharu nghiêng đầu, cô đang suy nghĩ xem liệu mình có hiểu lầm về ông già này không?

Đúng là ổng bắt cóc cô về đây thật nhưng thật ra ổng không có làm gì hại cô, từ nãy tới giờ, ngoài việc dắt cô đi một vòng ngắm thành phố thì cho cô về nhà "chuồng", còn chỉ cô cái này cái nọ.

Miharu coi nhiều kịch bản Dark Fantasy rồi, thường tới khúc này, lẽ ra phải có mấy thằng lính lác bặm trợn bước ra xích cô lại, xong kéo cô xuống một chỗ tối thui như, nhốt cô vào cũi chung với những nô lệ khác, rồi ném thức ăn vào.

Sau đó Miharu sẽ tìm cách nổi dậy với các bạn nô lệ!

Nhưng mà không, cái cô tưởng là chuồng thì đúng là một ngôi nhà thật, nó khang trang, tiện nghi và ấm cúng, mọi thứ rất sạch sẽ tinh tươm, và không có thằng lính bặm trợn nào tới để xích cô hết.

Edelgard von Hresvelg thấy kế hoạch "làm thân" của ông đã gần thành công rồi, nhìn mặt Miharu có vẻ đỡ sợ hơn trước, ông thấy hào hứng lắm nên tiện làm mấy món ăn luôn, sau đó bày lên bàn mời cô gái này thưởng thức.

Miharu trông ông lão nhiệt tình quá nên cô cũng ngồi xuống, nhìn cô rón rén nhưng ăn mấy miếng thịt xào thì tròn mắt vì ngạc nhiên, biểu cảm của cô khiến ông lão cười khoái chí.

Gì chứ khoản nấu nướng thì ông hơi bị tự tin.

Miharu ăn lấy ăn để, ông lão này nấu ăn ngon thật, ngon hơn đồ nhà mẹ nấu nữa. Cô ăn một lúc thì thấy bớt sợ nhiều, cô ngẩng đầu, cười rất ngọt:

"Ngon quá ạ!"

Edelgard von Hresvelg lại bị đốn tim, ông chẳng hiểu cô nói gì nhưng hẳn là khen ông nấu ăn ngon.

...

Tối, Edelgard von Hresvelg về cái nhà lớn và để Miharu một mình. Cô gái thử mở cửa, cô phát hiện là cái cửa này không có bị khóa, cô đi ra ngoài và nhìn xung quanh, cô thử đi xa hơn một chút, xa hơn nữa rồi nhìn lại hai ngôi nhà.

Chẳng có ai "hiện ra" từ trong bóng tối, bắt Miharu về cả.

"Hình như không phải bị bắt để đem bán, hay là do ông già quá, côi cút nên đem mình về nuôi cho vui nhà vui cửa nhỉ?"

Miharu lèm bèm, cô để ý thấy ông già này không có người thân, bởi vì khi ông về, cái nhà lớn còn tắt đèn tối thui và cũng không có tiếng động gì hết, ông dùng bữa với Miharu xong chạy qua đó mới bật đèn lên. Hẳn ông ở một mình, già rồi mà chẳng có con cháu gì cả thì buồn lắm, thấy Miharu đi lạc thì hốt về nuôi?

Giờ phải làm gì?

Miharu bặm môi, tự nhiên cô lại thấy tội nghiệp ông già, ổng mạnh thì mạnh, ổng có đầy năng lực siêu nhiên nhưng ổng cũng già quá rồi, đó là một ông già cô đơn, lúc cô dùng bữa với ổng, ổng ăn ít nhưng mà gắp cho cô thì nhiều. Điều đó làm cho Miharu mủi lòng.

"Thôi để mai rồi tính."

Miharu chạy về lại, cô bước vô phòng, khóa cửa rồi đi tắm, cô có mang đồ để thay, ông già hốt cô về cũng sẵn tiện hốt hết đồ đạc giúp cô luôn, chẳng thiếu thứ gì hết.

Đêm trôi qua rất nhẹ nhàng.

...

Sáng hôm sau, Edelgard von Hresvelg gõ cửa căn nhà nhỏ, Miharu bật dậy, mặt còn ngu lắm, tối hôm qua cô mơ thấy mình cũng bay lượn được trên trời giống như ông già, người cô cũng tỏa ra vầng hào quang màu hồng đẹp đẽ như ổng.

Cô gái chạy vào toalet để rửa mặt rồi ra mở cửa, Edelgard von Hresvelg cười rất hiền lành, ông ta ra hiệu cho Miharu đi theo mình, cô gái rón rét bước theo sau ông lão vào ngôi nhà lớn, vào trong rồi cô mới ngạc nhiên khi nhận ra không gian bên trong ngôi nhà này lớn hơn bề ngoài của nó rất nhiều!

Nhìn từ ngoài, ngôi nhà này chỉ rộng cỡ ba trăm mét vuông là cùng nhưng khi bước vào trong, mọi thứ phình to ra hết cỡ, cô thấy mình như đã bước vào một cái quảng trường vậy, nơi này phải rộng đến cả mấy mẫu ấy.

Đây là kỹ thuật không gian?

Mắt của Miharu sáng như bóng đèn, Edelgard von Hresvelg trông thấy rõ sự hớn hở trong biểu cảm của Miharu. Ông lão mỉm cười, ông dắt cô đi qua một dãy hành lang dài treo đầy tranh, ông dừng ở từng bức tranh một và chỉ vào chúng, dường như đây là cách để ông giới thiệu về bản thân mình cho Miharu.

Cô bé nhìn theo ông lão, bức tranh đầu tiên vẽ một người thanh niên trẻ, với mái tóc vàng, dài và được chải chuốt gọn ra sau, trông rất lịch lãm, người thanh niên đó có đôi mắt xanh, rất trong. Edelgard von Hresvelg chỉ vào bức tranh và ông lại chỉ vào mình và nói:

"Edelgard."

Miharu ngạc nhiên, cô nhìn bức tranh rồi nhìn ông lão, nhìn kỹ thiệt kỹ cũng không thấy có điểm nào tương đồng cả, màu mắt của cả hai cũng khác nữa. Cô chỉ vào mắt mình như để hỏi ông, Edelgard von Hresvelg mỉm cười, ông lại dắt Miharu đến chỗ bức tranh thứ hai.

Cô gái nhìn lên, đây vẫn là tranh của chàng thanh niên trẻ hồi nãy, nhưng khác là, giờ mắt của anh ta đã chuyển sang màu hồng, với hai vòng khói trắng quanh con ngươi, hệt như mắt của ông lão bây giờ. Edelgard von Hresvelg nháy mắt với Miharu, cô gãi đầu, vẫn chưa hiểu lắm.

Họ tiếp tục đi qua những bức tranh còn lại, Edelgard von Hresvelg sẽ dừng lại ở mỗi bức khoảng một phút để cho Miharu nhìn.

Miharu càng đi và nhìn, cô càng thấy xúc động.

Có tới mấy trăm tấm tranh, nghĩa là họ đi gần mấy tiếng đồng hồ nhưng Miharu chẳng hề thấy chán, Edelgard von Hresvelg đã chọn một phương thức trực quan để giới thiệu cho Miharu hiểu về ông và thậm chí là thế giới này nữa, bởi những bức tranh mà ông treo, không chỉ vẽ mỗi Edelgard von Hresvelg.

Nó còn vẽ thế giới, nó vẽ những sự kiện, những gì đã xảy ra.

Miharu có cảm giác như mình đang xem một bộ phim, dù cô chẳng rõ được các câu chuyện phía sau những bức tranh, nhưng cô vẫn có thể phát huy sức tưởng tượng của mình để hiểu thông điệp của chúng. Chỉ vài giờ đi theo Edelgard von Hresvelg, cô thấy mình đã chứng kiến cuộc đời của ông già này.

Ông từng là một người thanh niên trẻ, rất đẹp trai.

Edelgard là tên của ông, kể từ khi ông có đôi mắt màu hồng, ông đã tham gia vào những cuộc chiến kinh khủng mà khó có thể nghĩ là nó thực sự tồn tại. Ông già đi theo tháng năm, nhưng những cuộc chiến của ông thì luôn tăng về quy mô lẫn cấp độ.

Chiến trường của Edelgard, từ mặt đất, chuyển dần đến bầu trời rồi sau đó là không gian vũ trụ, Miharu nhìn thấy những vị thần thánh khổng lồ, với các quyền năng, dù chỉ được vẽ lại trong tranh nhưng cũng làm cô thấy choáng ngợp.

Edelgard dường như đã từng có những người đồng minh, họ cùng nhau phục vụ cho một vị thần thánh khác trông như thái dương, như vầng mặt trời sáng đến lóa mắt, như một bậc đế vương vĩ đại.

Vị đế vương đó cũng già đi theo tháng năm, Edelgard và những người đồng minh dần thưa bớt, Miharu chẳng biết họ thế nào rồi nhưng cô dường như hiểu được điều đó khi nhìn thấy biểu cảm của ông.

Gương mặt của Edelgard von Hresvelg rất buồn.

Miharu đã chứng kiến một sử thi có thật, những bức tranh tĩnh dường như sinh động trong đầu cô, chẳng có âm thanh gì nhưng cô lại nghe được những âm thanh gào thét vang vọng khắp trời đất của những vị thần thánh vĩ đại, cùng với những tiếng nổ dữ dội khi các thiên thể vỡ tung, những vì sao rơi xuống đất và biển thì bốc hơi.

Edelgard đã đi qua những cuộc chiến như vậy.

Lòng của Miharu ấm và nó nóng lên, những cảm xúc trào dâng như khi cô còn bé và được xem serial Gundam 00 lần đầu.

Chẳng phải cô vẫn luôn tìm kiếm những điều như vậy hay sao?

Edelgard von Hresvelg nhìn Miharu, ông già mỉm cười, ông chỉ vào đôi mắt của mình và chỉ vào đôi mắt của Miharu.

Cơ thể của ông, lại bắt đầu sáng lên ánh hồng.

Miharu ngơ ngác, cô bước đến gần ông già, Edelgard von Hresvelg đặt tay lên đầu cô gái:

"Sự ban ân của kẻ triệu hồi nhà Hresvelg là đặc biệt hơn cả, ta chỉ có thể ban ân cho một người duy nhất và người đó chắc chắn sẽ nhận được đặc ân của ta."

"As00071647, đứa trẻ kỳ lạ, đứa trẻ may mắn, con là người được ta chọn, con cũng là người được lựa chọn bởi Vinh Quang."

"Mong Vinh Quang tồn tại cùng con."

"Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play