Ở phim trường, Ôn Trác Tu đã quay xong phần diễn hôm nay nên đang nằm nghỉ ngơi trên ghế, Văn Dương nhìn xung quanh: “Tiểu Ninh đâu?”
“Cô ấy về nhà rồi.”
“Về nhà?” Văn Dương hơi mơ hồ, còn chưa quay xong mà, sao cô lại về nhà rồi?
“Về nhà bố mẹ.” Giọng của Ôn Trác Tu rất thấp, gương mặt còn có chút dịu dàng, trang phục diễn trên người vẫn chưa thay. Anh lười biếng nằm không muốn cử động.
“Cô ấy tìm được bố mẹ ruột rồi à?” Trước kia Văn Dương từng giúp Ôn Trác Tu tìm manh mối. Anh ấy đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được mấy tấm ảnh trước đây của Cao Ninh.
“Văn Dương, anh nói xem tôi đưa cô ấy về như vậy là đúng hay sai?”
Ảnh đế rất hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt, Văn Dương biết anh đã nhiều năm nhưng cũng chưa từng thấy bao giờ. Anh luôn mang dáng vẻ trong lòng đã có dự tính từ trước.
“Làm gì có chuyện đúng hay sai, chỉ có sau này không hối hận thôi.” Văn Dương cũng nằm xuống như con cá muối, nghiêng đầu nhìn nhân viên công tác đang bận rộn: “Cuộc đời giống như một bộ phim, chưa đến lúc chiếu hết thì cũng không biết sẽ thành công hay thất bại, bây giờ lo lắng cũng vô dụng.”
“Anh nói đúng.” Ôn Trác Tu xoay người ngồi dậy, hơi nhướng mày như thể đột nhiên sống lại: “Không còn trợ lý nữa nên tạm thời anh kiêm luôn chức vụ này nhé?”
“Tôi nói này, cậu biết chuyện có người tuyển dụng đến hỏi chuyện của cô ấy không? Cô ấy cũng muốn đi từ lâu rồi, lúc nào tôi cũng chuẩn bị một ngày nào đó việc này sẽ rơi vào tay mình, cậu tìm trợ lý hay là tìm vợ vậy? Rất nhiều người bị sở thích ăn uống của cậu dọa chạy rồi, hào quang ảnh đế trong nháy mắt vẫn có thể sụp đổ đó.”
Sự soi mói của Ôn Trác Tu là việc mà cả giới giải trí ai cũng biết. Dù những fan chân chính vì để theo đuổi thần tượng mà đến ứng, ngay cả cửa của Văn Dương bọn họ còn không thể qua thì đừng nói đến bản thân Ôn Trác Tu.
“Đừng phàn nàn nữa, đi thôi, quay xong nhanh để tôi về nhà nữa.”
Ảnh đế đứng dậy tự giác đi vào phòng thay đồ thay áo choàng rồi đi về phía đạo diễn Vương Chức.
Tiến độ này mà còn muốn đẩy nhanh nữa sao.
Cao Ninh trở lại nhà họ Cao, cô không biết có người đã lấy sức của một người để thay đổi tiến độ quay phim, Thôi Nhược Lan vui vẻ chết đi được.
“Tiểu Ninh, tốt quá, con là con của mẹ, sao mẹ lại không nhận ra con sớm hơn chứ?” Bà lau khóe mắt, vốn khuôn mặt bà hơi mang vẻ bệnh tật nhưng nét mặt lúc nhìn con gái lại trở nên rất rạng rỡ.
“Mẹ.” Cao Ninh nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng cô nhẹ đến mức không nghe được, giống như chỉ cử động môi thôi vậy.
Chỉ có Thôi Nhược Lan nghe được giọng của cô, nước mắt bà lập tức lăn dài.
Cao Ninh nhẹ nhàng ôm người phụ nữ đang im lặng khóc nức nở, cô cảm nhận được tình thương của mẹ một cách rõ ràng.
Hóa ra tình thương của mẹ là như vậy.
“Đừng khóc, nhìn em này, bác sĩ đã nói là không thể kích động mà.” Cao Chi Kiều nhìn hai người đang khóc, vội vàng khuyên nhủ.
“Mẹ, mẹ, chị về rồi nên mẹ không quan tâm đến con nữa, con sẽ bỏ nhà đi!” Cao Manh dậm chân, giả vờ tức giận: “Mẹ xem con giỏi hơn bố nhiều vậy, mẹ thật sự không muốn giữ con lại sao?”
“Manh Manh, em rời khỏi nhà nhiều nhất chỉ được năm trăm mét. Mẹ không thèm quan tâm đâu, đúng không bố?”
Cao Ninh nhận ra mọi người đều đang cố gắng làm mẹ vui vẻ, mơ hồ có cảm giác cẩn thận từng chút một.
“Về là tốt rồi, tốt rồi.” Trong mắt Thôi Nhược Lan chỉ có Cao Ninh, cứ như không nhìn thấy những người khác nữa vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cao Chi Kiều thì thấy ông lắc đầu.
Đợi đến lúc đã trấn an Thôi Nhược Lan xong và để bà nghỉ ngơi trong phòng, Cao Ninh mới ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, cô ngồi bên cạnh Cao Manh.
“Mấy năm gần đây trạng thái tinh thần của mẹ con ngày càng kém, bác sĩ đã nói phải cố gắng gỡ được nút thắt trong lòng bà ấy. Mấy năm nay bà ấy rất nhớ con, ta biết Manh Manh chắc chắn sẽ cưỡng ép kéo con trở về, con cũng đừng trách con bé.”
Cao Chi Kiều từ tốn giải thích. Cao Manh kéo tay cô qua: “Xin lỗi chị.”
“Không sao đâu.” Cao Ninh nắm tay Cao Manh: “Vậy con phải làm sao mới có thể gỡ được khúc mắc trong lòng mẹ đây?”
“Cứ ở cùng bà ấy là được, còn công việc của con…”
“Con sẽ từ chức.”
“Chị, đợi khi nào mẹ hết bệnh thì chị quay lại làm trợ lý cho anh Tu đi. Nếu lúc đó anh ấy có trợ lý mới thì em sẽ quấn lấy bắt anh ấy xin chị quay về.”
Cao Manh lập tức thề thốt, vẻ mặt còn nghiêm túc chọc cười mọi người.
“Ngốc quá.” Cao Tễ cười nhẹ, sao cậu lại có một đứa em gái ngốc như vậy chứ?
Không lâu sau, bác sĩ tư nhân đã khám bệnh xong rồi rời khỏi phòng.
“Bác sĩ Lý, sao rồi?” Cao Chi Kiều căng thẳng nhìn bác sĩ.
“Tình hình đang có chuyển biến tốt, tịnh dưỡng thật tốt và quan trọng nhất là giữ cho tâm trạng vui vẻ.”
Bác sĩ cười nói, nhìn thoáng qua Cao Ninh: “Đây là Chanh nhỏ đúng không?”
“Ừ, mới tìm về được.” Cao Chi Kiều giới thiệu với người bạn tốt lâu năm của mình: “Giờ con bé tên là Cao Ninh, Ninh trong tĩnh lặng. Tiểu Ninh, đây là bác sĩ Lý Thần Bạch.”
“Chào bác sĩ Lý.” Cao Ninh bắt tay ông.
Gia đình giàu có bậc nhất tìm được con gái đã thất lạc nhiều năm, dù không rêu rao thì cũng sẽ bị cư dân mạng đưa lên hot search thôi.
Từ lúc Cao Chi Kiều gặp Cao Ninh, cô vẫn chưa thay đổi cách xưng hô với ông. Vì sợ cô thấy hot search sẽ không vui nên mỗi ngày ông đều chú ý đến Weibo. Chỉ cần vừa xuất hiện nội dung liên quan thì ông sẽ cho bộ phận quan hệ công chúng dưới trướng mình lập tức áp chế nó xuống.
Tuy ông hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết con gái mình đã trở về, hơn nữa còn muốn mở tiệc rượu ăn mừng, hoàn toàn không muốn giấu diếm như thế này.
Cuộc sống gần đây của Cao Ninh rất nhàn nhã, mặc dù cũng chăm sóc người khác nhưng thoải mái hơn trước kia cả ngàn lần.
Biệt thự của nhà họ Cao vô cùng lớn, bên trong còn có vài vườn hoa nhỏ trồng rất nhiều hoa hồng và hoa tử kinh.
“Khi còn nhỏ con rất thích hoa hồng, lúc đầu vườn hoa này vốn trồng cây trúc, nhưng con cứ nhất định phải trồng hoa hồng.” Sắc mặt Thôi Nhược Lan rất tốt, bà đưa Cao Ninh đi tản bộ trong vườn: “Con đó, lúc nhỏ vừa ngang ngược vừa yếu đuối.”
Bà nhìn con gái mình bây giờ đã khéo léo hiểu chuyện hơn: “Mấy năm nay con phải chịu nhiều cực khổ lắm đúng không?”
“Không ạ, mẹ Tôn đối xử với tụi con rất tốt.”
Cao Ninh đi kế bên nói chuyện phiếm cùng bà. Cô nói rất nhiều về chuyện lúc nhỏ và cuộc sống ở cô nhi viện, còn có công việc, hầu như cô chẳng che giấu điều gì.
Thôi Nhược Lan cũng dần hồi phục, Cao Ninh không biết nút thắt trong lòng bà đã được gỡ hay chưa, nhưng thấy gương mặt bà hồng hào, tinh thần cũng tốt, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy mỗi tối Ôn Trác Tu đều sẽ gửi WeChat chúc ngủ ngon, nhưng cô không hề trả lời lại. Một tuần trôi qua, cô đoán có lẽ ai đó không chịu nổi nữa rồi.
“Dì Thôi, đã lâu không gặp, nhìn dì trẻ ra rất nhiều đấy ạ.”
Quả nhiên hôm nay vị ảnh đế nào đó đã tìm đến cửa, còn bày ra sức hấp dẫn, cố ý nịnh nọt.
“A Tu đến rồi à? Không phải con đang quay phim sao?” Thôi Nhược Lan nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, cười cười: “Giờ Tiểu Ninh phải ở với dì rồi, con bé đi theo cạnh con cũng hơn một năm, dì rất ghen tị đó.” Bà vừa nắm chặt tay Cao Ninh, vừa ngăn Ôn Trác Tu đang muốn nói chuyện với cô.
“Dì Thôi, con thật sự không thể rời khỏi Tiểu Ninh. Đã một tuần con không có trợ lý rồi, dì xem quầng thâm mắt của con này.”
Lời nói của anh khiến Cao Ninh nhíu mày, ngủ không được à? Lừa ai vậy, thật sự không phải do anh soi mói trong cảnh quay nên mới phải tăng ca sao?
“Ôi, đúng là có quầng thâm này, không phải do trang điểm đâu.” Thôi Nhược Lan cẩn thận quan tâm anh: “Đúng lúc lắm, để dì gọi cho mẹ con kêu bà ấy quan tâm con trai nhiều hơn nhé.”
Nhà họ Cao cách nhà họ Ôn không xa. Ôn Trác Tu đã tới đây rồi, anh cũng không thể không về nhà được.
“Dì Thôi, đúng là dì vừa dịu dàng vừa săn sóc, dì cho con nói với Tiểu Ninh vài câu nhé.”
Lời nói và hành động giả dối của ảnh đế hết lần này lần khác cố ý mê hoặc Thôi Nhược Lan.
“Được, biết miệng con ngọt rồi. Hai đứa nói chuyện đi, dì vào nhà đây.”
Bà liếc nhìn Cao Ninh một cái: “Chỉ cho phép nói chuyện thôi, không được đi theo nó đâu đấy.”
“Mẹ à…” Mặt Cao Ninh nóng lên, gì mà đi theo chứ, bộ nhìn cô giống kiểu người như vậy lắm sao?
Thôi Nhược Lan không để ý cô rồi chuồn đi nhanh.
“Tiểu Ninh, tôi nhớ em lắm! Em quay lại được không?” Ôn Trác Tu cực khổ lắm mới tranh thủ được cơ hội nói với người ta vài câu, vừa nãy anh đã vượt qua các cửa ải. Lần lượt đối phó xong Cao Chi Kiều, Cao Tễ và Cao Manh rồi lại đi năn nỉ Thôi Nhược Lan, có thể thấy anh đã nói hết những lời hay ý đẹp mình biết trên đời này rồi.
“Anh Ôn chưa tìm được trợ lý mới sao?”
“Không tìm, trợ lý của tôi chỉ có em thôi.” Ảnh đế bắt đầu cố chấp, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
“Chỉ là trợ lý thôi?” Cao Ninh nghẹn trong lòng: “Vậy anh hãy thuê một người tốt hơn đi, đợi một thời gian nữa tôi sẽ đến bàn giao công việc.”
Cô xoay người rời đi, Ôn Trác Tu đang muốn đuổi theo nhưng bị Cao Tễ ngăn lại. Tuy sức lực của thiếu niên với thân hình cao lớn này không bằng anh nhưng để ngăn cản thì vẫn dư sức.
Hóa ra do Thôi Nhược Lan không yên tâm nên mới gọi cậu tới đây.
Ôn Trác Tu thất vọng quay về, anh bắt đầu buồn rầu, cũng hiếm khi NG tới hai lần. Văn Dương nhìn không nổi nữa nên dẫn anh đến phòng trang điểm khuyên bảo.
“Là ai nói phải đẩy nhanh tiến độ? Cái người vừa NG hai lần nói đấy.” Văn Dương ngồi lên sô pha bắt đầu chế giễu anh.
Chỉ biết hôm qua anh đột nhiên bị kích thích chạy đến đó chắc chắn đã gặp cản trở gì rồi.
“Tôi cảm thấy mình sắp được ăn thật ngon rồi.” Ngược lại Văn Dương lại vô cùng bình tĩnh, cũng không lo về chuyện tiến độ. Gần đây vợ anh ấy đã dẫn con gái đến Tân Thành thuê một căn hộ. Hiện tại anh ấy đã có thể làm việc và tan tầm bình thường, dành thời gian cho con gái, mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ.
Nhiều lần Ôn Trác Tu bị người đại diện cho leo cây nên bắt đầu thấy không quen khi trơ trọi một mình trong khách sạn, vì vậy anh đã xem lại tất cả cảnh quay của mình. Mỗi ngày Vương Chức đều mang cặp mắt gấu trúc, rốt cục không nhịn được nữa mà bùng nổ.
“Văn Dương, Tiểu Ninh là do cậu tuyển mà, hay cậu đến khuyên cô ấy đi?”
Cuối cùng Ôn Trác Tu cũng thừa nhận bản thân không thể giải quyết được chuyện này: “Bây giờ tôi đã hiểu lời anh rồi, nhưng nếu hôm đó anh không kéo tôi đi quay phim thì chắc chắn tôi đã đuổi theo rồi.”
“Việc này đâu trách tôi được, ai bảo cậu cuồng công việc, lúc đó không thèm đuổi theo mà còn yên tâm làm việc nữa chi.”
Hai người khịa nhau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Văn Dương nhường một bước, cam chịu số phận nói: “Sợ cậu rồi đấy, thôi cứ vậy đi. Hôm nay cậu vực dậy tinh thần đã, qua hai ngày nữa tôi sẽ hẹn cô ấy ra nói chuyện.”
“Cảm ơn nhiều nhé, hôm nào tôi nhờ chú Triệu gửi hai mươi con búp bê đến nhà anh nhé.”
“Không dám không dám.”
Văn Dương được nhận quà không vui cũng không hồi hộp, anh ấy hoàn toàn không biết chuyện sau này. Nếu biết thì nhất định sẽ không để nhà mình bị nhét đầy búp bê đến mức không có chỗ để chân rồi.
Trước tiên anh ấy hẹn thời gian với Cao Ninh trên WeChat, cuối cùng hẹn được vào chủ nhật. Việc chữa bệnh của Thôi Nhược Lan đang trong giai đoạn quan trọng nên nơi hẹn Cao Ninh sẽ ở nhà họ Cao.
“Xin ngài Văn đợi chút, đại tiểu thư đang ở phòng bà chủ.”
Quản gia nhà họ Cao khách sáo bưng trà bánh lên.
“Chú là chú Văn à?” Cao Manh thò đầu từ phòng giải trí lầu một ra.
“Đúng vậy, Manh Manh còn nhớ chú không?” Mấy năm trước bọn họ từng gặp nhau trong tiệc rượu ở nhà họ Ôn.
“À” Cao Manh kéo dài giọng: “Chú tới tìm chị cháu ạ? Mẹ cháu nói ai đến tìm chị thì cháu phải kiểm tra trước đã, nhưng cửa ải này của cháu chú không qua rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT