Nếu càng giải thích thì trông có vẻ càng giống bạch liên hoa* hơn, Cố Tuệ đành lưu chuyển tròng mắt, nỗ lực bày ra vẻ phong tình lồi lõm kia của nàng, "Thế thì sao?"
*người ra vẻ bề ngoài trong sáng, thánh thiện
Nam nhân đùa giỡn nữ nhân, có đôi khi cái kiểu dục nghênh hoàn cự* sẽ càng gợi lên sự thú vị, cho nên tiểu thuyết tổng tài bá đạo sẽ vĩnh viễn có mặt trên thị trường, nếu mọi chuyện ngươi đều đón ý thuận theo, hắn ngược lại cảm thấy không còn hứng thú.
* thích mà làm còn bộ từ chối
Cố Tuệ cho rằng nói ra lời này, cẩu hoàng đế sẽ buông tay để nàng rời đi, nào biết Thẩm Trường Trạch cũng không diễn theo kịch bản, ngược lại nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt cũng càng sâu thẳm.
Hắn muốn hôn nàng sao? Cố Tuệ cân nhắc trong lòng, một cái hôn hình như không đáng để nàng nháo loạn —— dù gì trên người cũng không phải mất đi khối thịt.
Lại nói, còn không biết là ai chiếm tiện nghi của ai đâu!
Nào ngờ cẩu hoàng đế mới nói lạt mềm buộc chặt, rõ ràng khuôn mặt hai người đã gần trong gang tấc, hắn lại đột nhiên buông ra, nhàn nhạt nói: "Đi ngủ đi."
Cố Tuệ:......
Cố Tuệ nhẹ nhàng thở ra, lại không hiểu sao có loại cảm giác nghẹn khuất bị người đùa bỡn, chẳng lẽ nàng trời sinh là kẻ cam tâm chịu nhục, ước gì nam nhân tới xâm phạm chiếm hữu nàng?
Chỉ có thể nói cẩu hoàng đế quá am hiểu PUA*, hoặc không chừng là vừa học được từ quyển 《 Nhục bồ đoàn 》 kia đấy.
* Nghệ thuật tán gái – chiêu trò dụ dỗ lừa gạt phụ nữ
Cố Tuệ âm thầm cảnh giác, quyết định bản thân phải nhanh chóng tìm đường chết hơn mới được, nếu người còn không chết, không chừng ngược lại dâng cả thân thể và linh hồn ra mất —— nữ nhân mà lỡ yêu rồi thì không thể thoát thân. Chuyện yêu đương với hoàng đế là không thể thực hiện, mà yêu đương với kẻ điên càng không thể được.
Đang do dự có cần đến biệt điện nghỉ ngơi hay không, người nọ trên giường đã lại lên tiếng, "Đêm nay trời lạnh, đừng tùy tiện lăn lộn, chúng ta ngủ mới ấm áp."
Cố Tuệ nghĩ thầm cẩu hoàng đế đúng thật là trợn mắt nói dối, mới đầu hè mà lạnh cái con khỉ khô, bất đắc dĩ thánh ý không thể trái, nàng chỉ phải cọ tới cọ lui mà tắt đèn, lại tay chân nhẹ nhàng quơ quàng đi đến đầu giường.
Vốn đang lo lắng đề phòng, sợ bị mất trinh tiết, nào biết Thẩm Trường Trạch đặt lưng xuống giường, mới một lát đã ngủ như lợn chết, còn vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.
Chẳng lẽ gần đây thật sự triều chính bận rộn làm lụng vất vả quá độ? Nhưng cũng đừng lấy Minh Nguyệt Cung trở thành tường tránh gió chứ, giữa hai người căn bản còn chưa tính là người quen đâu.
Cố Tuệ yên lặng chửi thề một hồi, đồng thời xoay chuyển ánh mắt, chú ý tới bội kiếm treo trên trướng.
Thẩm Trường Trạch ngủ nông, tính cảnh giác lại cực cao, liệu hắn có giết người trong khi ngủ như Tào Mạnh Đức (Tào Tháo) không?
Cố Tuệ ngo ngoe rục rịch, một cánh tay mềm mại không tự giác đưa tới ngực Thẩm Trường Trạch, chậm rãi sờ soạng —— cào ngứa chắc cũng được tính là loại hành động rất có tính xâm lược nhỉ?
Nếu không nữa thì, liền véo cổ hắn, dùng sức véo, cũng không tin cẩu hoàng đế không xem nàng thành thích khách.
Nhưng mà còn không đợi Cố Tuệ tiến hành động tác tiếp theo, hai tay đã bị người giữ chặt, Thẩm Trường Trạch như nói mê, ôn thanh tế ngữ* trấn an nói: "Trẫm mệt mỏi, ngày khác lại nói."
*dịu dàng
Hiển nhiên xem nàng thành một đãng - phụ dục - hỏa đốt người, đói khát muốn gạ tình.
Cố Tuệ nhanh chóng lùi tay lại, ngay cả trong bóng đêm cũng có thể cảm giác được gương mặt nóng bỏng đỏ bừng —— không ngờ sẽ trở thành cục diện xấu hổ này, nàng sẽ thành người thế nào chứ? O(≧口≦)o
Hơn nữa, cẩu hoàng đế không phải ghét nhất chuyện giường chiếu hay sao, nhưng ý câu nói kia lại không hoàn toàn kháng cự, ngược lại tỏ vẻ nguyện ý muốn cùng nàng hành lễ Chu Công —— đợi khôi phục thể lực.
Tuy nói đây vẫn có thể xem là một cơ hội, nhưng thật không thể trông cậy vào nàng bị làm ở trên giường cho đến đi đời nhà ma đâu —— hơn nữa chuyện tinh tẫn nhân vong* phần lớn là của nam nhân, dẫn chứng thì cứ nhìn Triệu Hợp Đức và Hán Thành Đế là biết.
* Lao lực quá mà chết
Cố Tuệ che lại ngực, thật sự không ngờ sự tình lại biến thành như vậy, chẳng lẽ nàng suốt ngày nhảy nhót lung tung, ngược lại làm hoàng đế cảm thấy nàng thanh thuần không ra vẻ? Cho nên, tổng tài bá đạo văn đều là có căn cứ hết đúng không?
Đêm nay người mất ngủ đổi thành Cố Tuệ, nàng cẩn trọng nằm ở bên cạnh hoàng đế, không dám để da thịt hai người có chút tiếp xúc, sợ hoàng đế tin là thật, đợi mùi cam lộ làm dịu thể xác và tinh thần nàng, hoặc nàng có thể đã quá mệt.
Thẩm Trường Trạch không biết cảm xúc người bên cạnh phập phồng, vô cùng thoả mãn ngủ một giấc, ngày kế tỉnh lại còn có tâm tình trêu ghẹo, "Ái phi còn cần cù hơn trẫm."
Chê cười nàng dậy sớm.
Cố Tuệ xấu hổ kéo kéo khóe miệng, may mà mình kịp thời dùng son phấn che lại quầng thâm mắt, bằng không tên Thẩm Trường Trạch giỏi động não này nhìn thấy, còn tưởng nàng "trằn trọc, thức ngủ đều mong nhớ", nghĩ nàng bị bệnh tương tư mất.
Nàng cũng không dám làm độ hảo cảm tiếp tục dâng lên đâu.
Vì thế Cố Tuệ thay đổi một loại phương châm khác, quyết định theo khuôn phép cũ, làm y như những nữ quyến khác trong cung, để tránh cho hoàng đế quá mức hứng thú.
Canh thịt dê đương nhiên không dám bưng lên nữa, đồ ăn sáng là bánh ngọt cháo điểm tầm thường, bánh bao cuộn linh tinh.
Thẩm Trường Trạch bất động, chỉ bưng một ly trà xanh chậm rãi ước lượng, Cố Tuệ thấy vị này chắc là chờ người hầu hạ, đành lấy nước hoa hồng rửa tay, tự mình xé một cái bánh bao cho hắn.
Thẩm Trường Trạch cười nói: "Ái phi hiền huệ như vậy sao?"
Cố Tuệ sửng sốt, từ trong ánh mắt kinh ngạc của Phúc Lộc mới ý thức được chính mình quá mức chủ động —— thì ra hoàng đế dậy sớm ăn uống không tốt, theo lệ phải uống một ly nước ấm điều hoà dạ dày, cũng không phải cần người duỗi tay đút cơm.
Cố Tuệ đỏ thẫm mặt, ngượng ngùng định thu hồi tay lại, nào ngờ Thẩm Trường Trạch tay mắt lanh lẹ, cắn một ngụm trên đầu ngón tay trắng nõn của nàng, nửa cái bánh bao cuộn liền rơi vào trong bụng.
Cố Tuệ cảm giác được chỗ đầu ngón tay thấm ướt lạnh lẽo, không khỏi bần thần, vội lấy khăn lụa lau đi.
Thẩm Trường Trạch còn nhàn nhạt tình cảm nhìn nàng, "Rất ngọt."
Cố Tuệ sửng sốt, bởi vì nàng sợ béo phì, cho nên màn thầu trong cung đều giảm lượng đường, lẽ ra thực thanh đạm, chẳng lẽ đầu lưỡi hoàng đế so với người khác không bình thường?
Cho đến khi thấy thần sắc ái muội của đám tiểu thái giám, nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây lại là đùa giỡn.
Xưa nay một người ngay cả rắm cũng không thả, bây giờ lại càng ngày nói nhiều. Cố Tuệ vô lực đỡ trán, chẳng lẽ thật sự là tại nàng?
Một bữa cơm ăn đến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, Cố Tuệ còn phải săn sóc đưa hắn đến cạnh cửa, may mà hoàng đế không giải trừ cấm túc của nàng, nếu không, sợ là phải đưa một đường đến thượng triều mới bỏ qua.
Tiểu Trúc vui sướng thu thập chén đĩa, "Bệ hạ chưa nói nương nương tự mình ăn chiều, có lẽ buổi tối sẽ qua nữa đấy."
Nàng vẫn là người rộng lượng, lúc mới tiến cung còn tưởng rằng hoàng đế rất khó ở chung, hiện giờ hầu hạ vài lần, lá gan cũng dần dần to lên chút, rõ ràng bệ hạ rất để ý nương nương, cố ý vắng vẻ trước đó, chắc hẳn là sợ đám nữ nhân kia công kích tập thể, bất lợi với nương nương mà thôi —— còn nương nương vài lần thắt cổ cũng chưa chính xác treo cổ, nếu không, đâu ra phúc khí hiện giờ?
Cố Tuệ liếc nàng một cái, phúc khí này cho ngươi thì ngươi có muốn hay không a?
Nào ngờ cái miệng quạ đen này của Tiểu Trúc cư nhiên linh nghiệm, trời vừa hoàng hôn, đám người hầu đã lần thứ hai nâng kiệu che dù lại đây, Cố Tuệ cơ hồ té xỉu, nàng rốt cuộc có gì đáng giá mà để hoàng đế lưu luyến, chẳng lẽ là do thức ăn quá ngon?
Lại nói, lần trước nàng quá nhàm chán, tự nghĩ ra vài món ăn mới mẻ, nhưng đối với hoàng đế đã ăn hết sơn hào hải vị mà nói, không đến mức bắt hắn làm tù binh mới đúng.
Thẩm Trường Trạch nghiễm nhiên xem Minh Nguyệt Cung thành trận địa thứ hai, ban ngày ở Dưỡng Tâm Điện xử lý triều chính, buổi tối tới tẩm cung Cố Tuệ ngủ lại, tuy rằng hai người thật sự vẫn chưa phát sinh quan hệ, nhưng lời đồn đãi bên ngoài đã truyền ra vô cùng ồn ào huyên náo.
Chỉ có một điều, hoàng đế trước sau không giải trừ lệnh cấm túc, Cố Tuệ phát sầu trong lòng, chẳng lẽ hoàng đế thật sự định kim ốc tàng kiều, cả đời vây nàng chết ở chỗ này? Kia còn không bằng cho nàng cái chết thống khoái.
Ngoài dự đoán chính là, tuy Cố Tuệ không hề có một cái hảo tỷ muội thành thật nào trong cung, nhưng lại có người tự phát tự giác vì nàng giải quyết.
Mạnh Đức phi biết hoàng đế ngủ lại Minh Nguyệt Cung ba ngày liên tiếp, cuối cùng cũng ngồi không yên. Vốn dĩ nàng ta không để Cố Tuệ vào mắt, giọng nói kiều mị, lại đa dạng mưu kế, vừa thấy đã biết không phải là người đứng đắn, nào ngờ hoàng đế cố tình ăn một lần, bị mê đến thần hồn điên đảo không nói, còn dùng lệnh cấm túc bảo hộ nàng —— không sợ vừa ra cung đã bị người hại sao?
Hoàng đế đến nay vẫn chưa chịu lập hậu, bằng thanh thế hiện giờ của Cố Tuệ, sợ sẽ là đối thủ mạnh mẽ với mình. Mạnh thị vào cung sớm nhất trong đám phi tần, bằng tư lịch mà nói, hậu vị này là việc không ai nhường ai, nào chịu để một tiểu nha đầu chiếm trước?
Tiên hạ thủ vi cường, thay vì chờ ngày sau phát triển, không bằng bây giờ lo liệu thật tốt.
*Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế
Vì thế Mạnh Đức phi uyển chuyển góp lời với hoàng đế, thỉnh cầu giải trừ cấm túc cho Cố Tuệ, dù sao cũng là tỷ muội một cung, sao có thể thấy nàng chịu nhục như vậy? Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, sắp tới ngày sinh thần của Thái Hậu, vì tiệc mừng thọ, cũng cần khai ân, để Quý Phi nương nương chuẩn bị hạ lễ mới đúng.
Nàng ta hoa ngôn xảo ngữ* một phen, cuối cùng cũng lừa được hoàng đế chịu thả người ra, lại không biết người mới vừa đi, phía sau đã có vài ba "bóng dáng" nhìn chằm chằm nàng.
* lấy lòng người bằng những lời lẽ dễ nghe nhưng không thật .
Đam Mỹ HayPhúc Lộc cười nói: "Đức phi nương nương và Quý Phi nương nương chưa từng có giao tình, hiện giờ lại chịu hỗ trợ nói chuyện, nô tài cảm thấy thật hiếm lạ."
Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: "Chuyện khác thường tất có quỷ, tìm người nhìn chằm chằm nàng chút, tốt xấu đừng để nàng ta thực hiện được."
Tính tình của Cố Tuệ, ăn chút giáo huấn thật ra là chuyện tốt, nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không muốn thấy nàng bị người khác khinh nhục —— người của hắn, đương nhiên chỉ có thể bị hắn khi dễ, người khác không xứng.
*
Mạnh Đức phi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, đảo mắt lại đi đường vòng qua Minh Nguyệt Cung, báo cho Cố Tuệ cái tin vui này.
Cố Tuệ không ngăn được ngàn ân vạn tạ, mời nàng vào điện ngồi, trong lòng biết nàng ta không có hảo tâm, nhưng, nàng sợ cái gì chứ? Có chiêu gì thì cứ dùng ra hết đi, Mạnh Đức phi có thể giúp nàng hoàn thành mục tiêu, kiếp sau nàng còn phải làm trâu làm ngựa báo đáp nàng ta nữa đấy.
Hai người nói việc nhà một phen, không ngoài mấy chuyện vô nghĩa không dinh dưỡng, Mạnh Đức phi cảm thán Cố Tuệ được nhiều sủng ái, nàng ta lại không có tỷ muội nào giúp đỡ trong cung, nếu hai người hợp tác, ngày sau sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nghe được những lời này, Cố Tuệ nước mắt lưng tròng, hận không thể kết làm anh em kết nghĩa —— đương nhiên không thể kết thành, tuổi tác Mạnh thị lớn hơn nàng, kêu tỷ tỷ là nàng có hại.
Thẳng đến khi Mạnh Đức phi rời đi, Tiểu Trúc lặng lẽ đi ra từ phía sau rèm, nói nhỏ vào lỗ tai Cố Tuệ, hậu viện có thêm một đồ vật, vậy là nhân lúc hai người hàn huyên vừa rồi thì có người trộm bỏ vào.
Tuy rằng bị bùn đất dính lên nhìn không rõ, nhưng xem vẻ ngoài, hẳn là một loại hình người khắc gỗ.
Không hổ là Đức phi, vừa ra tay đã làm việc lớn, Cố Tuệ âm thầm ngợi khen, vu cổ này đều là kiêng kị của các đời vua chúa, một khi phát hiện, nhẹ thì phế vị, nặng sợ là bị ban chết.
Tiểu Trúc phẫn nộ nói: "Chủ tử, chúng ta có cần bẩm báo với bệ hạ hay không?"
Cố Tuệ mỉm cười ngăn lại, "Không vội, đến khi nhân chứng vật chứng đã đầy đủ thì chơi mới vui."
Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy nương nương nhà mình thật là cơ trí, muốn khen phải chê trước —— đúng vậy, đợi nương nương nhận hết ủy khuất, đến lúc đó lại vạch trần chân tướng, bệ hạ mới có thể đau sủng gấp đôi, mà kết cục của Đức phi cũng sẽ càng thê thảm.
Nàng nào hiểu được, Cố Tuệ căn bản định trực tiếp nhận làm việc này, thành toàn Đức phi vu oan thật tốt.
Nàng cũng không tin, đến lúc đó hoàng đế còn không chịu xử lý nàng—— vậy đó chính là tình yêu đích thực không thể nghi ngờ.