Tranh Sơn Thủy trưng bày ngoài hành lang rất đẹp, Cao Ninh đã vẽ rất nhiều, bức tranh nào của cô cũng khiến Ôn Trác Tu thích đến nỗi không thể buông tay.

“Tiểu Ninh, em có thể cho anh tất cả tranh ở đây không?”

Anh rất tham vọng, muốn có tất cả.

Cao Ninh xếp lại giá vẽ, mang theo nó rồi rời đi, mặc kệ anh.

“Được rồi, anh chỉ cần một bức thôi, có được không? “Anh không ngần ngại giả vờ đáng thương.

Ai ngờ lần này giả vờ đáng thương cũng vô dụng.

Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, hết cách với cô rồi.

Trời đã khuya, họ đặt hai phòng trong khách sạn Cảnh Khu, trước khi về, họ còn mua đồ ăn vặt cho bữa tối ở khu chợ đêm gần đó.

Bởi vì dạ dày yếu nên Ôn Trác Tu chỉ có thể ăn chè tráng miệng, đồ ăn còn lại chủ yếu là do Cao Ninh ăn, anh chỉ có nhiệm vụ xách giá vẽ.

Mặc dù anh rất muốn ăn, âm thầm nuốt nước miếng vì thèm, nhưng sợ bị bệnh lại phải làm phiền Cao Ninh phải chăm sóc nên anh đành nhịn cơn thèm.

Trong trấn nhỏ có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, Cao Ninh được ăn uống thỏa thuê, cuối cùng nói với anh: “Về khách sạn đi, em no rồi.”

“Ừ.” Ôn Trác Tu đã uống hết những món chè tráng miệng đó, cũng không thấy đói lắm, lúc trở về anh có thể bảo khách sạn chuẩn bị thêm cho mình chút đồ ăn thanh đạm.

Hai người yên lặng bước qua đám đông, bảng hiệu khách sạn thấp thoáng xa xa, đèn treo dưới mái hiên, trước cửa còn có một dòng suối nhỏ, rất nhiều du khách đang thả đèn hoa đăng.

Có một bé gái khoảng mười mấy tuổi đang cầm trong tay vài chiếc đèn hoa, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi Ôn Trác Tu: “Anh trai, anh mua cho chị gái một chiếc đèn hoa để ước nguyện đi, đèn hoa của em rất linh nghiệm.”

“Thật không?” Ôn Trác Tu quay đầu nhìn Cao Ninh: “Tiểu Ninh, chúng ta đi thả đèn hoa đi?”

“Ừ.” Cao Ninh nhìn hai má cô bé ửng đỏ vì gió, quần áo trên người vô cùng mỏng manh: “Tất cả chỗ này bao nhiêu tiền?”

Cô đưa cho cô bé một tờ tiền màu đỏ: “Em gái, về nhà đi, em mặc ít quần áo quá, sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Cô gái nhỏ lắc đầu không nhận tiền, giọng nói trẻ con có chút bướng bỉnh: “Anh trai mua mới linh nghiệm, chị gái bảo anh trai mua đi.”

Còn có cách nói này à?

Ôn Trác Tu mở ví tiền, trong ví của anh không có nhiều tiền mặt, ngoại trừ thẻ thì chỉ tìm thấy một tờ tiền mệnh giá mười tệ trong góc mà thôi.

“Một chiếc đèn hoa đăng giá hai tệ.” Cô gái nhỏ giở ra tờ năm tờ tiền giấy và một đồng xu lẻ đặt vào lòng bàn tay của Ôn Trác Tu: “Cảm ơn anh trai, chị gái chọn đi ạ.”

Cô bé cười giòn tan, nói với Cao Ninh: “Một ngọn đèn là đủ rồi, mua nhiều sẽ không linh nghiệm nữa.”

Cao Ninh vốn không tin chuyện này, nhưng chính cô cũng không thể giải thích được sao mình lại đến nơi này nên lúc này cô mới tin tưởng cô gái nhỏ một chút.

Cẩn thận chọn một chiếc đèn hoa sen và một chiếc đèn con thỏ, Cao Ninh cảm ơn cô gái nhỏ vì đã thắp đèn cho mình, cô mỉm cười nhìn Ôn Trác Tu: “Anh muốn thả cái nào?”

“Hai chúng ta cùng nhau thả, cả hai cái đều thuộc về em.”

“Anh trai làm đúng rồi, làm như vậy sẽ linh nghiệm nhất.” Cô bé cười vui vẻ rồi chạy đi tìm cặp đôi tiếp theo.

Cao Ninh cảm thấy trẻ con bây giờ thật sự quá lợi hại, rất có đầu óc kinh doanh. Nhưng ngược lại Ôn Trác Tu lại có vẻ vô cùng hài lòng khi gặp được loại bán hàng lãng mạn hiếm gặp này, cực kì hứng thú mà đi đến bờ sông tìm vị trí tốt rồi vẫy tay gọi Cao Ninh đang đứng yên tại chỗ.

“Tiểu Ninh, em đã ước chưa?” Sau khi thả hai chiếc đèn, Ôn Trác Tu còn đang suy nghĩ về điều ước kia, vừa rồi anh lén lút ước với cả hai chiếc đèn hoa. Trước đây anh chưa từng tin điều này nhưng bây giờ anh lại thật sự hy vọng đèn hoa này linh nghiệm.

Cao Ninh lắc đầu, nguyện vọng của chính mình vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính mình mới đạt được.

Cô lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, ưỡn ngực ngẩng đầu rồi bước nhanh lướt qua anh, đứng ở bậc thang đá của khách sạn: “Hay là em giúp anh thực hiện một nguyện vọng nhé.”

“Thật không?” Ôn Trác Tu ngẩng đầu nhìn cô, có hơi khó tin: “Em có thể cho anh đầy điểm không?”

“Cái này không được, đổi cái khác đi. Thời gian giới hạn chỉ có đêm nay thôi.”

“Anh muốn ăn cơm chiên trứng em làm.” Ôn Trác Tu lập tức đổi ý, đã lâu rồi anh không được ăn cơm cô nấu.

“Được, chỉ cần anh có thể tìm được nhà bếp.”

Ôn Trác Tu đưa cô trở lại phòng, cất giá vẽ gọn gàng: “Em nghỉ ngơi một chút đi, chờ anh đi tìm nhà bếp.”

Cao Ninh gật đầu, nhìn người đang vui vẻ bước ra khỏi phòng. Cô cuộn lại tất cả những bức tranh của ngày hôm nay cất vào vali, đợi không bao lâu thì đã nhận được điện thoại của anh.

Có một nhà bếp lớn ở tầng một của khách sạn, Ôn Trác Tu tìm giám đốc khách sạn rồi trực tiếp trả giá thuê phòng bếp một giờ bằng hẳn giá tiền của một phòng.

Sau khi nghe câu chuyện của anh, giám đốc khách sạn còn tặng kèm cả nguyên liệu nấu ăn cho anh.

Cao Ninh vừa bước vào phòng bếp đã nhìn thấy Ôn Trác Tu quấn tạp dề, kéo cao tay áo, đứng rửa cà chua ở bồn rửa tay, trứng gà cũng đã được đánh đều đặt ở trên bàn.

Kể từ lần trước làm bánh Trung thu, Ôn Trác Tu đã có thể làm việc nhà một cách tử tế.

“Tiểu Ninh, anh đã rửa sạch nồi cơm và gạo rồi nhưng không biết cho bao nhiêu nước vào thì mới đủ.”

Anh quay đầu lại nhìn người mới đi vào, khuôn mặt mang theo ý cười.

Cao Ninh đổ thêm nước vào nồi cơm, đưa cho anh xem: “Phải cho nhiều như vậy.”

Cả hai bận rộn trong phòng bếp, ngay khi Cao Ninh vừa đưa tay ra, Ôn Trác lập tức đưa trứng gà tới. Trong bếp tràn ngập mùi thơm của món cơm chiên trứng, những hạt cơm vàng, điểm thêm chút đỏ của cà chua, màu và hương vị đều đầy đủ.

“Xong rồi.” Cao Ninh tắt bếp, cẩn thận bưng cơm chiên ra bàn.

Ôn Trác Tu bưng ra một cái khay nhỏ, trên đó có hai cái bát sứ nhỏ màu trắng, chỉ đợi Cao Ninh bày cơm chiên lên khay là bọn họ có thể cùng nhau đi ra nhà ăn của khách sạn dùng bữa.

Lúc này đã qua giờ ăn tối rồi nên trong nhà ăn cũng chỉ còn ít người, hai người tìm một góc khuất để ngồi ăn.

“Thật là ngon! Vẫn là hương vị đó.” Ôn Trác Tu ăn một miếng, hai mắt anh híp lại, hồi tưởng lại hương vị giữa hai hàm răng, anh cảm thấy mình có mất mấy triệu cũng đáng.

“Mau ăn đi, lát nữa em còn phải xem Manh Manh làm bài tập.” Cao Ninh thúc giục, người này được voi đòi tiên, còn phải ăn cơm cùng anh mới được nữa chứ.

Chơi hai ngày, lúc trở về thành phố, Ôn Trác Tu vẫn còn chưa thỏa mãn, trong lòng nghĩ lần sau nhất định sẽ đến lần nữa.

Thời gian không nhanh không chậm mà lặng lẽ trôi qua, thấm thoát đã đến sinh nhật của Ôn Trác Tu, bây giờ điểm của anh đã là 45 rồi.

Bởi vì mẹ Tôn đã hoàn toàn bình phục và xuất viện nên Cao Ninh cảm thấy rất vui mừng, đột nhiên cho anh rất nhiều điểm, tuy nhiên điểm càng cao thì anh càng lo lắng sẽ bị trừ về 0 nên khoảng thời gian này anh luôn ở trong tâm trạng lo được lo mất.

Ôn Hân nhìn không nổi nữa, ngày nào cũng cười nhạo anh chuẩn bị trở thành người bị vợ quản nghiêm.

“Anh nguyện để cô ấy quản lý.” Ôn Trác Tu không quan tâm, hơn nữa hiện tại chính là anh muốn bị quản mà người đó còn không muốn quản, sinh nhật của anh ngày càng đến gần mà anh cứ bận bịu công việc mãi.

Từ sau khi Cao Ninh thắng Ôn Trác Tu trên thị trường đầu tư, lời nói của cô cũng dần được coi trọng. Vì sợ gây hiểu lầm cho đồng nghiệp cho nên mỗi khi có người có ý gây khó dễ cô, cô đều nghiên cứu kỹ dự án lại của bên kia, mất rất nhiều thời gian. Buổi tối cô còn phải kèm cho Cao Manh làm bài tập, thời gian dành cho Ôn Trác Tu rất ít, cho nên có người nào đó đã tự ý thức được mình không được quan tâm nhiều.

Fanclub của Ôn Trác Tu đã chuẩn bị rất nhiều quà cho anh, công ty giải trí Tu Danh cũng dự định sẽ tổ chức một buổi họp mặt cảm ơn người hâm mộ tại khách sạn nơi tổ chức tiệc đóng máy của “Đế Cung Khuyết”, thời gian được chọn là một ngày trước sinh nhật của anh.

“Không thể tan tiệc sớm chút sao?” Ôn Trác Tu ở trong phòng làm việc, cầm tờ lưu trình hỏi người đại diện của mình.

Văn Dương ngồi trên sô pha uống cà phê do trợ lý mới pha, nghe anh nói thì đặt cốc xuống: “Kết thúc lúc 9 giờ tối đã là sớm lắm rồi, buổi họp mặt cảm ơn fan của người khác phải đến mười giờ mới kết thúc. Cậu coi như là tăng ca đi, trong khoảng thời gian này không quay phim, cậu đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi, còn có mấy bộ phim đang chờ cậu kìa.”

“Anh có thể từ chối mấy bộ phim phía sau được không? Tôi không muốn đóng phim nữa.”

“Cậu định rút lui à?” Văn Dương kinh ngạc đứng lên: “Bây giờ cậu đang ở đỉnh cao sự nghiệp, rút ​​lui vào lúc này thì thật đáng tiếc”.

“Không có gì đáng tiếc cả. Tôi đã giành được tất cả các giải thưởng mà mình cần. Công ty hiện tại cũng đã bồi dưỡng được một vài đỉnh lưu rồi. Giờ tôi rút lui để làm chút việc quan trọng.”

“Chuyện quan trọng gì?” Văn Dương suýt nữa thì cười thành tiếng, việc quan trọng của ảnh đế không phải là đóng phim hay sao?

“Cưới vợ sinh con.” Ôn Trác Tu nói một cách đương nhiên: “Đóng phim quá tốn thời gian, còn có thể khiến tôi lên hot search, gây phiền phức cho Tiểu Ninh.”

“Được rồi. Để tôi xem có thể thay đổi hợp đồng được không.” Văn Dương cố gắng chấp nhận sự thật rằng anh không muốn đóng phim nữa.

Anh ấy biết rõ tính cách của Ôn Trác Tu, anh mà đã nói không muốn đóng thì thật sự sẽ không đóng phim nữa.

“Việc này tạm thời đừng nói với Tiểu Ninh.” Ôn Trác Tu nhắc nhở anh ấy không nói ra ngoài.

“Được rồi, lần này cậu ký tên cảm ơn các fan thì nhớ làm cho tốt. Tội nghiệp, bọn họ không biết rằng idol họ sau này có thể sẽ không tổ chức gặp mặt fan nữa.”

Vào ngày họp mặt cảm ơn, hàng dài người xếp hàng trước khách sạn, cách vài dãy phố cũng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh thét chói tai vì phấn khích.

Sau khi ký tên một lúc lâu, Ôn Trác Tu mới có thời gian gọi điện thoại cho Cao Ninh, ám chỉ cho cô biết sinh nhật của anh vào ngày mai.

Cao Ninh đang thúc giục Cao Manh làm bài tập, cô nghĩ đêm nay sao anh lại dông dài đến vậy. Cô mặc kệ anh đang thao thao bất tuyệt, cúp điện thoại.

“Chị ơi, hôm nay anh Tu tổ chức buổi họp mặt cảm ơn vậy mà còn dành thời gian gọi điện cho chị. Chắc chắn anh ấy thích chị lắm đó.”

“Chú ý làm bài tập cho tốt đi!” Cao Ninh gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc.

Cao Manh làm mặt quỷ, sau đó mới mở sách bài tập bắt đầu viết bài.

Ngày hôm sau, Cao Ninh vẫn đi làm như bình thường, có điều mang theo hơi nhiều đồ.

Buổi trưa, Ôn Trác Tu hẹn cô cùng nhau ăn cơm trưa, hai người đi đến Tùng Lai Cư.

“Đây là một bức tranh?” Ôn Trác Tu nhìn chiếc hộp gỗ dài mà cô mang theo, hai mắt sáng lên.

“Ừ.” Cao Ninh gật đầu, đưa chiếc hộp gỗ thon dài cho anh: “Sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn.”

Ánh mắt của Ôn Trác Tu dừng mấy lần ở trên hộp gỗ, trong lòng anh không nhịn được muốn ngay lập tức mở ra xem có phải là bức tranh yêu thích của mình không.

Những món ăn anh gọi đều nhanh chóng được mang lên, đều là món mà Cao Ninh thích ăn.

Những năm trước Ôn Trác Tu đều không tổ chức tiệc mừng sinh nhật, anh cứ tưởng ăn cơm với Cao Ninh thì coi như ăn sinh nhật rồi. Không ngờ buổi tối trở về nhà, anh lại thấy gia đình mình đang ngồi quây quần bên nhau, ngay cả em trai của anh cũng có mặt.

“Lại đây ngồi.” Bà nội Ôn vẫy tay với anh: “Cháu ăn tối chưa?”

“Cháu ăn rồi ạ, nhân viên công ty cháu có mua bánh kem.”

Hôm nay các nhân viên của Giải trí Tu Danh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho sếp của họ, anh cùng họ ăn bữa tối ở trong nhà ăn của công ty.

“Đứa nhỏ này, mọi người đã gọi điện thoại cho con để con về nhà sớm hơn rồi.”

Ôn Ngạn bất mãn nhìn con trai, vốn là muốn tạo bất ngờ cho anh.

“Được rồi, dọn cơm đi!” Ông nội Ôn chống quải trượng xuống đất, bọn họ còn đang đói đây này!

Người giúp việc hâm nóng lại đồ ăn, món ăn hôm nay rất phong phú, còn có bánh kem lớn. Ôn Hân phải dùng mọi cách mới có thể làm không khí trở nên sôi nổi hơn.

Ăn tối xong, Ôn Trác Tu mới có thời gian mở hộp gỗ.

Quả nhiên là bức tranh mà anh thích nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play