Mộng Uyên mỗi ngày đi làm về đều lăn ra ghế sô pha ở giang phòng khách chính vì mệt mỏi. Hôm nay cũng vậy, vừa về tới cô đã lăn ra ghế sô pha, thì có người đặt một lý nước ép lên bàn, rời đi. Mộng Uyên ngồi dậy uống một hơi hết ly nước ép.
Còn đang định lăn trên ghế một lúc nữa nhưng lại cảm thấy phía sau ghế có cái gì đó liền quay lại nhìn, Mộng Uyên giật mình nhảy khỏi ghế sô pha đứng nghiêm chỉ cười cười rồi lên tiếng.
"Chủ tịch, ngài về lúc nào vậy a?"
"Ồ cũng vừa mới về thôi. Nếu tôi còn không về thì chắc em sẽ dạy hư hết tất cả mọi người rồi!"
Mộng Uyên giả ngốc.
"Chủ tịch, ngài đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!?"
"Được rồi, em mau đi tấm đi còn ăn cơm nữa!"
"Dạ, chủ tịch "
Mộng Uyên ôm túi xách chạy một mạch về phòng của mình. Cao Trọng đứng đó cười ngây ngô, với những hành động đáng yêu của cô gái nhỏ. Đã đi hơn một tuần rồi có chút nhớ, nhưng khi vừa nhìn thấy cô anh liền quên mất mình muốn được ôm lấy cô để giải tỏa nổi nhớ kia.
"Thu Hương, chủ tịch đã về rồi. Cô giúp tôi dọn mấy thứ còn ở phòng khách được không. Nếu không là chết chắc đó!".
[Cô không cần lo lắng, ngài ấy đã thấy rồi. Đã sai chúng tôi giúp cô treo vào trong phòng rồi.]
"Thật sao?"
[Đúng vậy]
Mộng Uyên ngắt điện thoại, nhìn về phía cửa sổ, đúng vậy tấm màng đã được treo lên. Rõ ràng là chủ tịch không thích bất kỳ chạm vào đồ trong của mình, vậy mà lại giúp cô treo lên. Chắc chắn là có bẫy, cô cần cẩn thận hơn.
Nghĩ như vậy Mộng Uyên liền đi tắm rồi xuống phòng ăn. Trong lúc ăn cô cứ mãi nhìn anh rồi nghĩ ngợi gì đó, thấy anh nhìn cô, cô liền lập tức ăn cơm. Cao Trọng khó hiểu liền lên tiếng.
"Sao thế? Em có gì cần hỏi tôi sao?"
Mộng Uyên chỉ lắc đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn có chút nghi ngờ nhìn anh nói.
"Chủ tịch, tôi xin lỗi!"
"Em tại sao muốn xin lỗi tôi???"
"Chưa có sự đồng ý của ngài mà tôi đã chạm vào vật trong nhà của ngài. Tôi sẽ nhanh chóng thay lại tấm màng cửa trước đó"
"Không sao cả, em muốn trang trí như thế nào thì em cứ trang trí theo ý thích. Tôi không có ý kiến!"
Mộng Uyên mừng rỡ, xác nhận thêm lần nữa.
" Có thật không ạ!"
"Thật"
Mộng Uyên liền vui vẻ mà ăn những món ngon trên bàn. Cao Trọng thấy cô vui vẻ, nên cũng mỉm cười rồi tiếp tục ăn.
Hai người cứ như vợ chồng thật sự vậy. Tất cả mọi người trong nhà đều nhận ra hai người có ý với nhau, vậy mà không ai chịu mở lòng với đối phương, cứ tương kính nhau làm người ta thật sự là khó hiểu. Nhìn từ phía bọn họ anh đây là bất chấp mà nuông chiều cô.
[....]
Đã được sự đồng ý của Cao Trọng nên Mộng Uyên thay đổi một số rèm cửa, còn trang trí thêm hoa cỏ, tranh,...Bây giờ phòng của cô thật sự cứ như phòng của một công chúa vậy, vừa đáng yêu, vừa dể thương. Một căn phòng ngập tràn màu hồng cute mà các cô gái đều thích.
Tủ quần áo của cô cũng chỉ có ba màu, nhưng nhiều nhất vẫn là màu hồng. Đây rõ ràng cô có một số điểm giống với Cao Trọng. Thu Hương có hơi hứng thú mà nói.
"Ngài ấy trong tủ quần áo cũng chỉ có 3 màu, màu xám, màu đen, màu trắng. Còn cô thì màu trắng, màu hồng, màu xanh."
"Vậy thì càng không giống nhau chứ? Tại sao lại giống nhau được?" Mộng Uyên càng khó hiểu hỏi Thu Hương.
Thu Hương liền cười phì một cái rồi giải thích.
" Cô và ngài ấy giống nhau ở chỗ cũng chỉ thích có ba màu, vả lại không có bất kỳ màu nào khác xen kẻ vào nữa. Rất hiếm khi thấy có người chỉ mặc quần áo mà chỉ có mấy màu như vậy!"
Mộng Uyên cũng chỉ cười chứ không biết nói gì nữa. Bởi vì, đúng như những gì họ nói. Tủ đồ cô không hề có bất kỳ màu nào khác ba màu kia nữa, nước da của cô nếu mặc màu khác cũng đẹp nhưng cô lại cho là có hơi lè loẹt nên không thích cho lắm, chứ không phải là cô không mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT