Mạnh Đức phi phẫn uất khôn kể, còn Cố Tuệ lại là vẻ mặt mơ màng, nói vu cổ tà thuật gì chứ, sao lại là hình con heo như trò đùa thế này?
Mạnh thị không đến mức hồ đồ muốn biến nàng thành heo nhỉ?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy đối phương vòng ra một đường rẽ, Cố Tuệ nghĩ thầm, cách hãm hại người tháp kém như vậy, sao có thể ngồi trên phi vị? Mạnh Đức phi lại hoài nghi nàng đã sớm nhìn ra mưu đồ gây rối của mình, giả vờ thuận theo, làm cho bản thân xấu mặt trước mọi người —— đúng là ngàn năm đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, một tay già đời phong phú kinh nghiệm cung đấu như nàng ta cư nhiên lại bị tiểu nha đầu chơi đùa, có còn thiên lý nữa hay không?
Quan trọng nhất chính là, tang vật chân chính kia đang ở chỗ nào?
Thẩm Trường Trạch không thể nhìn Cố Tuệ bị người oan uổng, liền nhẹ nhàng đưa mắt ra hiệu, Phúc Lộc hiểu ý, lấy một cây gỗ hình người từ ống tay áo ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đức phi nương nương đang tìm cái này sao?"
Sắc mặt Mạnh Đức phi đột nhiên trở nên thảm đạm, ngay cả bản thân còn đang giả vờ bị bệnh hộc máu cũng quên mất, vội vàng lăn xuống từ trên giường, hận không thể đập đầu xuống đất tỏ vẻ trong sạch.
Nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi, còn tưởng rằng hoàng đế không để ý đến chuyện bên ngoài, bản thân nàng ta có thể giấu trời qua biển, lại không biết người ta mới là hồ ly ngàn năm, mình nàng nào có thể chơi được hắn?
Nếu thua thì phải nhận thua, trước mắt, cũng chỉ đành nỗ lực tranh thủ một chút đồng tình.
Nào biết không đợi nàng mở miệng, Cố Tuệ đã giành trước một bước quỳ gối xuống mặt đất, khóc lóc thảm thiết nói: "Đều là thần thiếp làm, bệ hạ muốn phạt thì phạt thần thiếp đi!"
Mạnh Đức phi:...... Còn có cướp nhận tội? Chẳng lẽ người này muốn thay nàng nhận tội lừa dối?
Bỗng nhiên cảm thấy tâm tình phức tạp, gần bởi vì hư vô mờ mịt tranh giành hậu vị mà nàng chẳng phân biệt tốt xấu đã xem Cố Tuệ là kẻ thù, lại không biết đến khi sự việc bại lộ, Cố Tuệ lại nghĩ cách hỗ trợ che đậy —— đây mới là thánh nhân chân chính chăng?
Một cổ hổ thẹn khôn kể tràn ngập vào tim, lúc này, Mạnh Đức phi chợt có chút đảm đương, ưỡn ngực nói: "Là thần thiếp nhất thời hồ đồ, nổi lên ác ý, thần thiếp cam chịu xử trí, Quý Phi muội muội, lòng thiện của ngươi nên tự trân trọng, không cần vì tội nhân ta mà cầu tình."
Cố Tuệ:......
Người trong cung này đều có tật xấu nhỉ, nàng đã nguyện ý gánh tội thay, Mạnh thị lại bình thản ném cơ hội ra ngoài —— đã làm một vai ác tàn nhẫn độc ác, có phải nàng ta quá quang minh lỗi lạc rồi hay không?
Hay là do mị lực nhân cách mình quá lớn, ngay cả tội phạm hung ác cũng sẽ bị ánh sáng trên người nàng cảm hóa? Cố Tuệ không ngăn được hoài nghi trên đỉnh đầu mình có phải đang viết hai chữ thánh mẫu cực lớn hay không.
Thẩm Trường Trạch vốn nghi ngờ nàng làm bộ làm tịch, nào có người sẽ giúp người hại mình cầu tình? Nhưng cho đến khi thấy Cố Tuệ thất vọng đầy mặt, không giống như giả vờ, trong lòng mới tin cô nương này là khờ thật.
Nếu không được mình che chở, sợ không được mấy ngày, nàng sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn chăng?
Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ban khẩu dụ, "Truyền ý chỉ của trẫm, Đức phi Mạnh thị phế thành thứ dân, hôm nay biếm vào lãnh cung, không chết không được ra."
Chịu lưu lại cho nàng một cái mạng, đã là nhân từ cực đại.
Mạnh thị đối với việc này cũng không có gì dị nghị, bình thản nói: "Tạ chủ long ân."
Dứt lời chậm rãi đứng dậy, tùy ý để Phúc Lộc dẫn nàng đến nơi nên đi —— từ nay về sau, nàng sẽ mai danh ẩn tích. Từ đám mây rơi xuống địa ngục Vô Gian, quả nhiên chỉ cách một đường.
Nàng hy vọng có thể kiếm được lợi lộc từ trên người Cố Tuệ, hiện giờ tất cả đều phản lại mình. Quả nhiên là thiên lý rõ ràng, báo ứng đáng chịu.
Cố Tuệ nhìn vẻ mặt vị "tỷ muội tốt" này như đang khám phá hồng trần, cơ hồ khóc không ra nước mắt, Đức phi này hạ tuyến cũng quá nhanh rồi, hơn nữa vừa phạt đã là ở tù chung thân, từ vết xe đổ của nàng, trong cung càng không ai dám ra tay với mình nữa?
Nàng kỳ thật rất vui lòng bị người hại mà! ┗( T﹏T)┛
Thẩm Trường Trạch thấy nàng vẫn ngơ ngác, chỉ cho rằng chịu đả kích quá lớn, làm nàng sợ hãi, liền nhẹ giọng trấn an: "Gặp người chỉ nói ba phần lời thật, không thể hoàn toàn vứt bỏ một mảnh lòng, nàng cho rằng gương mặt nàng ta tươi cười đón chào, nhưng chính là ngầm ngáng chân mà thôi, đây đều là việc bình thường."
Còn cho rằng Cố Tuệ khó khăn lắm mới có được tình cảm tỷ muội, lại sợ nàng từ đây nản lòng, liền da mặt dày mà bổ sung thêm một câu, "Có vài người bề ngoài tuy rằng không dễ gần, nhưng lại thực lòng suy nghĩ vì nàng, cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, chính là đạo lý này."
Cố Tuệ:...... Muốn mèo khen mèo dài đuôi thì cứ việc nói thẳng, cần dùng thành ngữ đến ngượng ngùng xoắn xít như vậy sao?
Nhưng dù sao hôm nay xem như nàng đã chứng kiến được thủ đoạn của Thẩm Trường Trạch, thật sự là thương thì muốn nó sống ghét thì muốn nó chết, sấm rền gió cuốn, cho dù xuất thân Mạnh Đức phi cũng rất không tồi, hoàng đế lại chỉ dùng dăm ba câu xử trí nàng, nửa điểm cũng không cố kỵ Mạnh phủ.
Cũng có thể thấy được buổi tối ngày đó hắn chịu buông tha cho mình, không đơn thuần là bởi vì gia thế —— nói không chừng thật sự có lưu tình.
Cố Tuệ càng tuyệt vọng, hiện giờ nàng ở trong mắt hoàng đế chỉ sợ đã là một đóa tiểu bạch hoa nhu nhược phiêu diêu trong gió không nơi nương tựa, là sự kích thích nhất khiến một người nam nhân nổi lên ý muốn bảo hộ, không chừng hắn sẽ càng luyến tiếc bản thân mình chết đi?
Nhưng mà đây căn bản là không phải điều nàng muốn, nàng càng không muốn lãng phí thanh xuân ở loại địa phương này.
Cố Tuệ chịu đựng nghẹn ngào, chỉ muốn tìm một nơi không ai thấy khóc lớn một hồi, Thẩm Trường Trạch lại lấy ra bình phong tinh tế đoan trang mà Mạnh thị mới vừa đưa tới dưới phiến giường. Nhìn mày hắn nhíu chặt, Cố Tuệ dừng nước mắt, kinh ngạc không hiểu hỏi: "Bệ hạ, có gì không ổn sao?"
Chẳng lẽ Mạnh thị còn lưu lại chiêu sau, chuẩn bị hố nàng một phen —— vậy thì nàng sẽ cao hứng đến hỏng mất.
Thật là có.
Thẩm Trường Trạch chỉ vào một đóa hoa nhỏ bí ẩn bên dưới góc phải bình phong, ý vị thâm trường nói: "Biết đây là cái gì không?"
Cố Tuệ mơ hồ có chút hiểu biết về hoa cỏ, thoáng chớp mắt, "Hình như là thược dược."
Thẩm Trường Trạch gật đầu, "Không tồi."
Nhưng vấn đề là ở chỗ này, hoa thược dược là vật mà một vị sủng phi của tiên đế năm xưa yêu nhất, khéo thay xưa nay Cảnh thái hậu và vị sủng phi kia không hợp, đến nỗi với sau khi bà ấy nắm giữ quyền to, Ngự Hoa Viên cũng không được gieo trồng thược dược.
Mạnh thị cố ý điểm xuyết thêm một chỗ như vậy trên bình phong, không nói cũng biết. Mà nàng trước khi đi cũng không nhắc Cố Tuệ tai hoạ ngầm này, có thể thấy được nàng ta không hoàn toàn bị Cố Tuệ đả động, thật đúng là xưng được với tà tâm bất tử.
Thẩm Trường Trạch hờ hững nói: "Vật như vậy đương nhiên không thể đưa cho Thái Hậu, vẫn nên ném đi."
Cố Tuệ lại âm thầm cao hứng, Mạnh Đức phi cư nhiên không làm nàng thất vọng, quả nhiên là một đứa bé lanh lợi, nàng tất nhiên không chịu để hoàng đế tiêu hủy hạ lễ to gan lớn mật này, vội nói: "Bệ hạ, để cho thần thiếp lưu lại tự mình ngắm cảnh đi, bên Thái Hậu, thần thiếp sẽ tìm hạ lễ khác đưa qua."
Thẩm Trường Trạch liếc nàng một cái, thật sự lười so đo nữ tử ngu ngốc không sợ này, hoặc là nói lòng rộng lượng —— cho dù Thái Hậu không thấy, chưa chắc gì cũng sẽ có người có tâm truyền tới tai Thái Hậu, nàng còn ngại sao kinh không đủ sao?
Nhưng nếu đã nhận lời nạp nữ tử này vào dưới cánh chim, Thẩm Trường Trạch đương nhiên giúp nàng giải quyết tất cả phiền toái, lập tức không nói nhiều, chỉ tùy tay lấy thuốc màu chu sa trên cửa sổ, dùng đầu ngón tay chấm lấy vài cái, tùy ý bôi đi lên nhụy hoa lẫn cánh hoa.
Cũng không thấy hắn làm thế nào, vẻ ngoài đóa hoa kia thay đổi, trong khoảnh khắc, đã từ thược dược quyến rũ nhiều vẻ hóa thành mẫu đơn minh diễm hào phóng.
Vừa tránh kiêng kị, lại gãi đúng chỗ ngứa mà khen tặng Cảnh thái hậu. Hiện giờ nàng đã hết khổ não, mẫu đơn đỏ thẫm, vốn chính là vật mà chính thất yêu nhất.
Cố Tuệ nhìn thủ pháp vô cùng thần kỳ của hoàng đế, không khỏi trợn mắt hốc mồm, tuy rằng biết hoàng đế có tài hội họa, nhưng không nghe nói hắn tế bào nghệ thuật kinh người đến thế, chẳng lẽ kẻ điên phản diện quả nhiên chính là thiên tài sao?
Từ từ, hắn tiêu hủy chứng cứ rồi! ˋ( ° ▽、°)
Cố Tuệ hoảng loạn, gấp gáp giơ tay hủy diệt bình phong, nhưng hoàng đế lại nhíu mày nắm chặt cổ tay của nàng, "Sao lại thích thú đến thế, tốt xấu gì chờ thuốc màu khô lại đã, đừng làm dơ."
Còn cho rằng nét vẽ của mình sẽ làm tiểu cô nương vui vẻ ra mặt, Thẩm Trường Trạch rụt rè nhấp môi, khóe miệng cơ hồ không che giấu được đắc ý —— cô nương này cũng khờ thật, còn nghĩ rằng cánh hoa kia là thật đấy, vậy mà muốn duỗi tay qua sờ.
Biết họa kỹ của mình có thể làm người mê muội đến trình độ này, hoàng đế đương nhiên càng thêm tự phụ, càng thêm kiên định tâm tư muốn ở chung thật vui vẻ với Cố Tuệ —— người khác cũng không dễ dàng thỏa mãn như vậy đâu.
Cố Tuệ xả ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, lúc trước sao lại không phát hiện cẩu hoàng đế tự kỷ như vậy, người này lúc còn nhỏ bị thiếu tình thương sao, một chút ánh mặt trời đã có thể xán lạn như thế rồi?
Mặc kệ nói thế nào, ít nhất nàng không cần lo lắng đi tìm hạ lễ khác nữa.
Vậy đưa cái này đi.
*
Tin tức Mạnh Đức phi bị phế thành thứ dân vẫn chưa nhấc lên nhiều ít gợn sóng trong cung, đối cùng hai vị phi khác mà nói, thiếu một cái đối thủ cạnh tranh là chuyện tốt, ba người hòa thượng không đủ ăn, lại nhiều thêm một người ngay cả canh cặn cũng không đủ phân.
Mạnh gia lại nơm nớp lo sợ, e sợ sau khi hoàng đế xử lý nữ nhi, kế tiếp sẽ khai đao với nhà mẹ đẻ, bởi vậy kinh sợ nằm trên mặt đất dâng tấu, ngay cả việc từ quan cũng đã nói ra.
Nhưng Thẩm Trường Trạch lại không liên luỵ thân tộc, đẩy tấu chương nguyên dạng trở về, còn thêm vài câu trấn an, tỏ vẻ Mạnh thị bị biếm thành thứ dân do nàng phạm sai lầm, không liên quan gì với người khác, chỉ cần Mạnh gia an phận thủ thường, không ỷ vào quyền thế làm xằng làm bậy, hắn cũng sẽ không truy cứu.
Lúc này Cố Tuệ mới phát giác thì ra hoàng đế rất có uy nghiêm, tuy rằng thường xuyên phát bệnh, nhưng đối với chuyện triều chính lại rất thanh tỉnh. Khó trách hắn luôn xa cách hậu cung cũng không có triều thần nào tới chỉ trích, tất cả mọi người đều không muốn người mất đầu.
Duy nhất không được hoàn mỹ cũng chính là con nối dõi, nếu chuyện không con kéo dài, không thể không nhận con cháu từ tông tộc. Nhưng, việc này liền không nằm trong phạm trù Cố Tuệ cần phải nhọc lòng, huống chi nếu cốt truyện không thay đổi, mấy năm sau đệ đệ của hắn liền sẽ lật đổ Thẩm Trường Trạch, căn bản không cần người khác phải uổng phí tâm cơ.
Cố Tuệ vốn đem hạ lễ đến Ninh Thọ Cung, Cảnh thái hậu nhìn thấy chỉ nói một từ. Đồ vật là tốt, người thì kêu nàng phiền chán.
Nhưng chỉ có Vương ma ma hầu hạ bà từ nhỏ là biết tâm sự của bà ấy, lại cười nói: "Hoa mẫu đơn kia là bút tích của bệ hạ, nhìn ra được, bệ hạ có thể đã động tâm với Quý Phi."
Cảnh thái hậu mỉm cười nói: "Mặc kệ hắn động tâm với ai, chỉ cần đừng để vị kia sinh ra hài tử, ai gia cũng lười để ý."
Đại bá phụ của Cố thị cầm quân quyền trên tay, dù sao cũng nên kiêng kị, nếu Cố thị sinh hạ con vua trước, trong cung này còn có người nào dừng chân được sao?
Vương ma ma biết Thái Hậu muốn trữ người từ nhà mẹ đẻ, trầm ngâm một lát nói: "Bằng không, chúng ta phòng hoạn trước đi?"
Cảnh thái hậu quả quyết quát lên: "Không thể."
Chỉ nhìn kết cục của Mạnh thị thì biết, hoàng đế đã nhiều năm không màng tình cảm, vậy mà đã nói mấy câu dễ dàng đưa nàng ta vào lãnh cung, nếu thật sự hạ thuốc vô sinh với Cố thị, hắn có thể tha được sao?
"Đứa nhỏ này tính tình lạnh nhạt, không hợp với ai gia, chỉ sợ hắn vốn không có cái ý tứ kia, ai gia càng không chấp nhận, ngược lại hắn càng sủng hạnh Cố thị." Cảnh thái hậu nhẹ giọng cảm thán, có vài phần hận trẻ con khó dạy.
Vương ma ma lại có chủ ý, "Đã như vậy, không bằng ta xuống tay ở nơi khác, nếu Chiêu Nghi nương nương sinh hạ Hoàng trưởng tử trước, bệ hạ cũng không có lời nào để nói nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT