*"舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Thấy anh không hài lòng với cách gọi này, Tô Ngự vội vàng sửa lại: "Là tôi, là tôi, tôi là thiểm cẩu."
Hạ Khinh Chu hết kiên nhẫn, không có tâm trạng tiếp tục nghe, mặc áo khoác đứng dậy: "Đi đây."
Chiếc xe ô tô màu đen đã đợi sẵn bên ngoài, tài xế nhìn thấy anh bước ra liền vội vàng xuống xe, đi vòng ra hàng ghế sau rồi mở cửa.
Hạ Khinh Chu cúi người đi vào, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, chống tay lên nóc xe, quay đầu nhìn lại.
Giọng nói thoang thoảng, nhưng mang giọng điệu ra lệnh, có chút cứng rắn: "Sau này đừng nhắc tới người đó trước mặt tôi."
Cảnh đêm của Bắc Thành rất đẹp, nhưng Hạ Khinh Chu không có tâm tư nhìn ngắm thành phố mà anh đã sống hơn 20 năm qua.
Anh lấy điện thoại, mở khung chat tin nhắn với Giang Uyển.
Tin nhắn cuối cùng của họ là cách đây nửa năm.
Khi đó anh vừa mới xảy ra tai nạn.
[Anh đi tìm em.]
[Giang Uyển, cầu xin em. Em đừng như vậy có được không? Đừng không cần anh nữa. Mặc kệ em muốn đi đâu, anh đều sẽ đi cùng em.]
[Em đừng bỏ rơi anh, có được không?]
Anh lướt lên xem lịch sử trò chuyện, có nhiều chỗ hầu như đều là anh đơn phương tự gửi tự đọc.
Anh kể cho cô nghe hôm nay đã trải qua những gì.
Nhàm chán hay thú vị, anh đều kể cho cô nghe.
Còn Giang Uyển thì thỉnh thoảng sẽ chụp ảnh gửi qua.
[Trời mưa rồi]
[Lần này thi đứng thứ nhất]
[Bữa trưa nay có ớt xanh]
Chỉ một câu của cô nhưng lại như cuồng phong bão táp, khiến Hạ Khinh Chu bên này cảm giác như động đất tới nơi.
Một câu của cô, anh đáp lại bằng rất nhiều tin nhắn.
[Thế em có đem ô không?]
[Đợi chút anh tới đón em]
[Em đừng có mà tự đi trước. Lần trước dính mưa đã sốt 3 ngày rồi.]
[Anh đi đón em. Em ngoan ngoãn ngồi đó, đợi anh.]
[Ôi chị bé giỏi quá. Thi toán mà cũng full điểm. Đứng đầu toàn trường như anh còn bị mất mấy điểm.]
[Em chính là thần tượng của anh.]
[Ôi, em Uyển của anh giỏi quá!]
[Không phải là em không ăn được cay hả?]
[Lần sau đừng ăn nữa, dạ dày sẽ khó chịu.]
[Hôm nay anh tự tay nấu ăn, hehe. Đợi lát nữa anh đi đón em, cho em nếm thử tay nghề đầu bếp của anh Chu đây.]
Anh không tiếp tục lướt lên trên nữa, mặt không cảm xúc xóa hết lịch sử trò chuyện.
Giang Uyển học xong một lớp học online về tràn dịch màng phổi, cả người cũng trở nên mơ màng, có lẽ là tác dụng phụ của viên thuốc ngủ tối qua.
Cô mặc áo khoác, thay giày, muốn ra ngoài hít thở.
Vị trí nơi này khá chênh lệch, tuy gần bệnh viện nhưng lại cách xa trung tâm thành phố.
Cửa hàng tiện lợi cũng ít, thời gian giao hàng thì càng lâu.
May mà siêu thị và chợ rau gần, và không cần phải đi quá xa.
Giang Uyển mở cửa đi ra ngoài, tình cờ gặp mặt người phụ nữ đang về nhà.
Dì ấy cầm mớ rau tươi rói trên tay, niềm nở tươi cười chào hỏi: "Cháu là người mới tới à?"
Giang Uyển gật đầu: "Cháu đã chuyển tới được hơn nửa tháng."
Dì cười và nói: "Một cô gái xinh đẹp như vậy mà sao dì chưa bao giờ để ý đến nhỉ. Là sinh viên của trường kỹ thuật gần đây hả?"
Giang Uyển nói: "Cháu học y, sang năm sẽ đi thực tập nên chuyển tới đây cho gần."
"Aiya, hóa ra là sinh viên trường đại học có tiếng, thật là giỏi." Dì ấy lấy trong túi ra một nải chuối, đưa cho cô, "Nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm dì, dì ở tầng 3, ở trên cháu 2 tầng."
Vốn dĩ Giang Uyển không muốn nhận nải chuối đó, nhưng dì ấy cứ cứng rắn ép cô nhận.
Giang Uyển đành cười nhận lấy: "Cảm ơn dì ạ."
"Cảm ơn cái gì chứ, cô bé này ngoan thật."
Giang Uyển có dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn, thông minh khiến các dì rất yêu thích.
Thậm chí còn mời Giang Uyển hôm nào đó tới nhà chơi.
"Tay nghề nấu nướng của dì không hề thua kém mấy đầu bếp trong nhà hàng đâu."
Băng tuyết dường như đang dần dần tan ra, đầu ngón tay Giang Uyển cũng cảm nhận được hơi ấm.
Lần này cô không từ chối.
"Cám ơn dì."
Sau đó, dì ấy cứ vài ba ngày lại tới tìm cô.
Mang cho cô một ít xúc xích thịt xông khói tự làm và những thứ tương tự, và thậm chí một số đặc sản địa phương của nhà mình.
Giang Uyển cũng chẳng có gì để đáp lễ. Vì vậy thỉnh thoảng sẽ tư vấn và khám qua cho họ.
Mặc dù cô đang học y học lâm sàng, nhưng cô cũng biết chút kiến thức trung y.
Dì ấy gặp ai cũng khen cô: "Tầng dưới có một cô bé mới tới, người đã xinh đẹp lại còn là sinh viên hàng đầu, y thuật rất tốt. Nhà mấy người có thằng nhóc nào chưa vợ thì nhanh tay mà nắm lấy cơ hội".
Lời này truyền ra rất nhanh. Quả nhiên có rất nhiều người tới tìm dì ấy nhờ làm mai nhưng đều bị Giang Uyển lễ phép từ chối.