Hạ Khinh Chu cảm thấy mình khá là vô dụng, vừa nghe một câu như vậy đã chân tay loạn xạ.

Không biết phải làm sao, anh càng ôm chặt cô hơn trước. Không quên xác nhận lại một lần nữa: "Em không lừa anh chứ?"

Giang Uyển cười nói: "Hạ Khinh Chu, em yêu anh."

-

Vào đêm giao thừa, điện thoại di động của Hạ Khinh Chu liên tục nhận được cuộc gọi đến, nhưng anh không trả lời bất kỳ cuộc nào.

Giang Uyển nhìn bàn đồ ăn lớn trước mặt, có lẽ là đợi cô nên cứ nguội lại đem hâm nóng lại. Giang Uyển hỏi anh: "Anh đợi lâu chưa?"

Hạ Khinh Chu đưa cho cô một bát canh: "Không lâu. Em ăn thử món canh này, anh nấu đó."

Giang Uyển cầm bát lên uống một ngụm.

Anh hỏi: "Thế nào?"

Cô đặt bát xuống, gật đầu: "Ngon."

Anh cười mãn nguyện rồi lại dọn đồ ăn cho cô: "Ăn nữa đi."

Con trai của dì đang đi bộ đội, không về được trong dịp Tết, chồng lại mất sớm, trong nhà không có ai. Dù có quay về cũng vắng vẻ nên đơn giản ở lại đây đón Tết.

Nhìn thấy hành động thân mật tự nhiên của hai người, dì cũng không phải không hiểu gì.

Có thổn thức, cũng có vui mừng.

Quanh đi quẩn lại, nhiều năm như vậy, ở bên nhau thực sự không dễ dàng.

Giang Uyển ăn nửa bát cơm đã gần no. Bên ngoài có người đốt pháo hoa, cô nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, khoảng cách xa, cẩn thận nhìn có thể thấy pháo hoa nổ lớn trên bầu trời.

Người này chắc ở gần sông, ở đó thường có người đốt pháo.

"Thật đẹp."

Hạ Khinh Chu đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô: "Muốn xem?"

Cô gật đầu: "Muốn xem."

Sự chú ý của Hạ Khinh Chu không ở đó, pháo hoa nào đẹp như Giang Uyển.

"Ở nhà xem thôi, ngoài trời gió lắm."

Nhìn cành cây va vào nhau bị gió thổi bay ngoài cửa sổ, Giang Uyển cũng đồng ý.

Trên sân thượng tầng hai, chỉ có một bóng đèn được bật sáng. Dì bưng hai chén trà lên, nói tối nay phải thức đón giao thừa, uống chút trà sẽ sảng khoái tinh thần.

Hạ Khinh Chu nói đến chuyện xem đường chỉ tay vài ngày trước, cô nói hôn nhân của anh không suôn sẻ, hỏi cô liệu lời này có còn tính không?

Giang Uyển biết anh đang cố ý giễu cợt mình: "Em cũng đâu chuyên nghiệp, nói bừa đấy."

Hạ Khinh Chu nắm tay cô, nói đại khái sau đó anh cũng đi tra một số tài liệu, lo lắng thật sự bị miệng quạ đen của cô nói trúng.

Anh không mê tín.

Nhưng nói đến Giang Uyển, anh vẫn có vài phần kiêng kỵ.

Nói ra thì rất mất mặt, không phải sao?

"Anh có chút kinh nghiệm, để anh xem cho."

Giang Uyển nghe xong liền nghiêng người về phía anh, chờ anh xem mệnh. Anh nhìn nó thật kỹ, đầu ngón tay lướt nhẹ lên từng dấu vết trên lòng bàn tay cô. Cuối cùng, anh cười khẽ, đan các ngón tay vào nhau và nắm chặt lấy nó.1

"Em thực sự tin cái này?"

Nhận thấy anh đang giễu cợt mình, Giang Uyển giơ tay đánh anh: "Anh thật phiền."

Hạ Khinh Chu cũng vui mừng bị đánh: "Ngày mai chắc em không cần đến bệnh viện chứ, anh cùng em đi mấy chỗ gần đây mua đồ."

Giang Uyển nhắc nhở: "Ngày mai mồng một."

Anh không quan tâm chút nào: "Mồng một Tết thì sao?"

"Anh và chị gái không cần đi chúc Tết mấy họ hàng sao?"

"Năm nào cũng chỉ có mấy lời sáo rỗng, không gặp còn yên tĩnh hơn."

Giang Uyển không tiếp tục nói gì nữa.

Nơi này vị trí đắc địa, phong cảnh tốt, khi nhìn lên có thể thấy cảnh sông rộng lớn. Thỉnh thoảng có những chiếc thuyền ngắm cảnh đi qua, bật đèn sáng trưng.

Hạ Khinh Chu đột nhiên hỏi cô: "Khi nào thì dọn đến đây?"

Giang Uyển sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Anh nói một cách tự nhiên: "Chúng ta đã ở bên nhau rồi, không thể mỗi người một nơi được."

Nghe những gì anh nói, người không biết còn nghĩ rằng họ đã bỏ qua bước yêu đương mà trực tiếp kết hôn.

"Em đã trả nửa năm tiền thuê nhà ở đó, nó cũng gần bệnh viện nữa. Nếu không sống ở đó, thì sẽ là một khoản lỗ lớn."

Anh gật đầu: "Vậy thì anh sẽ chuyển đến chỗ của em."

Phản ứng đầu tiên của Giang Uyển đương nhiên là từ chối: "Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta không giống nhau."

Anh cười: "Sẽ có lúc giống nhau."

Cho nên như vậy, bị anh cứ thế ra quyết định.

Ngày đầu năm mới, những người khác bận đi thăm họ hàng để chúc Tết. Còn anh thì hay rồi, lại bận chuyển nhà.

Không có nhiều thứ cần mang theo, vì vậy di chuyển rất nhanh chóng.

Giang Uyển ở trong bếp nấu sủi cảo, vừa mới đi siêu thị dưới lầu mua sủi cảo đông lạnh. Bữa này cứ ăn vậy đã, bữa chiều sẽ chuẩn bị tỉ mỉ hơn.

Hạ Khinh Chu tựa vào khung cửa phòng ngủ, không biết đang nhìn cái gì mà rất nghiêm túc. Giang Uyển bước tới, gọi anh đi ăn cơm. Anh dần hoàn hồn lại, hỏi cô: "Giường này có phải hơi nhỏ quá không?"

Kích thước của giường là giường đôi bình thường, Hạ Khinh Chu tuy cao nhưng cũng không đến nỗi không đủ cho hai người ngủ.

"Không quá nhỏ, hai người ngủ vẫn đủ mà."

Sau đó cô mới hậu tri hậu giác nhận ra, mình đang rất tự nhiên bàn bạc chuyện ngủ chung giường với Hạ Khinh Chu. Với một dự cảm mơ hồ, cô nhìn lên một cách tự nhiên, bắt gặp đôi mắt cười đầy ẩn ý của anh.

"..."

Cô chuyển hướng chủ đề, yêu cầu anh ra ăn cơm.

"Siêu thị ở dưới nhà chỉ còn thứ này thôi. Nếu biết trước thì em đã đi mua sớm hơn rồi."

Hạ Khinh Chu ngồi xuống, nói: "Chợ ở đây có xa không?"

"Không xa, đi bộ mười phút."

Anh đặt đũa xuống, đứng dậy lấy áo khoác: "Đi thôi."

Giang Uyển có chút ngơ ngác: "Đi đâu vậy?"

"Mua thức ăn."

-

Giang Uyển không thích ăn lá hẹ cho lắm, sủi cảo hôm nay có nhân thịt heo bông hẹ, cô vốn dĩ muốn ăn tạm cái này trước. Nhưng bây giờ có nhiều lựa chọn tốt hơn, không cần phải miễn cưỡng nữa.

Cho dù là ngày đầu năm mới, chợ vẫn rất đông.

Hạ Khinh Chu nắm tay Giang Uyển, lo lắng cô sẽ bị lạc. Hai người đi một đường như vậy trong chợ, các ánh mắt không ngừng hướng về phía họ.

Hạ Khinh Chu không quan tâm chút nào. Anh chưa bao giờ đi chợ, ở nhà lại có dì giúp việc. Cho dù thỉnh thoảng nấu ăn thì nguyên liệu cũng sẵn có.

Chỉ cần mở tủ lạnh là có.

Chọn cà chua mà như mất cả nửa ngày, khẽ nhíu mày, như thể còn khó hơn gấp bội so với chuyện kinh doanh hàng trăm triệu. Cuối cùng, vẫn để người bán hàng lựa chọn giúp.

Bà chủ có lẽ cũng là một người mê cái đẹp, không nhẫn tâm lừa anh, chọn những gì tốt nhất và tươi nhất.

Mất gần nửa giờ chỉ để mua chút đồ.

Hạ Khinh Chu một tay cầm đồ, một tay lau mồ hôi cho cô: "Sớm biết vậy thì để em đợi anh ở nhà."

Giang Uyển cười bất lực: "Em cũng không phải búp bê sứ."

Anh mua rất nhiều đồ, nhìn cũng nặng, mấy lần Giang Uyển định chia ra cầm hộ một ít, nhưng anh đều từ chối.

Về đến nhà, anh dọn dẹp những nguyên liệu tạm thời không dùng đến rồi cho vào tủ lạnh. Sau đó vào bếp.

Tiếng máy hút mùi chạy từ bên trong vọng ra, cửa kính đóng lại, có thể nhìn rõ bộ dáng bận rộn của anh.

Chiếc áo khoác đã được cởi ra, chỉ còn một chiếc áo sơ mi. Khuy măng sét, đồng hồ cũng được tháo ra, tay áo xắn lên vài vòng. Đường gân cổ tay cân đối, đẹp mắt, tạo cảm giác mạnh mẽ. Người dù có sạch sẽ đến đâu, lúc này cũng bị nhiễm một ít khói lửa nhân gian.

Có lẽ là bởi vì khung cảnh này quá ấm áp và đẹp đẽ, Giang Uyển lấy điện thoại di động ra chụp một tấm.

Bóng của họ đè vào nhau, in lên cửa kính.

—— Chờ được ăn ~

Cô hiếm khi đăng bài lên vòng bạn bè, tài khoản WeChat của cô cũng là được đăng ký sau khi ra nước ngoài. Vì vậy không có nhiều bạn bè.

Sau khi bài viết này được đăng tải, lượt bình luận tăng lên nhanh chóng. Hầu hết họ đều cảm thấy sốc khi cô nói về bạn trai. Kể cả Chu Gia Mính cũng đã gửi cho cô hơn chục tin nhắn sau khi nhìn thấy bài viết.

- Không phải chứ, không phải chứ, ngày đầu tiên của năm mới đã ném quả bom lớn như vậy!!

——Cậu và Hạ Khinh Chu thật sự ở bên nhau sao?

—— Trời ơi, sao mình có cảm giác như được chứng kiến thời khắc ​​lịch sử.

Giang Uyển buồn cười trước lời nói khoa trương của cô ấy, trả lời lại.

——Sao mình cảm thấy, phản ứng bây giờ của cậu còn kinh khủng hơn lúc biết mình sẽ ra nước ngoài làm Bác sĩ không biên giới vậy?

Chu Gia Mính nói chắc chắn rồi. Cậu đã muốn trở thành Bác sĩ không biên giới từ lâu rồi, nhưng cậu và Hạ Khinh Chu. Cậu có biết mọi chuyện giữa hai người phức tạp như thế nào không? Ngay cả một người đứng ngoài cuộc, cũng thấy mệt mỏi thay.

Nghĩ kỹ lại, xem ra quả thật đúng như lời cô ấy nói. Nếu không phải Hạ Khinh Chu cố chấp, có lẽ bọn họ thật sự không thể đi đến bước này.

Giang Uyển vô thức ngước mắt lên, Hạ Khinh Chu ở trong phòng bếp có lẽ là nhận ra cái gì, liền liếc mắt nhìn lại đây. Động tác trong tay cũng không ngừng, đang đập trứng.

Trông rất điêu luyện.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Giang Uyển, anh cụp mắt cười, ánh mắt dịu dàng.

Bữa ăn đó Giang Uyển cũng không phải đợi quá lâu, chỉ còn lại nước súp sôi lăn tăn đun trong nồi áp suất.

Anh liếc nhìn thời gian và nói phải đợi nửa tiếng nữa.

"Ăn cơm trước đi."

Giang Uyển nhìn cái bàn lớn bày đầy bát đĩa, trong lòng có chút thụ sủng nhược kinh: "Trước đây đón năm mới cũng không nhận được đãi ngộ này."

Hạ Khinh Chu bưng đồ ăn cho cô, nở nụ cười lộ ra một chút cợt nhả: "Gọi một tiếng anh trai tốt, từ nay về sau mỗi ngày đều sẽ nấu cho em."

Giang Uyển bảo anh nghiêm túc chút.

Cô rất đói, thêm nữa tài nấu ăn của Hạ Khinh Chu rất giỏi, còn tốt hơn của dì. Vì vậy, hiếm có khi cô ăn được hai bát cơm như ngày hôm đó.

Khi Hạ Khinh Chu lấy thêm cơm cho cô, nụ cười trong mắt anh tràn đầy sự thỏa mãn và khen ngợi. Giống như một người cha già lo lắng về sự kén ăn của con gái mình.

Bản thân Hạ Khinh Chu không ăn nhiều, anh nói không đói lắm.

Giang Uyển nhớ tới lời dì từng nói, người nấu cơm thường không ăn quá nhiều. Không biết lý do là vì sao, nhưng dường như quả thật như vậy.

Mặc dù Hạ Khinh Chu không ăn, nhưng gây chuyện thì không ít. Thỉnh thoảng lại dùng tay ra chạm vào eo và cổ tay của cô: "Có thêm chút da thịt."

Mặc dù vẫn còn quá mảnh mai, nhưng đó là một sự thay đổi tốt so với trước đây rồi.

Sau khi ăn tối, Giang Uyển nói cô rửa bát.

Ban đầu Hạ Khinh Chu không chịu, nhưng cô nói nếu không làm gì thì có vẻ giống như đồ vô dụng.

Hạ Khinh Chu cười như không cười: "Lý do ngụy biện ở đâu ra vậy?"

Cuối cùng cũng để cô rửa.

Rửa được một nửa, cô cảm thấy tóc mình bị bết, liền nhờ Hạ Khinh Chu cột lại. Động tác của anh không thuần thục lắm, sợ sức lực của mình sẽ làm cô bị thương.

Có buộc tóc đuôi ngựa thôi mà cũng mất nhiều thời gian.

Giang Uyển trêu chọc anh: "Đợi anh buộc xong, em cũng rửa bát xong rồi."

Hạ Khinh Chu hồi lâu không nhúc nhích, khó khăn lắm mới buộc xong, cũng không có rời đi.

Anh vòng tay qua eo và ôm cô từ phía sau.

"Không phải bọn họ đều nói, thú cưng giống chủ nhân sao? Tiểu Quai bám anh như vậy, tại sao em không bám anh chút nào cả?"

Giang Uyển cười nhắc nhở: "Không phải anh cũng là chủ nhân của Tiểu Quai sao?"+

"Cũng đúng." Anh cúi đầu xoa xoa cổ cô, "Bảo sao anh lại bám người như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play