Trời ngả sang tối, ở thế giới tuyết trắng, so với ban ngày, buổi tối mới là thời gian mà lũ “Hound” đi lại trên mặt đất để tìm kiếm con mồi, chúng đi săn thành từng cặp, đôi khi cũng gộp nhiều cặp “Hound” lại thành một bày, ít thì sáu con, nhiều thì mười hai, mười bốn con.
Do tập tính săn theo bầy đó, lại có khả năng chui xuống đất để ẩn nấp nên dù chỉ có hạng F, là thứ bậc thấp nhất trong thang đo về mức độ nguy hiểm của quái vật do “Hion” xây dựng, nhưng “Hound” lại tỏ ra nguy hiểm hơn cả những chủng loại quái vật hạng E, D thông thường.
Những đợt săn của “Hound” thường bắt đầu vào tám, chín giờ tối, là thời điểm mà trời tối hẳn, trong thời gian này, nếu như nghe thấy tiếng rít của “Hound”, các loài quái vật dưới hạng C trong vùng hoang dã sẽ lựa chọn tránh đi nơi khác hoặc ẩn nấp.
“Hound” chỉ rít khi nó tìm được mồi, nếu tiếng rít kéo dài liên tục, nghĩa là nó đang bao vây nơi trú ẩn của con mồi, thứ âm thanh nghe như kim loại ma sát này cũng giống một lời cảnh cáo cho các loài quái vật khác không đến gần bãi săn của chúng nó.
Bãi săn của “Hound”, nơi chúng nó bao vây con mồi cũng là một nơi nguy hiểm kể cả vào ban ngày, bởi vì lúc này lũ “Hound” đang ẩn nấp, rình mò ở dưới đất có thể nhào lên phục kích bất kỳ thứ gì chuyển động.
Bầy “Hound” bên ngoài nhà thờ lớn đã “dàn trận” bao vây ba đêm rồi mới bị Phạm Nhã độc chết vào trưa nay, trong mắt của những sinh vật khác, nơi này đã trở thành bãi săn của “Hound”, vì vậy phạm vi mấy cây số quanh nhà thờ lớn không thấy bóng dáng của bất kỳ sinh vật nào.
Cũng chính vì vậy mà người phụ nữ đeo khẩu trang trắng mới có thể an toàn đi lại trong gió tuyết, còn tìm thấy nhà thờ và Phạm Nhã mà không chạm trán lũ quái vật.
Phạm Nhã đeo mặt nạ ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là cái xác của “Hound, trước mặt là một đống lửa nhỏ, ở một góc khác cách xa y, người phụ nữ cũng đang hơ tay trên một đống lửa.
Dù có ánh lửa, bên trong nhà thờ cũng rất tối. Cũng may hai người đều có mang theo đèn pin, hai người dựng ngược mấy cây đèn để tạo sáng làm cho không gian không đến nỗi âm u lắm.
Hơn năm giờ trôi qua, từ ngày chuyển sang đêm muộn, bên trong nhà thờ lớn không nghe một tiếng người, chỉ có tiếng gió hú không ngừng nghỉ.
Người phụ nữ luôn duy trì sự đề phòng và cảnh giác đối với gã quái nhân, gã kêu cô “ngồi”, “đừng có lộn xộn” nên cô ta cũng chỉ kiếm một góc trong nhà thờ rồi ngồi yên.
Cô ta rất muốn đến gần cửa sổ để nhìn ra bên ngoài quan sát, nhưng cô không dám, gã quái nhân đang ngồi gần đó, nhìn gã cô cũng không dám nhìn huống hồ gì đi lại gần gã.
“Quái nhân” Phạm Nhã lúc này lại quan sát người phụ nữ, chủ yếu là đống thịt hộp hiệu Spam của cô ta, loại thực phẩm đóng hộp này trong siêu thị bán giá hơn 100 ngàn một hộp, loại ít mặn Less Sodium nhập Mỹ còn có giá hơn 700 ngàn, đối với y mà nói là một loại thức ăn xa xỉ.
Lặng lẽ quay mặt kéo mặt nạ lên rồi gặm một thanh lương khô, Phạm Nhã nghĩ, chờ mình có tiền cũng mua Spam mang theo, có thể nấu thêm ít cơm, làm cơm nắm rồi ăn với thịt Spam chiên nóng hổi, giữa khí trời rét lạnh như vầy, lại làm thêm ít rượu thì thật là hạnh phúc.
Bầy “Hound” duy nhất trong phạm vi trăm cây số vuông đã kéo hết tới đây rồi bị độc chết cả lũ, bọn quái vật bị đuổi ra khỏi “bãi săn” của bầy “Hound” chưa quay về, thế nên khu vực ngoài nhà thờ khá an toàn, đêm nay không nghe thấy tiếng rít như kim loại ma sát, cũng không thấy có con quái vật nào khác xuất hiện.
Bên ngoài không có lũ quái vật khủng bố tinh thần, Phạm Nhã không cần phải căng thẳng đầu óc, trong nhà thờ lại hết sức an toàn chỉ có một nam một nữ, trời đã khuya, lúc này y chợt nghĩ, hình như đây là lần đầu mình được “tiếp xúc” một cách “gần gũi” hơn nữa còn sắp “qua đêm” với một người phụ nữ.
Nghĩ tới chuyện “qua đêm”, Phạm Nhã trầm tư một lúc rồi đứng dậy đi tới gần người phụ nữ.
Người phụ nữ đang ngồi ngẩn ngơ thất thần không biết nghĩ gì, nhìn thấy gã quái nhân lù lù bước tới liền khẩn trương đứng phắt dậy lùi ra sau, tay cho vào túi nắm chặt cán dao.
“Anh muốn gì?” Cô ta hỏi, giọng nghe hơi run.
“Đừng sợ...” Phạm Nhã nói, người phụ nữ nghe ra lần này gã quái nhân đeo mặt nạ không có gằn giọng với mình nữa, điều này càng làm cô khẩn trương hơn. Thế là liền móc dao, một tay cầm dao chĩa về phía Phạm Nhã, một tay che ngực nói: “Anh đừng lại gần tôi.”
“... “
Mình diễn nhập vai quá rồi sao? Phạm Nhã nghĩ. Vốn y chỉ muốn nói chuyện với người phụ nữ, dù sao đêm nay cả hai cũng sẽ không ngủ được, cô ta phải đề phòng mình, còn gã “quái nhân” là mình vốn chỉ là con cọp giấy, tất nhiên không dám ngủ gần người lạ, nửa đêm cô ta cắt tiết mình để cướp chiến lợi phẩm thì sao?
Thế nên thay vì gật gà gật gù một chỗ thì thà nói chuyện với nhau cho tỉnh táo, thông qua đó Phạm Nhã cũng có thể thu thập được thông tin về những người xuyên không khác. Y cũng muốn biết cô ta tìm được nhà thờ bằng cách nào, liệu cô ta có phải là người của Trần Thanh Dương hay không.
“Ngồi xuống, ta hỏi cô mấy chuyện.” Phạm Nhã nói: “Yên tâm, ta không có hứng thú với phụ nữ.”
Người phụ nữ trợn to mắt nhìn gã quái nhân từ trên xuống dưới. Trong đầu cô ta nảy số liên tục, tên này nói hắn không có hứng thú với phụ nữ, hắn là Gay sao? Cô nghĩ. Đàn ông đều rất tự tôn, nhất là người “lợi hại” như tên này, trừ phi hắn là người trong cộng đồng đó thật nếu không hắn chẳng có lý gì gạt cô bằng lý do này cả.
Hơn nữa, hắn “muốn” cô ta thì cứ thế mà “tới” thôi cô ta cũng không cho là mình chống lại được hắn, hắn không cần trấn an hay lường gạt cô làm gì.
Chỉ nghe quái nhân tiếp tục gằn giọng: “Giật mình cái gì, ngồi xuống.”
Thấy gã này hình như tức giận, người phụ nữ liền ngoan ngoãn ngồi xuống, tay vẫn cầm chặt con dao, nhìn hai mắt như sắp khóc, nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh tự nhiên.
Phạm Nhã cũng ngồi, cái mặt nạ Tôn Ngộ Không che khuất mặt, cũng che đi biểu cảm có phần lúng túng của y.
Nói thật, tình huống lúc nãy người phụ nữ đã vô tình đưa Phạm Nhã vào thế khó, y đang “diễn” tự nhiên không thể tỏ ra nhẹ nhàng, hiền hòa với cô ta được, người phụ nữ này sẽ sinh nghi. Mà nhìn tâm lý của cô ta, nếu mình không “cung cấp” cho cô một lý do “thuyết phục” thì cô ta lúc nào cũng sẽ đề phòng mình có “ý đồ” với cổ, rất khó để có thể nói chuyện bình thường.
