Editor: RyNhững bó hoa vận chuyển từ cùng một thành phố được đặt ở hậu trường, kiểu dáng của chúng tương tự nhau. Giấy báo bên ngoài dùng màu vàng nhạt và xanh lam dịu nhẹ làm màu chủ đạo. Hoa hồng champagne kết hợp với hoa hướng dương, thêm cỏ đuôi chuột, trông rất tươi mát tràn trề sức sống. Cố Tân Di cầm một bó hoa, nhìn qua tấm màn sân khấu để tìm hàng ghế đầu tiên ở chính giữa, là vị trí Tần Trạm đang ngồi ——
Cũng chính là đối tượng mà cô cần tặng hoa.
Người thay mặt cho giáo sư đang đứng trên đài phát biểu, đĩnh đạc nói. Tất cả đèn trong hội trường mờ đi, ánh sáng duy nhất chiếu trên người đại diện, đó là một người đàn ông trung niên đeo kính cận, khôn khéo và cơ trí.
Nhưng có lẽ thiên tài giống như một nhân vật lúc nào cũng được mọi người chú ý. Cho nên trong bóng tối thâm trầm, Tần Trạm vẫn như cũ tỏa sáng rực rỡ, lấn át phong thái của các nhân vật còn lại.
Cố Tân Di nương theo đôi mắt đen tuyền yên ả mà sáng rọi của anh, nhìn qua đĩa trái cây để trái quýt nhỏ kia.
Cô mang giày cao gót đứng gần một tiếng rồi, nhưng Tần Trạm hoàn toàn không có ý định đụng vào đĩa trái cây, không chỉ là thanh long đỏ, mà còn cả chùm nho óng ánh tím, khỏi phải nói đến trái quýt vừa chua, vừa nhỏ bị cô từ bỏ hồi nãy.
Cô đói được một lúc, chất béo trong cơ thể bắt đầu được tiêu hao, cô không còn cảm thấy đói nữa, nhưng Cố Tân Di vẫn rất hối hận, thầm nghĩ nếu có lần nữa, cô nhất định sẽ không từ bỏ trái quýt nhỏ kia.
Cho dù trái quýt có vừa chua vừa nhỏ, nhưng nó vẫn có thể lấp bụng cô!
Sau khi đại biểu nói xong, cả hội trường vang lên một tràng pháo tay. Cố Tân Di được đàn chị Mẫn Mẫn nhắc nhở, cô giương cao gương mặt tươi cười, ôm bó hoa, bước chân ưu nhã, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước.
Các giáo sư và học giả đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười thân thiện với các cô.
Cố Tân Di nhớ kỹ lời hứa một tuần cơm trưa của Kim Tam Béo, cô cố gắng hết sức cười rạng rỡ.
Cô trời sinh đã xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khí chất trong trẻo mà điềm đạm. Hiện giờ, khuôn mặt cô được mày vẽ môi son, bím tóc được thắt buông lỏng bên tai phải, nốt ruồi son ở đuôi lông mày tựa như tô điểm. Hoa hồng champagne nhã nhặn lịch sự phối với hoa hướng dương nằm trước ngực cô, không cười đã lay động lòng người, cười một cái liền làm người chấn động.
Nhưng Tần Trạm tựa như không có một chút bối rối trước vẻ đẹp mỹ lệ ấy, anh chỉ khẽ liếc nhìn mỹ nhân trước mặt rồi cụp mắt xuống. Không biết có phải là ảo giác do hiệu ứng ánh sáng gây ra hay không, nhưng Cố Tân Di lại nhìn thấy gò má vốn trắng ngần của anh xuất hiện một tầng đỏ nhạt.
Anh cứ cúi đầu như vậy, lông mi dài ngưng đọng giữa không trung, bất động...
Bất động...
Vẻ mặt Cố Tân Di hoang mang, cô đã tưởng tượng đến nhiều phản ứng khác của giáo sư Tần khi được tặng hoa, nhưng điều duy nhất không nghĩ tới chính là, anh căn bản không hề có phản ứng.
Cái này có chút lúng túng a.
Không thấy Tần Trạm có phản ứng gì, Kim Tam Béo ở một bên lo lắng toát mồ hôi hột. Các cô gái khác trong đội lễ nghi đã sớm tặng quà xong xuôi, đang cùng trò chuyện vui vẻ với các giáo sư, bắt tay gì đó càng là hình thức cần thiết trong hoàn cảnh này. Nhưng bên phía Tần Trạm, anh như cây gỗ đứng đờ đẫn ở một chỗ, tựa như một người đứng trong thế giới yên tĩnh khác, tiếng vỗ tay cùng sự náo nhiệt không hề liên quan đến anh.
Kim Tam Béo rất muốn đi lên dùng sức lắc lắc vị giáo sư trẻ tuổi họ Tần này, rốt cuộc là ngài đang suy nghĩ cái quái gì, nhưng cuối cùng anh ta lại không dám.
Đây là giáo sư Tần, là "Pauli thế kỷ 21" mà Khoa Quang điện cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Kim Tam Béo không thể làm gì, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho Cố Tân Di ở bên cạnh, nháy đến mức mí mắt sắp rút gân.
Cố Tân Di cũng có chút sốt ruột. Nếu nhiệm vụ này không hoàn thành, cô sẽ tổn thất không chỉ riêng một tuần cơm trưa, nói không chừng còn trở thành "Thành viên bị xử tử của Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn".
Cô nghĩ tới nghĩ lui, từ trong hỗn loạn nảy ra một biện pháp không quá tin cậy—
"Hôm nay trông ngài thật đẹp mắt." Cô thử khen ngợi Tần Trạm.
Trong ba lần trò chuyện giữa Cố Tân Di và anh, có hai lần anh đã hỏi cùng một câu, "Tôi đẹp không?" Cô nghĩ rằng hẳn là anh đặc biệt để ý đến điểm này.
Ngựa chết trở thành ngựa sống [1]—
Tần Trạm như con ngựa chết, thật sự sống lại rồi.
[1] Nguyên văn - 死马当成活马医: còn nước còn tát, cố gắng hết sức làm một việc gì đó, rõ ràng đã biết trước kết quả đạt được có thể sẽ không như mong muốn.Anh đột nhiên ngẩng đầu, nhưng ánh mắt đã không còn bình tĩnh, đôi mắt đen tuyền giữa hàng lông mi rung rung, ánh lên tia sáng, tựa như một cơn lốc xoáy đang cuồn cuộn kéo đến.
Trên mặt anh dần dần nổi lên một tầng ửng đỏ, toát lên vẻ phong lưu.
——Đây không phải là hiệu ứng ánh đèn mang lại, anh ấy thật sự đỏ mặt!
Cố Tân Di, người phát hiện ra sự thật này, ngay lập tức cảm thấy có chút lúng túng 囧.
Cho nên, vừa rồi giáo sư Tần đỏ mặt vì bị cô trêu chọc sao? Không thể nào, chỉ là, chỉ là khen anh một câu mà thôi. Anh, không phải anh luôn hỏi câu này sao?
Kỹ năng trêu chọc của cô thực sự mạnh mẽ đến vậy sao? Làm sao một nhân tài đẳng cấp như vậy lại có thể bị lời nói của cô làm lung lay?
Khi Cố Tân Di đang rối rắm, Tần Trạm mỉm cười, xoa nhẹ huyệt thái dương, khẽ "ừm" một tiếng.
Anh chủ động nhận lấy bó hoa trong tay cô, vẫn duy trì ý cười.
Ấm áp dào dạt, rất ấm, còn có vẻ rất hạnh phúc, giống như một bông hoa nhỏ đang nở trên thảm cỏ xanh.
Tần Trạm quét sạch sự trầm mặc ban đầu, ánh mắt sáng quắc dán chặt trên người Cố Tân Di, Cố Tân Di cảm thấy hẳn là anh rất thích câu khen ngợi này, thích đến mức cả người đều trở nên—
Ấu trĩ.
Cố Tân Di rùng mình, cảm thấy những suy nghĩ viển vông của mình không được hay lắm. Cô nhanh chóng học theo động tác của đàn chị Mẫn Mẫn bên cạnh, cúi đầu chào Tần Trạm, sau đó thấp giọng dò hỏi: "Giáo sư, em có thể có vinh hạnh bắt tay với ngài không?"
Các giáo sư còn lại đều rất chủ động giữ mặt mũi cho các hậu bối, chỉ có vị đại gia này, là phải hầu hạ cẩn thận.
Cố Tân Di chợt nghĩ đến nhóm các vị bá bá của Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện, vì muốn giữ anh lại mà những người lão luyện như họ phải một phen rơi nước mắt.
Tần Trạm rất phối hợp mà gật đầu, tay trái cầm bó hoa, duỗi tay phải ra. Nhưng giây tiếp theo, anh lại cong ngón tay lên, không biết do dự điều gì.
Cố Tân Di thấp thỏm cười cười nhìn anh.
Lông mi của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt quét qua mặt cô, sau đó dừng lại trên tay cô.
Trắng nõn, nhỏ nhắn, mềm mại.
"Phải nắm ba mươi giây." Anh trịnh trọng mở miệng nói, "Ba mươi giây mới đủ."
⊙﹏⊙∥ Cố Tân Di khó có thể tin. Thứ lỗi cho kiến thức hạn hẹp của cô, đây là lần đầu tiên cô biết rằng bắt tay mà cũng quy định thời gian.
Nhưng ba mươi giây, rốt cuộc là nhiều, hay là ít đây? Chắc là ít rồi, cô liếc qua chị Mẫn Mẫn bên cạnh, chị ấy kích động không chịu buông vị giáo sư già ra, thiếu chút nữa thì bổ nhào tới, đòi ký tên, đòi ôm.
"Dạ, cảm ơn giáo sư." Cố Tân Di lại đưa tay ra, lần này Tần Trạm nắm lấy tay cô.
Ẩm ướt lại ấm áp.
Đây là cảm giác đầu tiên của Cố Tân Di, tay anh dường như có tí mồ hôi, hẳn là nóng vì mặt bộ tây trang.
Bàn tay của anh rất lớn, thời điểm tay của hai người chạm nhau, tựa như đem tay cô bao lấy.
Cố Tân Di thầm đếm trong lòng, sợ nhiều thêm một giây nữa sẽ làm vị đại gia này khó chịu.
...28, 29, 30.
Đã đến giờ!
Cô động ngón tay, Tần Trạm lại không buông ra.
Chẳng lẽ là do cô đếm quá nhanh?
"Tôi còn chưa đếm." Tần Trạm gõ lên mu bàn tay cô, có vẻ không hài lòng, "Tôi bắt đầu đếm đây."
"Ồ... Được ạ." Cố Tân Di cắn môi dưới, chỉ cảm thấy một đàn quạ đen bay trên đầu.
Ba mươi giây đối với giáo sư Tần dường như dài đến lạ thường, cô cảm thấy mình duy trì tư thế đứng thẳng đến cứng người.
Cô cảm nhận được tay của Tần Trạm có dấu hiệu buông lỏng, cô hơi rút tay về.
"Chưa hết thời gian." Tần Trạm chế trụ tay cô, giọng nói có chút ủy khuất, "Còn một giây nữa, phải nắm xong."
Cố Tân Di để anh nắm tay mình thêm một giây...
Khi anh thu tay lại, Cố Tân Di nhận thấy lòng bàn tay của mình dường như nhiều mồ hôi hơn, chưa kịp tự hỏi, cô lại ra dáng khom lưng cúi đầu với Tần Trạm, "Cảm ơn giáo sư Tần."
(Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại: https://trouvaillemnhdatbinhyen.wordpress.com)Cô lén nhìn trộm trái quýt vừa chua vừa nhỏ kia, rồi lại nhướng mày với Kim Tam Béo.
Kim Tam Béo giơ hai ngón tay tròn tròn của mình, ra dấu chữ V.
Trình tự các bước đã đối phó xong xuôi, Cố Tân Di đang chờ xuống sân khấu.
Tần Trạm day day huyệt thái dương, mím môi, từ trong đĩa hoa quả lấy một quả thanh long đỏ, đưa tới trước mặt cô.
"Giáo sư Tần, đây là—" Cố Tân Di mở to mắt nhìn.
"Em muốn ăn, tặng cho em." Tần Trạm đặt thanh long vào trong tay cô.
Bất ngờ to lớn khiến Cố Tân Di choáng váng, cô rất không biết cố gắng mà nhận quà của giáo sư, lại khen câu mà Tần Trạm muốn nghe: "Giáo sư, hôm nay ngài thật sự đẹp trai đến bùng nổ!"
Khóe miệng Tần Trạm nhếch lên, đáy mắt đều là ý cười: "Em cũng rất xinh đẹp."
Xinh đẹp đến nỗi làm chân tay tôi luống cuống.
Khiến tôi cam tâm tình nguyện, thần hồn điên đảo.
*
Mẫn Mẫn đến trước mặt cô nhắc nhở, Cố Tân Di bừng tỉnh, lại cúi đầu chào, vui vẻ ôm quả thanh long đi theo đội ngũ trở lại hậu trường.
Mặc dù khí chất của cô cùng với quả thanh long không hòa hợp chút nào, nhưng trong mắt Kim Tam Béo lại thập phần tốt đẹp.
Điều này đại biểu cái gì, có nghĩa là gì! Đây chính là lời khẳng định của giáo sư Tần với các sinh viên, là sự công nhận của giáo sư Tần đối với khoa Quang điện của Khoa Đại bọn họ! Giáo sư Tần thật là tốt bụng, không những bắt tay với sinh viên mà còn tặng trái cây, quả thật bình dị gần gũi!
Kim Tam Béo cảm giác thành tựu đang bùng cháy trong cơ thể mình. Cố Tân Di chính là trụ cột của Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn của anh ta, chính là nhân tài mà anh ta rất vất vả chọn lựa a! Anh ta quyết định, phải phát triển hạt giống tốt này, tuyệt đối không để cướp mất!
Tam Béo xoa hai tay, vui sướng bước vào hậu trường. Cố Tân Di nhìn chằm chằm vào quả thanh long to lớn, không biết bây giờ có nên nhét nó vào miệng không.
Từ trái quýt nhỏ chua chua đến quả thanh long lớn ngọt, loại hạnh phúc này không nói nên lời, cô đem toàn bộ nghi ngờ trong lòng mình về Tần Trạm vứt ra sau đầu, thời điểm bắt tay ngượng ngùng đó liền biến thành tôn kính giáo sư—
Thời gian chính xác đến từng giây, chính là cách hành động của thiên tài Pauli a.
Kim đạo càng nhìn cô gái này càng cảm thấy mình nhặt được bảo bối. Vẻ mặt anh ta đối với cô càng thêm ôn hòa, cân nhắc đến chức vụ cố vấn viên của mình, hẳn là nên quan tâm các bạn học một chút, cười hỏi, "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Anh ta so với Đại Béo, Nhị Béo đều cường tráng như nhau, cao 1m9, cười đến rút gân, trông như Phật Di Lặc.
Cố Tân Di nghĩ nghĩ, rồi ngập ngừng hát cho Kim Tam Béo nghe: "Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi việc trong đầu đều có thể thành, ngày mai là một ngày tốt lành..." (Ghi chú: từ Song Zuying《Good day》)
Tam Béo gật đầu hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy, mở miệng nói, "Về sau cố gắng nhiều hơn, hầu hạ giáo sư Tần thật tốt, làm người ta vui vẻ."
Cố Tân Di co rúm lại một chút, sợ hãi nói, "Kim đạo, em hát rong kiếm ăn chứ không bán thân..."
Kim Tam Béo: "..."
*
Trong hội trường, rốt cuộc trưởng khoa cũng phát biểu tổng kết một số vấn đề, Cố Tân Di chú ý lắng nghe.
Trưởng khoa là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, mặc kiểu áo cũ Tôn Trung Sơn. Ông ấy cầm bài diễn thuyết, lúc thì trào dâng, lúc lại điềm tĩnh giảng giải về tương lai đầy hứa hẹn của hàng trăm sinh viên ngồi đây.
Thị lực của cô vô cùng tốt, từ xa có thể nhìn thấy toàn bộ bài diễn thuyết được viết tay bằng chữ Hán, lại dùng bút đỏ để sửa chữa. Nhiều câu chữ được cân nhắc kỹ lưỡng, một bản tổng kết lễ nhập học mỏng manh nhưng lại ngưng tụ biết bao đêm tâm huyết của vị trưởng khoa.
Các sinh viên ngồi dưới đài đều chăm chú lắng nghe. Lời phát biểu của trưởng khoa thực ra cũng không khác mấy với những bài giảng rập khuôn, nhưng lúc này đây, ông lại đem tương lai chân thật phơi bày trước mặt mọi người.
Trước khi nhập học, Cố Tân Di cũng như bọn họ, chẳng biết gì về môn quang điện, chỉ là hai chữ Hán bình thường, là một môn khoa học vừa xa xăm vừa gần gũi.
Tất cả, dù ít dù nhiều đều có những suy đoán và lo lắng về ngành Quang điện này.
Sợ con đường phía trước mênh mông mịt mù, sợ ảo tưởng về tương lai, sợ trong nháy mắt sẽ hối hận.
Vị trưởng khoa vạch trần từng nỗi lo lắng của bọn họ, lại liệt kê từng ví dụ về khả năng và cơ hội.
Powerpoint bắt đầu chiếu những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của ngành Quang điện của khóa trước, rất nhiều cái tên bay vào tai bọn họ, khi đó xa lạ không thể với tới, mà hiện giờ lại có một chút cảm giác quen thuộc.
Phải chăng những nhân vật truyền kỳ ấy cũng đã từng ngồi trên ghế hội trường, cùng đã từng bối rối như bọn họ lúc này?
Liệu rằng tương lai bọn họ có thể trở thành những nhân vật truyền kỳ như thế không?
Thế nhưng, trưởng khoa không nói cho bọn họ biết đáp án. Sau khi gấp bài phát biểu một cách cẩn thận, ông cất vào túi, bước xuống đài.
Tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Cố Tân Di nhìn sang, Tần Trạm nghiêm túc mà vỗ tay, giáo sư Lục ngẩng đầu nói chuyện với anh, anh hơi nghiêng đầu, nhẹ gật đầu.
Trong những khuôn mặt phấn khích kia, anh tĩnh lặng như hồ Baikal [2], tự trở thành phong cảnh của riêng anh.
[2] Hồ Baikal: là hồ đứt gãy lục địa ở Nga, là hồ sâu nhất thế giới được coi là một trong số những hồ trong nhất và cũng là hồ lâu đời nhất thế giới.Anh đã là một truyền kỳ.
Mong muốn mà không thể thành.
Cố Tân Di nhìn bó hoa vẫn như cũ được anh ôm vững vàng trên tay, hoa hướng dương và hoa hồng champagne dựa sát vào nhau, trong lòng cô sinh ra một tia buồn bã, thoáng chốc liền biến mất.
【Nhật ký tỏ tình】:
Hồi hộp quá, cô ấy cười với tôi.
Xinh đẹp như vậy, tôi nhận thấy hàm lượng hormone của cơ thể trong tuyến thượng thận đang không ngừng dâng cao, gần như vượt qua giới hạn.
Cô ấy còn khen tôi đẹp trai, tôi càng khẩn trương hơn, trong tay càng đổ nhiều mồ hôi.
Hôm nay là một ngày tiến triển thuận lợi nhất từ khi gặp nhau tới giờ, cô ấy để tôi nắm tay cô ấy.
Tôi tham lam muốn 30 giây, độ ấm trong lòng bàn tay của cô ấy khoảng 37,2 độ C, tim của tôi đập 120 nhịp mỗi phút.
Không có bất kỳ hàm số nào có thể diễn tả giây phút tuyệt vời này.
Ừm, so với thanh long, tôi càng muốn đem bản thân cho cô ấy ăn.