Phạm Nhã tua ngược ký ức về cái đêm mà mình đi tản bộ với nữ chúa tể bên ngoài căn biệt thự trắng, từng lời nói của Leonidovich Hopner vang vẳng bên tai: "... có một người phụ nữ luôn mặc áo tím, cô ta luôn ngồi ở cái bàn góc trong cùng, ngươi đến đó và đưa cho cô ấy chiếc nhẫn của ta. Cô ấy sẽ nói cho ngươi biết mình phải làm gì..."

Ừm, đúng quán Bar, là Lorencia Bar, đúng người phụ nữ áo tím và cô ta cũng biết chiếc nhẫn của nữ chúa tể, thế nhưng mà sao mọi thứ nó cứ sai sai. Theo hình dung của Phạm Nhã, người này hẳn phải là một cánh tay đắc lực của nữ chúa, được cô ta tin tưởng giao nhiệm vụ, ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành làm "đầu mối" cho mình.

Thậm chí, Phạm Nhã còn thấy mong chờ với cô ta nữa, y so sánh cô với Thoth, với anh Tuân, với những người thông minh đáo để mà y biết.

Thế mà...

Phạm Nhã thấy nhức đầu với cô nàng áo tím này lắm, nhìn cô có vẻ thông minh và trí thức nhưng chúa tể lại thấy rất là thất vọng. Có lẽ do y toàn hợp tác với mấy bô lão như Thoth, như anh Tuân, ngay cả đối thủ của y cũng toàn tầm cỡ Yamamichi Yomaru, Adam, toàn những tay thông minh và lão luyện, chúa tể quen với cái tầm của họ rồi.

Nếu là họ, thì Phạm Nhã tin là họ sẽ có một sự chuẩn bị rất tốt để có thể trao đổi thoải mái với mình, chứ không xài chiêu tung hỏa mù kiểu như cô ta, rồi giờ thì tìm cách nói chuyện, trong khi vẫn phải diễn kịch với nhau, chỉ là kịch hồng thành kịch đen, phải gây gỗ um sùm lên hết, Phạm Nhã thì đóng vai một thằng cha phụ bạc, cô ta thì sắm vai cô nàng bị lừa tình.

Mệt lắm.

Phạm Nhã vừa tìm cách giao tiếp với cô, vừa phải diễn, y suy nghĩ kỹ thì thấy tiêu chuẩn của mình cao quá, không phải ai cũng đáp ứng được, người bản địa MU Continel trí thức, dân trí họ cao, kiến thức về khoa học tự nhiên của họ cũng cao nhưng họ không được hun đúc bởi một nền văn hóa viết toàn bằng mực đen và mực xám như dân Địa Cầu, lịch sử ở đây được viết mới, nền văn minh này vẫn còn trẻ, chỉ hai ngàn năm thôi, xã hội họ lại quá thịnh vượng, thiếu đi nhiều sự cạnh tranh cần thiết để đẻ ra những con người bình thường nhưng đầy mưu mô, lõi đời như Nhã thường gặp.

Sự mưu mô, đối với dân MU Continel thì là hàng độc quyền của những người lãnh đạo, bất kể là lãnh đạo của một tòa Vệ Thành hay chỉ của một nhóm, một tổ chức; bởi vì họ cần tới những kỹ năng chính trị, đây là kết quả tất nhiên của ý thức hệ tích cực và tiến bộ, người dân không cần phải phát triển những vũ khí vô hình này để sinh tồn, họ sống trong một thế giới thừa mứa, chẳng có người dân thường nào bị bỏ lại phía sau cả.

Anh Tuân đã giảng cho Phạm Nhã nghe về khái niệm chuyên nghiệp hóa và chuyên môn hóa, chúa tể thấy sự phát triển như vậy cũng là hợp lý, "lãnh đạo" ở MU Continel được coi là một nghề, theo hàng ngang, nó cũng giống với kỹ sư hay bác sĩ, chứ không hoàn toàn là một thứ bậc như Địa Cầu, nó cũng cần trang bị những kỹ năng nghề nghiệp như bác sĩ thì phải giỏi hóa và sinh, kỹ sư thì phải giỏi kiến trúc và kết cấu xây dựng vậy.

Địa Cầu thì khác, ở bất kỳ xó xỉnh nào cũng sẽ có những kẻ xảo quyệt, lõi đời và biết cách để chà đạp lên người khác, không cần ở đâu xa, bước vào bất kỳ văn phòng công ty nào cũng sẽ thấy hiện tượng Office Politics, có thể nói, ở đỉnh của cái mưu mô, dân chơi não chuyên nghiệp của MU Continel sẽ không kém cạnh dân Địa Cầu, thậm chí còn ghê gớm hơn do họ được phát triển chuyên môn, nhưng so mặt bằng chung thì dân Địa Cầu xảo quyệt hơn dân MU Continel nhiều lắm.

Bởi vì ở Địa Cầu, người nào bước ra đường, sống mấy năm trời rồi cũng sẽ "trang bị" cho mình cái nghề phụ này.

Cuối cùng, những người từng "giao lưu" với Phạm Nhã toàn là hàng tuyển hết, không thể so đầu dây của Leonidovich Hopner với họ được, chúa tể cũng tự trách mình, y đã có thói quen tin vào "trí tuệ" của người khác rồi, cho nên y nghĩ đầu mối này sẽ có chuẩn bị hết cho mình, nào ngờ cô ta lại trông cậy ngược vào chúa tể...

Hiện giờ, chúa tể không có điện thoại, bởi vì trước khi dịch chuyển y phải bay vào mặt trời, chẳng mang theo gì cả. Giấy và bút thì lại càng không, họ cũng chẳng có thiết bị gì để ghi chép hay viết chữ, khổ lắm, Phạm Nhã cố gắng miêu tả cây bút Rune thì cô lại bảo không được dùng cái đó ở đây, bị theo dõi tin nhắn...

Bế tắc sao?

Tất nhiên là không, Phạm Nhã nhìn xung quanh rồi nhìn lên giường, y hất hai ngón tay, drap giường bay lên rồi bị xé vụn, người phụ nữ mặc áo tím ngơ ngác, cô ta ráng nảy số rồi bắt đầu la hét để phối hợp với tiếng xé cho nó "hợp lý", giống như hai người đang cãi nhau, tới giai đoạn tác động vật lý rồi vậy.

Gân trán của Nhã bị giật liên tục, y điều khiển đống vải bị xé vụn bay lơ lửng trên không, chắp nối thành chữ: "Tôi phải làm gì?"

Leonidovich Hopner đã nói rất rõ là y cần phải vào trong Vương Cung để lấy bức tranh chân dung của cô, ở đó sẽ không có ai ngăn cản chúa tể mà nếu có làm khó, thì họ sẽ làm khó y lúc bước ra ngoài, điều này rất kỳ lạ, y vẫn chưa hiểu. Vậy nên chúa tể cần đầy đủ thông tin từ chỗ cô này mới hành động được.

Người phụ nữ vẽ: "Người thừa kế của Quân Chủ vẫn luôn chờ anh đến lấy nó, thông tin về anh đã truyền tới tai những người ở đây rồi. Anh có thể vào thẳng Vương Cung để gặp anh ta, tôi sẽ hỗ trợ anh tráo một bức tranh khác, mang bức ở Vương Cung về cho Quân Chủ."

Phạm Nhã chau mày, người phụ nữ này cho chúa tể thấy ba thông tin quan trọng, đầu tiên, việc này có liên quan đến người thừa kế thứ nhất của Leonidovich Hopner, thứ hai, anh ta, và những người khác, Phạm Nhã không rõ hết thái độ của họ nhưng những người này đang chờ y đến lấy bức tranh.

Cuối cùng, Phạm Nhã không được phép lấy bức tranh!

Hay nói cách khác là bức tranh đó không được biến mất khỏi Vương Cung, chuyện này thật kỳ lạ, mọi thứ bắt đầu trở nên rối rắm.

Bức tranh đó không được biến mất, cho nên người phụ nữ mới tìm cách tráo tranh, thế thì vì sao người thừa kế của Leonidovich Hopner lại chờ mong y đến lấy bức tranh đó? Chờ Phạm Nhã lấy bức tranh đó đi, mà lại không cho Phạm Nhã đem nó ra khỏi Vương Cung.

Có lẽ, cái nguy hiểm mà Leonidovich Hopner đề cập là khi Phạm Nhã mang bức tranh đi, hoặc không, chỉ cần y rời khỏi Vương Cung thôi, thì sẽ có nguy hiểm ngay, bởi vì họ sẽ phòng trường hợp chúa tể tráo bức tranh, họ sẽ tìm cách giữ y lại, ít nhất là để lục soát.

Phạm Nhã điều khiển đống vải vụn để nặn chữ, y trình bày suy nghĩ của mình cho người phụ nữ này, cô ta lại vẽ, lần này phải vẽ nhiều lắm, vừa vẽ cô ta vừa trách móc Phạm Nhã phụ tình, phụ bạc, ấy ấy cô xong rồi bỏ, hứa hẹn với cô rồi dứt áo ra đi, khi về thì nói có người khác, chúa tể nghe mà tức lắm, muốn treo cô này lên búng mấy phát.

"Chuyện này rất dài, nó liên quan đến một giao kèo của Quân Chủ với người thừa kế và các bề tôi của Quân Chủ, họ vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của anh. Tuy nhiên, họ lại không muốn thực hiện giao kèo này, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng lớn đến quyền lực của người thừa kế, anh ta đang là người được ủng hộ nhiều nhất trong cuộc tranh giành ngôi vị."

"Giao kèo đó là gì? Nguyên văn?"

"Nếu một ngày, có người khác nhận được đặc ân của Quân Chủ đi đến Vương Cung, người thừa kế của Quân Chủ phải giao ra bức tranh chân dung của Quân Chủ cho người đó."

Phạm Nhã chau mày, y cũng ráng nạt nộ người phụ nữ mấy câu, nhưng mà chúa tể gentleman làm sao mà nạt phụ nữ được, nên yếu thế so với cô, người phụ nữ này nói chuyện đanh đá và chua ngoa vô cùng; còn đòi chúa tể dẫn cô ta đi gặp "con trà xanh" kia để cô ta chống mắt lên coi nó tròn méo thế nào các thứ các kiểu, làm Phạm Nhã muốn búng trán cô này thành con cá la hán.

Giao kèo này rất đơn giản nhưng những thứ càng đơn giản thì càng có nhiều hàm nghĩa, phía sau cái giao kèo này phải là một sự tính toán của nhiều bên, trong đó hai bên cơ bản là Leonidovich Hopner và người thừa kế của chính cô ta, thông qua nội dung, nhìn cách sử dụng từ ngữ như "giao ra" thì có thể thấy được mối quan hệ giữa nữ chúa và người thừa kế không mấy tốt đẹp, có thể coi là căng thẳng.

"Đơn giản như vậy thôi sao?"

Người phụ nữ vừa chửi ong ỏng vừa vẽ chữ một cách miệt mài: "Chỉ đơn giản vậy thôi. Những thứ phức tạp quá tôi không nắm được, tôi chỉ phụ trách tráo tranh cho anh thôi, anh yên tâm, bức tranh này và bức tranh gốc giống hệt nhau, cùng một người vẽ, cùng màu mực và chất liệu vải, thậm chí đây không phải là tranh giả."

Phạm Nhã bóp trán, mọi thứ bắt đầu rối tung lên, chúa tể phải tập trung để suy nghĩ, tới mức không để phân tâm để lựa lời "nạt" lại cô nàng này được, để cổ muốn chửi gì thì chửi. Người phụ nữ mặc đồ tím thấy Phạm Nhã im lặng rồi thì cô cũng xìu xuống theo, cô bắt đầu khóc thút thít, bắt đầu than thân trách phận, "âm lượng" rất là nhỏ, hiển nhiên cô ta cũng đang vặn volume xuống để chúa tể tập trung...

Phạm Nhã nhắm mắt, y bắt đầu xâu chuỗi tất cả mọi chuyện kể từ lúc mà mình gặp Leonidovich Hopner cho đến giờ, từng lời nói, cử chỉ và ánh mắt của cô như lướt qua trước mắt chúa tể, rất rõ ràng.

Phạm Nhã dường như nắm được một cái gì đó, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì chẳng nắm được gì cả, Leonidovich Hopner muốn lấy bức tranh về theo giao ước của cô với người thừa kế, nhưng lại muốn để một bức khác ở lại Vương Cung, điều này hẳn là cân nhắc cho sự an toàn của người đến lấy tranh.

Miễn là bức tranh đó vẫn còn treo ở Vương Cung, thì dù những người ở đó nghi ngờ chúa tể thế nào đi nữa, họ cũng chỉ có thể giữ y lại một lúc rồi tra xét bức tranh, sau đó cũng phải thả y rời đi, thế giới này có pháp luật, họ không thể làm hại y một cách công khai được.

Thế nhưng mà, Leonidovich Hopner lại bỏ một món nợ lớn với Ludgar W. Knesnik để bắt gã bảo vệ Phạm Nhã ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, nghĩa là cô cũng không chắc những kẻ ở Vương Cung có phát rồ lên, có chơi bất chấp hay không.

Trước đây rất lâu rồi, khi Leonidovich Hopner mới ban ân cho Phạm Nhã, cô cũng nói nếu như y không có trang bị, thì có thể không sống nổi khi ở đây. Việc giao ước này đã có từ sớm và nữ chúa tể hẳn cũng lên kế hoạch từ sớm, kế hoạch này luôn có nguy hiểm, nữ chúa biết dù cô có vá thế nào đi nữa thì cũng sẽ có rủi ro.

Gốc của giao kèo này là gì?

Phạm Nhã day huyệt thái dương, nếu tập trung suy nghĩ về bức tranh thì sẽ đâm đầu vào đường cụt. Một bức tranh mà Leonidovich Hopner tin tưởng là khi đánh tráo nó với một bức giống hệt thì sẽ không có ai "nắm thóp" được người đến lấy tranh bằng lý do chính đáng, mà phải "chơi chiêu", thì hiển nhiên không thể là một bức tranh ẩn chứa những thứ đặc biệt được.

Lật lại vấn đề, điều này có nghĩa là hai bức tranh, một bức ở Vương Cung và một bức khác chuẩn bị đem qua đó để đánh tráo là giống nhau, giống hệt nhau!

Bởi vì đây là thế giới có đầy năng lực siêu tự nhiên, Phạm Nhã không biết những người ở trong Vương Cung là ai, nhưng y lại biết họ có đủ quyền năng để nhìn ra được những bí mật của bức tranh kia, họ có thể phân biệt được hai bức tranh. Thế thì câu chuyện là nếu chúng giống hệt nhau, chúng chẳng khác gì nhau...

... thì Leonidovich Hopner lại cần bức tranh đó để làm gì? Để thực hiện giao kèo? Nhưng lại không thực hiện giao kèo? Tranh đã tráo rồi thì dù y mang tranh "thật" về đi nữa, trên danh nghĩa, cái giao kèo đó vẫn không được thực hiện. Người thừa kế của Leonidovich Hopner vẫn bảo toàn được sức ảnh hưởng của mình.

Còn nếu suy luận theo hướng, gốc của cái giao kèo chính là "người đến lấy tranh" thì sẽ thoáng hơn một chút, bởi vì chỉ sự xuất hiện của người đó thôi cũng đã thể hiện rất nhiều thông tin về tình trạng của Leonidovich Hopner, nữ chúa đã từng nói với Phạm Nhã khi y hỏi cô về tình trạng sức khỏe của cô, lúc đó, cô nói tình trạng sức khỏe mà cô thể hiện là một cái bẫy. Phạm Nhã là minh chứng cho cái bẫy đó, sẽ không ai nghi ngờ là cô vẫn còn khỏe.

Bởi vì không có ai có thể nhận được đặc ân của một vị chúa đứng cuối đường vẫn còn sung mãn được, thế nhưng Phạm Nhã lại rõ ràng, nữ chúa có thể chống chọi lại với cả quy tắc tự nhiên, người "bị trọng thương không có cách nào phục hồi" thì lấy đâu ra sức để làm một chuyện như vậy?

Nữ chúa muốn tất cả những người ở Vương Cung tin rằng mình đã bị trọng thương, thậm chí sắp chết.

Vấn đề của hướng này chính là... bức tranh, lại quay về bức tranh.

Bởi vì nếu Leonidovich Hopner muốn bẫy những người này bằng cách ngụy tạo trạng thái sức khỏe của bản thân, để họ lơ là cảnh giác với cô vì mục đích nào đó, thì cô ta đã thành công rồi, hiện những người ở đây đã biết có một chúa tể Shaka de Virgo trên đời, là một người nhận được đặc ân của Nữ Chúa nhà Hopner.

Mục đích tung hỏa mù đã đạt thành, vì sao cô lại còn muốn Phạm Nhã lấy tranh về cho cô nữa? Nếu không phải vì bức tranh này thực sự quan trọng với cô?

Phạm Nhã thở dài, càng nghĩ càng thấy rối, rối như tơ vò vậy, có lẽ y cần đơn giản hóa vấn đề hơn, đó là cứ làm theo sự sắp đặt của Leonidovich Hopner là được, việc còn lại, để người phụ nữ áo tím này lo liệu, cô ta đã được giao cho một nhiệm vụ còn phức tạp hơn cả Phạm Nhã là "tráo tranh" thì hẳn phải chuẩn bị rất kỹ, tráo một bức tranh trước mũi các vị chúa tể có siêu giác quan thì chẳng khác nào ăn cắp đồ trong một cái nhà có đầy Camera giám sát hết, mà chưa kể, thế giới này cũng có Camera giám sát.

Trong khi đó, chúa tể thì chỉ cần đến Vương Cung, chường mặt ra cho người thừa kế và những người cần nhìn thấy "người đến lấy tranh" bằng xương bằng thịt, nhìn người đó đến để thực hiện giao kèo, nhưng lại không thực hiện giao kèo, rồi đi về...

Phạm Nhã chau mày, khi y nghĩ mình nên làm theo sự sắp đặt của Leonidovich Hopner thì những thứ như sương mù tự nhiên lại tản bớt, nếu y đến Vương Cung, đáng lý ra là để thực hiện giao kèo mà lại không làm vậy, y bước ra ngoài Vương Cung với hai cái tay trống trơn, điều gì sẽ xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play