Thế là Phạm Nhã liền “cho” cô ấy một lý do.
Đã lỡ diễn rồi thì diễn cho tới.
“Cô tìm ra nơi này bằng cách nào?” Phạm Nhã hỏi.
“Tôi gắn định vị vào Flycam, cho Flycam bay thăm dò từ trên cao, chỉ cần tìm được Nhà Thờ thì tắt động cơ cho nó rơi xuống gần đó rồi đi tìm.” Người phụ nữ nói.
“Bình thường không cần cho Flycam rơi đâu nhưng ở đây gió lớn lắm, Flycam không đứng yên trên không được.” Cô ta bổ sung: “Với lại làm vậy cũng đỡ hao pin. Hơn nữa mặt tuyết rất mềm, Flycam rơi cũng không làm hỏng định vị.”
Người phụ nữ nói, vừa trả lời câu hỏi của gã quái nhân vừa cố gắng giải thích một số chi tiết trong đó.
Quái nhân đeo mặt nạ im lặng lắng nghe, đợi cô ta nói hết, gã lại hỏi: “Cô biết Trung tá Trần Thanh Dương không?”
“Tôi có nghe qua người này, anh ta đang đi tìm người xuyên không trong Sài Gòn, ngoài Hà Nội cũng có người của anh ta, nghe nói Tổng cục Tình báo Trung ương mới thành lập một cơ cấu dành riêng cho người xuyên không, anh ta được bổ nhiệm làm lãnh đạo.” Người phụ nữ nói.
Quái nhân hỏi: “Cô không gia nhập vào đó à?”
Người phụ nữ nhìn quái nhân, im lặng một chút rồi nói: “Không. Tôi sợ vào đó mình bị mất tự do, ở ngoài tôi sống tù túng lắm, muốn làm gì cũng không được, đã có cơ hội thám hiểm thế giới này tôi muốn được thoải mái. Ở bên này tuy là nguy hiểm nhưng tôi tự lo cho mình được.”
Phạm Nhã gật đầu, vừa nãy y dùng thủ thuật ngôn ngữ để “bẫy” người phụ nữ, chiêu này Phạm Nhã học được của anh Tuân, khi cô ta kể về cơ cấu của những người xuyên không, nếu Phạm Nhã hỏi “Cô có gia nhập vào đó không?” thì người phụ nữ chỉ có thể trả lời là có hoặc không, đó là câu hỏi Yes/No nhưng y lại hỏi “Cô không gia nhập vào đó à?”, như vậy cô ta ngoài việc phải trả lời câu hỏi Yes/No ra còn phải giải thích thêm lý do tại sao mình không gia nhập...
Sau đó, Phạm Nhã tiếp tục dùng bẫy ngôn ngữ để “nói chuyện” với người phụ nữ đeo khẩu trang trắng, không khí giữa hai người rất là kỳ lạ, một người chỉ hỏi và một người chỉ trả lời, người hỏi hỏi rất ngắn gọn còn người kia thường phải trả lời rất lâu, phải giải thích rất nhiều thứ.
Dưới tình huống bị Phạm Nhã chiếm cứ thế chủ động, người phụ nữ dù rất thông minh nhưng cũng chỉ có thể bị y dẫn dắt. Hơn nữa, để tránh cho cô ta phản cảm, Phạm Nhã cũng rất lịch sự không hề “lục lọi” đến các thông tin cá nhân ở Địa Cầu của cô ta, khiến cho buổi nói chuyện không tới mức như một buổi thẩm vấn.
Đồng thời, Phạm Nhã thỉnh thoảng sẽ “giảng giải” một chút quy tắc ở MU Continel mà mình phân tích được cho người phụ nữ. Trong quá trình này, người phụ nữ cũng từ từ thả lỏng người, bớt một chút đề phòng đối với gã quái nhân, tất nhiên sợ là cô ta vẫn sợ, nhưng là sợ gã này giết mình chứ không phải sợ hắn sẽ “ấy” mình, đối với điều này, Phạm Nhã cảm thấy thật là hài lòng.
Một nam một nữ ngồi “trò chuyện” với nhau đến tận sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT