Ăn xong Mộng Uyên muốn hỏi anh có muốn cùng đi tham gia tiệc sinh nhật của Trần Phong không nhưng lại ngại hỏi.
Cao Trọng ung dung lên tiếng hỏi cô.
"Em muốn nói gì với tôi sao?"
"Ummm, thật ra là tối nay là sinh nhật của anh Trần Phong. Tôi muốn hỏi ngài có rảnh không? Có theeể.... đi cùng tôi không?"
"Vì sao em muốn tôi đi cùng em?"
"Bởi vì, bạn của anh ấy tôi không có quên nên cũng ngại. Với lại đi một mình sẽ rất buồn chán. Nếu có Dương Dương ở đây thì...."
Mộng Uyên lập tức ngừng lại không nói nữa chỉ sợ anh nghĩ lung tung mà thôi.
"Được tôi đi cùng em"
Mộng Uyên liền vui hớn hở:
"Cảm ơn chủ tịch, chủ tịch đúng là người tốt "
Buổi chiều sau khi tan làm Mộng Uyên đến nhà vệ sinh để thay đồ. Hôm nay cô mặc chiếc váy dài qua gối màu trắng, mang chiếc giầy sneaker màu trắng, tóc xõa chỉ kẹp cái nơ màu màu hồng phấn phía sau, nhìn cô rất dễ thương, thêm dáng người vốn đẹp của cô nữa.
Mộng Uyên lên tầng để chờ Cao Trọng rồi cùng đi.Cao Trọng thì mặc bộ vest màu đen, gu thẩm mỹ của cũng chỉ có thể quay quanh những bộ vest màu tối mà thôi.
Mộng Uyên đã đoán đúng là anh sẽ mặc như vậy để đi thì quá sang trọng rồi, nên cũng đã giúp anh mang một áo sơ mi màu xanh nhạt.
"Chủ tịch, anh thay cái áo này đi, bộ đó có hơi sang trọng rồi "
"Ồ vậy sao, được"
Cao Trọng liền nghe theo đi thay chiếc áo cô đưa.
"Thế nào hợp chứ?"
"Rất đẹp. Vậy chúng ta mau đi thôi, sắp trễ rồi chủ tịch."
Quả thật Cao Trọng có dáng người đã đẹp, anh mặc bất kỳ áo nào lên cũng tôn lên vẻ đẹp làm cho người thật sự mê mệt.
......
Nhà hàng kiểu Pháp,
Mộng Uyên và Cao Trọng cùng nhau đi vào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người đặt biệt là Cao Trọng.
Trần Phong đang nói chuyện với bạn thì trong thấy Mộng Uyên liền lên tiếng.
"Mộng Uyên em đến rồi sao mau qua đây đi."
Mộng Uyên nói nhỏ với Cao Trọng:
"Chủ tịch lắt nữa tôi gọi ngài như cũ nha, chúng ta qua bên đó đi"
Cao Trọng mỉm cười gật đầu đồng ý với cô. Cùng cô đi lại chỗ Trần Phong ngồi.
"Anh Phong Phong, giới thiệu với anh đây là bạn của em. Anh ấy tên Cao Trọng."
Trần Phong lịch sự đưa tay ra chào hỏi Cao Trọng.
"Xin chào!"
Cao Trọng không hề muốn bắt tay với Trần Phong tý nào nhưng không muốn Mộng Uyên phải mất mặt nên đành bắt tay với Trần Phong.
"Xin chào, chúc anh sinh nhật vui vẻ".
"Cảm ơn "
Mộng Uyên đưa đến trước mặt Trần Phong món quà mà cô đã được gói cẩn thận.
"Anh sinh nhật vui vẻ"
"Được cảm ơn em, em đến là được rồi mua quà cho anh làm gì"
Trần Phong đang định gõ vào vuốt ve tóc của Mộng Uyên thì liền bị Cao Trọng nhanh tay hơn kéo cô lùi lại, làm tay Trần Phong ở giữa không trung, rồi rụt tay về.
Hai người này đang nhìn nhau bằng ánh mắt phát ra điện. Mộng Uyên ngó trước ngó sau rồi hỏi Trần Phong.
"Anh Phong Phong, hôm nay anh không dẫn bạn gái đến sao ạ?"
"Bạn gái, có phải em nhầm rồi không, anh vẫn chưa có bạn gái. Anh luôn đợi...."
"Đợi cái gì vậy?"
"Mộng Uyên thật ra thì hôm nay anh muốn nói với em một chuyện. Thật ra anh thích em từ khi em còn học cấp hai, nhưng vẫn chưa thổ lộ. Hôm nay là sinh nhật của anh, anh không muốn giấu nữa. Em có thể làm bạn gái của anh được không?"
Mắt của Cao Trọng đang đỏ ngầu lên. Tên này thật gan lớn mà dám nói những lời này với người con gái của anh. Hắn không muốn thấy ánh mặt trời của ngày mai nữa rồi sao?.
Cao Trọng đang định kéo Mộng Uyên vào trong lòng mình, thì Mộng Uyên đã tiến lên một bước nói với Trần Phong.
"Xin lỗi anh Phong Phong, thật ra em chỉ xem anh là anh trai của em mà thôi, chứ không hề có ý gì quá phận với anh cả."
Cao Trọng nghe cô nói vậy liền rất hài lòng, vui như mỡ cờ đắt thắng mà nhìn Trần Phong.
Mộng Uyên đang định nói nhưng mà thôi, cô không nên nói gì thì hơn. Trần Phong thấy Cao Trọng thân thiết với Mộng Uyên cũng rất là không vui.
Hai người đàn ông ra bên ngoài để nói chuyện riêng. Trần Phong không kiềm chế được nữa liền hỏi:
"Cậu và con bé rốt cuộc có quan hệ gì?."
"Tôi thích cô ấy. Cô ấy chỉ xem anh là anh trai mà thôi, nên anh hãy tránh xa cô ấy một chút".
Nói rồi Cao Trọng quay bước đi vào bên trong. Trần Phong cũng vội nói:
"Tôi sẽ không từ bỏ đâu"
Tay Cao Trọng dừng lại không mở cửa, anh cuối mặt xuống rồi ngẩn lên mỉm cười nói.
"Vậy thì chờ xem".
Cao Trọng đi vào bên trong thấy quay quanh Mộng Uyên có một vài cô gái đang nói chuyện với cô, nhưng dường như cô không thích lắm. Anh liền bước đến mỉm cười nhìn cô nói.
"Mộng Uyên, qua đây tôi dẫn em xem cái này rất hay "
"Xin lỗi nha, tôi đi cùng anh ấy một lát. Mọi người cứ nói chuyện đi nhé".
Mộng Uyên bước đến ôm cánh cánh tay Cao Trọng rồi cùng đi ra bên ngoài với anh. Vừa bước ra khỏi phòng đó Mộng Uyên liền thở phào, ngồi xuống ghế gần đó, rồi than vản.
"Chủ tịch à, lúc đầu tôi nên rủ Thu Hương hoặc Hồng Trâm thì quá tốt rồi. Ngài quá đẹp trai bọn họ đều muốn làm quen ngài mà đến kết thân với tôi, làm tôi mệt chết mất"
Cao Trọng mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô rồi hỏi.
"Vậy em thì sao?"
"Hả, ngài cũng đừng đùa như vậy chứ. "
"Tôi đang hỏi thật lòng mà. Em thấy tôi thế nào?"
"Ngài quả thật là đẹp trai quá mức cho phép rồi. Thật lòng cũng có những lúc tôi cũng cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của ngài".
"Thật sao, vậy lúc mà em cảm thấy rung động với tôi là khi nào vậy?"
Trước nay chưa có một ai có thể thẳng thắng nói ra lòng mình như cô cả, nên Cao Trọng vui như mỡ cờ trong lòng, muốn cô sẽ nói ra để anh có tiến gần đến trái tim của cô hơn.
Mặt Mộng Uyên bổng đỏ hồng lên vì xấu hổ. Cô đang cố tìm cách đổi sang chủ đề khác.
"Bữa tiệc bắt đầu rồi chúng ta mau vào bên trong thôi chủ tịch".
"Em gọi tôi là gì?"
"Anh Cao chúng ta vào trong thôi".
Hai người quay lại bữa tiệc cùng chúc mừng sinh nhật của Trần Phong. Đến khi gần 9 giờ Cao Trọng và Mộng Uyên liền xin phép về trước. Trần Phong rất muốn đưa cô về nhà, nhưng lại bị bạn của kéo lại.
Trần Phong đành trơ mắt nhìn Mộng Uyên cùng về với Cao Trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT