Trong thang máy Cao Trọng nhìn cô đang xấu hổ mà mỉm cười mãn nguyện. Mộng Uyên phùng má nhìn anh.
"Ngài cảm thấy vui lắm sao?"
"Đương nhiên là vui, vì hiện tại em là bạn gái của anh!"
"Tôi không muốn nói nữa, ngài xem là thật nhưng tôi thì không!"
"Được đo là tùy em, anh không bắt buộc em phải suy nghĩ là thật!"
Mộng Uyên thật muốn trốn khỏi cái thế giới này, nơi không có ai biết đến cô, nơi không có anh. Cô sắp trở thành kẻ thù của phái nữ nơi này mất rồi. Sau này cô ít ra ngoài thì tốt hơn.
Hôm nay cô về cùng giờ cùng xe với Cao Trọng nên dì Dương có chút ngạt nhiên. Mọi người trong nhà cũng tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Nhưng không đó là sự thật, Mộng Uyên đi vào trong trước Cao Trọng cũng đi phía sau. Mọi người đang không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn hai bóng lưng lên lầu.
Mộng Uyên tắm rửa xong thì xuống bếp phụ giúp cho dì Dương như thường lệ, vì tò mò nên dì Dương nghi hoặc hỏi cô một câu.
"Sao hôm nay cháu lại về cùng cậu chủ vậy? Cháu không sợ nữa sao?"
Mộng Uyên lại thản nhiên trả lời:
"Ngài ấy công khai với toàn công ty là đang theo đuổi cháu, nếu cháu không về cùng ngài ấy thì sợ rằng cái mạng nhỏ của cháu cũng không còn mất."
"Vì sao?"
"Các cô gái trong công ty đều đang thầm thương trộm nhớ ngài ấy, ngài ấy chính là trái trên cây chỉ được ngấm không được hái. Vậy mà có một ngày trái đó rớt ngay vào cháu. Thì dì nói xem sẽ xảy ra chuyện gì đây!"
Dì Dương cũng đã hiểu được ý của cô nên chỉ mỉm cười hỏi cô.
"Cháu đang sợ những cô gái đó sao?"
" Đúng vậy, có thể sắp tới cháu bị bọn họ làm thịt lúc nào cũng không hay đó chứ!"
"Có Thu Hương và Hồng Trâm luôn kề bên cạnh cháu kia mà không cần quá lo lắng như vậy!"
"Cháu cũng mong là không có chuyện gì!"
Cao Trọng cũng đã xuống cũng nghe được nổi lo lắng của cô. Nên anh đang nghĩ tới việc sẽ thêm vệ sĩ bảo vệ an toàn cho cô.
Mộng Uyên quay lại nhìn thấy Cao Trọng đã đứng ở cửa từ lúc nào liền giật mình hỏi.
"Chủ tịch, ngài đứng đây từ khi nào vậy ạ?"
Cao Trọng nhìn cô mỉm cười bước lại gần ôm lấy eo cô, kéo sát vào anh.
"Đã nói là em nên nhanh chóng sữa lại cách xưng hô rồi kia mà!"
Mộng Uyên cố gắng đẩy anh ra nhưng đều vô dụng, anh quá khỏe nên đành để anh ôm cô trước mặt mọi người.
"Tôi vẫn chưa sữa được!"
"Vậy thì anh sẽ áp dụng biện pháp mạnh với em mới được!"
"!!!"
Cao Trọng cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô.
"Mỗi lần em gọi sai, anh sẽ có hôn em một cái. Xem như là hình phạt cho em!"
Chỉ mới nghe anh dọa cô đã sợ, lùi lại mấy bước vô tình trúng vào cạnh bàn. Cao Trọng rất nhanh kéo cô vào ngực mình ôm chặt lo lắng hỏi.
"Em có sao không? Sao em không cẩn thận gì hết vậy?"
"Không, không sao!"
"Em đó hậu đậu!"
Mọi người ở trong bếp bật cười vì phải ăn cơm chó của hai người nảy giờ. Mộng Uyên nghe thấy mọi người đang cười khúc khích liền đẩy anh ra. Cô giả vờ như không có việc gì xảy ra mà tiếp tục phụ dì Dương nhặt rau.
Cao Trọng được ôm cô gái nhỏ một cái trong lòng cũng đã mãn nguyện nên cũng rời khỏi phòng bếp.
#Kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh #truyenhay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT