Hiện tại thuốc tránh thai khó có được, nếu như muốn, chỉ có cách mò vào phòng thí nghiệm, đi tìm bác sĩ mà thôi.

Doãn Kỳ đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy.

Anh nuôi sống mình đã khó, vì mua thuốc ức chế mà không đủ tiền để thuê khách sạn sắp phải ngủ ngoài đường, thuốc tránh thai này, đành vì thế mà bỏ qua.

Anh chờ cho tác dụng phụ của thuốc giảm bớt, mở ra máy báo động, cũng không thấy nó vang lên nữa, đeo lên ba lô bước ra cửa, đem chìa khóa phòng trả lại cho khách sạn, sau đó ra ngoài.

Đi lang thanh không có mục đích được một lát, anh ngước mắt nhìn quanh, quang cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, đầu óc mờ mịt, không biết nên đi hướng nào.

Về nhà sao? Mẹ anh đã sớm chết rồi, nhà cũng bị người có lòng dạ xấu cướp lấy, đã trở thành nhà của người khác.

Kim gia thì sao? Nữ gia chủ Kim gia biết anh là Omega, đã sớm tính toán muốn đưa anh lên giường Alpha khác, Tại Hưởng...Tại Hưởng bây giờ có lẽ chỉ hận là không sớm nuốt anh vào bụng.

Anh không có nhà để về.

Cũng không nơi có thể đi.

Doãn Kỳ che kín người bằng chiếc áo khoác đơn bạc, trên trời đổ xuống từng hạt mưa, gió to cứ liên tục quất vào mặt, anh vội vã ôm chặt ba lô vào trong lòng, bầu trời đen kịt, người xung quanh đường nháo nhào chạy đi, chính là thời điểm kết thúc một ngày dài, mà đối với anh lại là một ngày dài gian nan không có hồi kết.

Anh đi vào trong một con hẻm, bên trong nội thành cũng thường có vài con hẻm nhỏ, bên trong chứa những thứ bẩn thỉu nhất của thành phố, mà nơi này cũng tương đối ấm áp, dọn bớt đống sắt vụn chồng chất ở trong góc, cũng có thể tạo thành một không gian trú ngụ nho nhỏ.

Bên trong ngõ nhỏ này vậy mà không ít thanh niên lang thang.

Mưa càng lúc càng to, anh bị vài giọt mưa che khuất tầm mắt, bước đi dưới chân không vững vàng, vấp ngã đầu gối đập xuống một đồ vật sắc bén, anh thấp giọng kêu một tiếng, run rẩy bò từ dưới đất lên.

Vết máu theo bắp chân anh chảy xuống, hòa vào trong nước, phát ra mùi tin tức tố như có như không.

Anh khập khễnh tìm chỗ ngồi, chiếc lắc nơi cổ chân phát ra tiếng "Leng keng leng keng", theo động tác của anh mà âm thanh khi lớn khi nhỏ, từ một chiếc lắc chân vốn không phát ra âm thanh gì, chỉ vì ngã một cái mà biến thành cái lắc chân bình thường, cũng sẽ kêu vang.

Anh tìm được một chỗ trống không có ai, chậm rãi tiến vào, lúc này, chiếc máy báo động trên cổ tay đột ngột kêu vang, anh giật mình, tắt máy báo động, nhưng mùi tin tức tố trên người có làm thế nào cũng không thể che giấu được.

- - Bởi vì máu chảy ra từ viết thương nơi đầu gối, mà trong máu, số lượng tin tức tố đủ để kéo đến không ít Alpha.

Anh hoang mang vụng về băng bó lại vết thương, đau nhức khiến chân khẽ run, trước mắt biến thành màu đen, chút ánh sáng còn sót lại cũng đủ để nhìn thấy có vài bóng đen đi ra từ đống đổ nát, chính là vây quanh anh ngửi ngửi.

Doãn Kỳ ôm chặt ba lô, đánh bạo từ trong chỗ trống chui ra ngoài, vừa mới ló đầu ra, có hai người đàn ông đã nhìn về phía anh, xao động hướng về phía anh đi tới, anh liền rụt đầu trở lại, cắn răng muốn khóc.

Đó là hai Alpha, chính trực tráng niên, không biết vì nguyên nhân gì lại lưu lạc ở đây, có lẽ giống như anh, không có tiền, từ chỗ khác lang thang đến đây, hay đơn thuần chỉ là vài tên côn đồ lang thang. Nhưng cũng chẳng ai quan tâm, trong thành phố không ít những người như vậy.

Tránh né cũng không giải quyết được vấn đề, Doãn Kỳ co rút thân thể, đột nhiên nhảy lên một cái! 

- - Anh ném mạnh ba lô ra ngoài, vừa vặn đập lên đầu một trong những người ngoài đó, người kia quát to một tiếng, nhân cơ hội này, anh khom lưng, từ kẽ hở những người đang lơ là chạy đi.

Đầu hẻm tưởng như gần trong gang tấc, nhưng lại xa xôi đến vậy, Doãn Kỳ lảo đảo, trước mắt nổi lên từng tia vui sướng như từ cõi chết trở về.

Nhưng anh chưa chạy được hai bước, tên Alpha kia đã phản ứng lại, cánh tay duỗi ra một cái, bàn tay dơ bẩn túm chặt cổ áo anh.

Doãn Kỳ đồng tử co rút nhanh, quyết tâm muốn rời khỏi tay người nọ lộ rõ trên mặt anh, tên đàn ông mang trên người mùi hôi thối, hắn kề sát gáy Doãn Kỳ ngửi một cái, khuôn mặt hưng phấn đến vặn vẹo: "Bắt được mày rồi, Omega bé nhỏ."

Cùng lúc đó, Tại Hưởng ở trong xe, hắn có thể nghe thấy âm thanh của lắc chân truyền đến, âm thanh như có như không, lúc ẩn lúc hiện, lại như ngắm hoa trong sương, cách màn mưa, nghe không chân thực.

Định vị trong điện thoại di động cũng được mở ra, điểm đỏ cũng rất gần hắn, hắn cũng có thể ngửi được mùi tin tức tố của Doãn Kỳ, đây là Omega của hắn, hắn đối cái mùi này phải cực kỳ nhạy cảm mới đúng, nhưng dưới màn mưa, che kín tung tích của mọi loài sinh vật, hắn không ngửi được rõ ràng, cũng không thấy Doãn Kỳ đâu.

Tại Hưởng cơ hồ bóp nát vô-lăng, hắn đánh bạo mở cửa đi ra ngoài, tay cầm ô nhưng không mở ra, mưa dính ướt tóc của hắn, hắn cũng không lau, mặc chính mình ngâm dưới màn mưa tầm tã.

Bốn phía ngoại trừ tiếng mưa rơi, còn lại vô cùng yên tĩnh, thật giống trên thế gian chỉ còn lại một mình hắn, hắn lạnh thấu xương, bỗng nhiên nghe được vài tiếng kêu không rõ ràng.

Âm thanh kia quá quen thuộc, Tại Hưởng vểnh tai lên, trì độn quay đầu.

Hắn cẩn thận cẩn thận hơn, rón rén, chậm rãi hướng về nơi phát ra âm thanh.

Đột nhiên, âm thanh kia lớn hơn, bùng nổ mà thê thảm rít gào, là Doãn Kỳ đang kêu, anh đang khóc gọi ---

"Cứu mạng!"

Tim Tại Hưởng theo tiếng kêu gào mà run rẩy, hắn mất đi bình tĩnh vốn có, chỉ còn biết liều mạng chạy về nơi phát ra âm thanh, chạy thục mạng, huyết sắc tràn ngập hốc mắt của hắn, hắn ngửi thấy, là tin tức tố của Doãn Kỳ, Doãn Kỳ chảy máu, so với thời điểm bọn họ lên giường lần đầu còn nhiều hơn, mùi máu tanh, tiếng mưa rơi, cùng với tiếng gào khóc của Doãn Kỳ, hợp lại cùng nhau đâm vào lòng hắn, cơ hồ muốn khoét ra một cái hố máu.

Hắn chạy đến trong ngõ, thấy rõ hai tên Alpha đang bám lấy quần áo Doãn Kỳ, ba lô đen lăn xuống dưới chân, Doãn Kỳ chân lung tung đá, lắc chân màu bạc leng keng vang vọng, mắt cá chân trắng nõn đầy máu.

Tại Hưởng mắt căng như sắp nứt ra, bước nhanh lên phía trước vung ra một nắm đấm! Đem một trong số đó đánh ngã ra đất, nửa ngày không có phản ứng, một tên khác thấy vậy lùi về sau vài bước, đôi chân dài của hắn vừa nhấc, đem tên kia gạt ngã bên một đống đổ nát, đống sắt vụn chồng chất lên nhau đổ ập lên người kẻ đó, che lấp toàn bộ cơ thể.

Như vậy hắn còn cảm thấy chưa đủ, quơ nắm đấm hướng hai người đang đứng nói chuyện bên kia, cái gì mà kỹ năng chiến đấu, cái gì mà thân phận quân nhân, hắn đã sớm quên không còn một mảnh.

Cho dù không có chiến đấu bài bản gì, nhưng hắn chịu qua vô số những huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ cần một nắm đấm trọng lượng cũng phải mấy chục kg, mãi đến tận khi răng hai người kia rơi đầy đất, phun ra máu bò cũng không nổi, hắn mới thở hồng hộc, cứng ngắc đứng im tại chỗ.

Doãn Kỳ khóc lóc gọi hắn: "Tại, Tại Hưởng..."

Tại Hưởng hai mắt dại ra, nhìn chằm chằm mặt của anh, nhưng lại không dám tiến lên ôm lấy anh, mới vừa đánh người xong tay còn đỏ một mảnh, run rẩy như muốn đòi mạng.

Doãn Kỳ rơi nước mắt nhỏ giọng kêu lên, khóc thút thít nói lời không mấy rõ ràng: "Tại Hưởng... Anh đau quá Tại Hưởng..."

Tại Hưởng lúc này mới hồi thần lại, hắn ngồi xổm xuống, cùng Doãn Kỳ đối mặt, cái gì cũng chưa nói, đột nhiên mạnh mẽ đem Doãn Kỳ kéo vào trong lồng ngực, khí lực lớn đến mức như muốn đem anh làm cho ngạt thở.

Hắn hôn đỉnh đầu ướt nhẹp của Doãn Kỳ, ngửi tuyến thể Doãn Kỳ, giống như tuyên bố chủ quyền cắn mạnh một cái, trong cổ họng phát ra gào thét, nói hàm hồ không rõ: "... Để em xem anh còn dám chạy nữa không!"

"Chỉ là chấn thương ngoài da thôi, cũng chưa có ảnh hưởng gì đến xương cốt, không cần sợ hãi" bác sĩ xoẹt xoẹt viết xuống giấy kết quả, đưa cho Tại Hưởng: "Nhớ là đừng để dính nước, cũng đừng làm hành động gì quá mạnh dẫn đến thương tổn lần hai, không nên ăn đồ cay nóng, ăn đồ thanh đạm sẽ giúp cho vết thương hồi phục nhanh hơn."

Tại Hưởng vội vã tiếp nhận, nhìn tên thuốc được kê ở trên, vội ghi nhớ trong đầu.

Doãn Kỳ thân thể cứng nhắc núp ở trong lồng ngực của hắn, một chút phản ứng cũng không có, như một chú chim đứng trên cành cong, động mạnh một cái cũng có thể khiến nó run rẩy.

"Thật sự không cần giúp các ngươi báo cảnh sát sao?" Bác sĩ không biết đã hỏi câu này mấy lần: "Nói đi cũng phải nói lại, khi ra ngoài phải bảo vệ Omega của mình cho thật tốt chứ, nhà tôi nếu có Omega, yêu thương còn không hết, sao nỡ đến hắn ra ngoài một mình. Thuốc ức chế tổn thương đến cơ thể Omega là vô cùng lớn, còn muốn dùng nữa, có phải đến con cũng không cần nữa phải không?"

"Vâng" Tại Hưởng ôm chặt vai Doãn Kỳ, hạ mắt nhìn anh, trầm giọng nói: "Là lỗi của tôi."

Thời điểm từ bệnh viện ra ngoài, mưa còn chưa dứt, chiếc ô ban nãy Tại Hưởng dùng đánh mấy tên đó hỏng mất rồi, hắn đem áo khoác cởi ra, che kín đầu Doãn Kỳ, đẩy anh vào trong xe.

Doãn Kỳ không nói tiếng nào, rất nghe lời.

Về lại tiểu khu cũng mất gần hai tiếng, Tại Hưởng lái xe như bay, chỉ dùng nửa giờ liền về đến nhà trọ.

Hắn xuống xe mở cửa cho Doãn Kỳ, Doãn Kỳ co rúm lại trên ghế, mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt còn sót lại sợ hãi chưa tan đi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Tại Hưởng trong lòng lập tức mềm nhũn, nhiệt lưu sôi trào trong bụng hắn, cắn răng nói: "Sao vậy? Muốn em ôm anh lên?"

Nơi này chính là bên ngoài, không biết lúc nào sẽ có người xuất hiện, Doãn Kỳ run lên một cái, do dự chốc lát, vẫn là từ trong xe bò ra ngoài, ngơ ngác cùng hắn đối diện.

Thương tổn trên đầu gối Doãn Kỳ đã được băng bó kỹ, tin tức tố cùng mùi máu tanh hoàn toàn bị che kín rồi.

Cho dù ở gần như vậy, Tại Hưởng cũng không thế nào ngửi được mùi tin tức tố trên người anh, cũng không biết người này rốt cuộc đã tiêm bao nhiêu thuốc ức chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play