Cao Trọng cũng không nói thêm gì nữa trong lòng cô vô cùng lo sợ anh sẽ nổi giận. Lần này cô thật sự dám chống đối anh, lần này chết chắc rồi.
Đột nhiên Cao Trọng lại lên tiếng.
"Được vậy cuối tuần em và cô ấy sẽ thường xuyên ghé qua."
Lần này Mỹ Kiều thật sự đã tin rồi, chỉ cần là Mộng Uyên lên tiếng anh từ không muốn cũng sẽ phải đồng ý mà thôi.
Cao Trọng biết đây là ý đồ của bà chị dâu mình, nhưng mà anh không thể làm khác vì Mộng Uyên đồng ý đến tất nhiên anh cũng sẽ đến.
Mọi người cùng nhau nói chuyện một lúc rồi Cao Trọng kéo cô ra bên ngoài. Anh tự mình lái xe đưa cô đến shop quần áo chọn cho cô rất nhiều đồ. Mộng Uyên cũng không biết vì sao anh lại dẫn cô đến đây mua đồ.
"Tôi còn rất nhiều quần áo tại sao chúng ta phải mua thêm vậy ạ."
"Cuối tuần chúng ta sẽ đến đây chơi nên anh muốn mua thêm vài bộ cho để ở đây sẽ tiện hơn cho em."
Mộng Uyên thấy lời anh nói cũng đúng, nếu tuần nào cũng phải mang quần áo sang đây sẽ rất bất tiện. Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều nên cũng đồng ý chọn một vài bộ.
Mộng Uyên chọn bộ váy màu trắng và hồng phấn, anh cũng chọn một vài cái áo màu giống như những chiếc váy cô chọn.
Khi đã mua xong hai người quay trở về. Quản gia cho người mang đồ lên giúp hai người. Đi lựa đồ cả một buổi nên cũng đã mệt. Cao Trọng dịu dàng kề sát vào tai cô nhỏ tiếng nói.
"Em về phòng nghĩ ngơi trước đi. Anh đi sử lý một số việc đã."
Mộng Uyên gật đầu. "Được ạ."
Cô đi theo quản gia quay về phòng trước, Cao Trọng đợi cô đã đi rồi mặt liền trở nên lạnh như băng đi đến chỗ của anh trai và chị dâu.
Hai người cũng đã đoán trước được Cao Trọng sẽ đến tìm hai người, nên cố ý ngồi đợi anh sẵn. Cao Trọng đi vào ngồi xuống sofa khoanh tay trước ngực mình rồi ung hỏi.
"Rốt cuộc hai người muốn làm gì?"
Cao Vinh mỉm cười lên tiếng:
"Ý em lag sao?"
"Anh không cần đánh trống lãng, nói vấn đề chính đi."
"Anh chị là đang giúp em đó. Dì Dương nói ở biệt thự hai người, mỗi người một phòng thì việc phát sinh tình cảm rất khó. Nên anh chị muốn cuối tuần hai người đến đây để giúp tình cảm hai người tiến nhanh hơn thôi."
Bên ngoài Ngọc Lan đang đứng nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Cô ta là bạn thân duy nhất của Mỹ Kiều vậy mà cô ấy lại đi giúp Mộng Uyên, cô ta không cam tâm, tay siết chặt nắm đấm.
Ngọc Lan nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi không có được thì cô cũng đừng hòng mà có được."
Cao Trọng chỉ vỗ vào đầu mình một cái rồi nhìn hai người họ. Anh thật sự không hiểu hai người vì sao cứ hối thức anh, trong khi anh đã rất cố gắng nhưng mà Mộng Uyên rất cứng rắn không hề động lòng tý nào.
Giờ lại thêm hai người họ cứ thúc đẩy như vậy liệu cô cảm thấy sợ mà bỏ trốn không nữa. Thấy Cao Trọng mãi vẫn không nói gì Cao Vinh liền hỏi:
"Chị dâu em là đang giúp em, em thấy sao hả?"
Cao Trọng đứng dậy nói:
"Em tự có sắp xếp của mình hai người đừng bày trò nữa."
Nói xong không thèm nhìn đến đôi vợ chồng kia mà rời khỏi phòng. Ngọc Lan bên ngoài cũng nhanh chóng rời đi nếu không sẽ bị anh phát hiện.
Nhưng có lẽ cô ta đã sai. Cao Trọng rất nhạy cảm, mùi nước hoa của cô ta còn lưu trong không khí, nên rất dể phát giác ra. Anh liếc mắt nhìn xung quanh đã thấy bóng của cô ta. Anh giả vờ như không thấy mà rời đi.
Nếu cô dám động vào Mộng Uyên thì đã chạm trúng vào giới hạn của anh rồi. Nếu cô ta biết ngoan ngoãn thì anh sẽ xem như không có gì mà bỏ qua cho cô ta một lần.
Cao Trọng quay về phòng thấy cô mang tất cả váy lúc nảy xếp vào bên trong tủ áo. Thấy anh cũng vừa đi vào cô liền hỏi:
"Quần áo của tôi đã treo lên rồi, mấy bộ anh mua lúc nảy có cần treo lên không?"
"Không cần đâu mấy bộ đó anh sẽ cầm về để mặc."
"Dạ được."
"Sao em không nghĩ ngơi đi, mà còn ngồi đây sắp xếp đồ vậy? Em không mệt sao?"
"Không mệt, tôi làm việc nên đã quen rồi. Bây giờ bắt không cho tôi làm sẽ buồn chết mất."
"Em đó làm việc thì cũng có lúc nghĩ ngơi chứ. Lúc nào cũng thích bận rộn sẽ ảnh hưởng sức khỏe đó."
"Tôi biết tự lo cho sức khỏe của mình mà anh cứ yên tâm đi ạ."
Cao Trọng cũng không biết nên nói gì với cô gái cuồn công việc này nữa. Nhưng nếu cô muốn làm thì tất nhiên anh sẽ cô làm. Chỉ cần là việc nhẹ thì đều để cho cô làm.
"Vậy anh đi tắm đã."
"Dạ."
Cao Trọng đi tắm, một lúc sau đi ra thấy cô đang ngồi ở sofa xem tivi. Anh đi đến nói với cô.
"Em mau đi tắm đi. Hôm nay cả buổi em ở bên ngoài rồi."
"Dạ tôi đi tắm ngay đây ạ. Nhưng mà anh đừng tắt tivi nhé. Tôi đang xem bộ phim này, nó rất hay."
"Được, em mau đi tắm đi."
Mộng Uyên đứng dậy rồi đi tắm. Cô tắm rất nhanh rồi đi ra. Cao Trọng ngạt nhiên hỏi:
"Sao em tắm nhanh vậy?"
Mộng Uyên chỉ biết cười ngay ngô với anh. Anh liền đi lại gần gõ vào trán cô, anh biết vì sao cô tắm vội vàng rồi.
"Em đó cần phải mê phim đến như vậy không. Anh đã dừng lại giúp em rồi."
"Hi hì hì, tại bộ phim đó đang đến khúc hấp dẫn mà!"
"Được rồi chỉ có lần này thôi đó, nếu còn có lần sao anh sẽ không bỏ qua đâu đó biết chưa hả?"
"Tuân lệnh!"
Cao Trọng đưa ly sữa trên tay mình cho cô.
"Em mau uống đi."
"Cảm ơn."
Mộng Uyên nhận lấy ly sữa rồi đi qua sofa ngồi xuống tiếp tục xem phim. Cao Trọng thì ra phía ngoài gọi điện thoại cho ai đó rất lâu. Khi nói chuyện điện thoại xong anh cũng ngồi xuống cùng xem phim với cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT