- Về biệt thự với anh đi

Lục Lãnh Phong bỗng đưa ra lời đề nghị. Hy Nguyệt có do dự đôi chút, cô vẫn chưa nói việc này cho ông ngoại và cậu biết

- Nhưng...được rồi, em về cùng anh

Hy Nguyệt gật đầu đồng ý. Tạm thời cứ như vậy đi, sau này cô sẽ giải thích với gia đình mình sau

Tuy đã tỉnh lại nhưng anh vẫn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi sức khỏe. Trong suốt những ngày này, Hy Nguyệt đều đến bệnh viện. Có khi cô còn đem theo cả hồ sơ để xử lý rồi ở lại đến tận chiều

Hy Nguyệt ngồi ở ghế, để tài liều trên đùi chăm chú xem xét. Trên bàn còn có một đĩa táo đã được gọt sẵn. Nói là để cho anh những nãy giờ toàn chỉ thấy cô đụng tay vào chiếc đĩa

Thấy cô chẳng hề đoái hoài đến mình, Lục Lãnh Phong cất giọng để gây sự chú ý

- Anh muốn ăn

Cô định đưa một miếng táo cho anh nhưng nhìn lại trong đĩa đã trống trơn. Hy Nguyệt nhìn anh cười ngượng

- Để em gọt táo cho anh

- Anh không muốn ăn táo

Lục Lãnh Phong nắm lấy tay cô, Hy Nguyệt khó hiểu nhìn lại anh. Lục Lãnh Phong giở giọng không biết xấu hổ nói

- Anh muốn...ăn em

Hy Nguyệt bỏ tài liệu sang một bên, vội xua tay, lắc đầu cuống cuồng từ chối

- K-không được...chuyện đó không được...không được

Cô lại lầm bầm trong miệng

- Em chưa sẵn sàng

- Anh hiểu mà

Giọng anh thoáng buồn đôi chút, có lẽ dù tha thứ nhưng Hy Nguyệt vẫn sẽ nhớ về quá khứ đau buồn

Ngày xuất viện cũng đã đến, anh và cô được Tiểu Giang lái xe đưa về biệt thự. Trong suốt quãng đường, Lục Lãnh Phong luôn ôm Hy Nguyệt thật chặt, làm cô vô cùng mắc cỡ

- Tiểu Giang còn ở đây mà, cậu ấy nhìn bây giờ

- Nếu dám nhìn, anh sẽ đuổi việc cậu ấy

Anh bá đạo nói rồi vẫn tiếp tục ôm cô đến đã đến tận nơi

Tiểu Giang lúc này chỉ biết thở dài, tại sao dù là năm đó hay năm này thì người ngồi không mà bị dính chưởng cũng đều là cậu.

Đứng trước cổng biệt thự, Hy Nguyệt hồi tưởng lại tất thảy những sự việc trước đây. Anh thấy cô ưu tư thì liền vội cất tiếng

- Nếu em không thích vậy anh sẽ mua biệt thự khác

- Em không sao, chúng ta vào trong thôi

Bắt đầu đau thương ở đâu thì nên kết thúc ở đó

Hy Nguyệt có chút tò mò về căn phòng của mình. Cô một mình bước lên lầu, mở cánh cửa ra, Hy Nguyệt có đôi chút bất ngờ. Nội thất vẫn vậy nhưng đồ đạc của cô đã không còn

- Đi theo anh

Lục Lãnh Phong đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, anh nắm lấy tay cô giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng

Anh dẫn cô đến phòng của mình cùng Hy Nguyệt vào trong. Căn phòng năm đó chỉ duy có đêm tân hôn là cô ở đây

Căn phòng treo bức hình cưới của cả hai, còn có vài ba tấm hình của riêng Hy Nguyệt. Những đồ đạc của cô đều được Lục Lãnh Phong chuyển sang đây. Hy Nguyệt bước tới chiếc tủ đầu giường, cầm lên bức ảnh cô gái mặc bộ váy trắng cô dâu

- Đây là phòng anh hay phòng em vậy?

Hy Nguyệt nhìn anh cười trêu chọc. Nhìn vào của ai nghĩ đây là phòng của Lục tổng chứ?

- Anh còn định treo thêm nữa kìa

Lục Lãnh Phong bước đến ôm lấy cô từ sau lưng, phát ra chất giọng trầm trầm đặc trưng

- Ba năm nay, ngày nào anh cũng nhớ em. Sau này dù có chuyện gì cũng đừng rời xa anh có được không, Hy Nguyệt?

- Em không đi đâu hết, em ở đây với anh. Nhưng sau này chúng ta không nhắc về quá khứ nữa được không?

- Được, anh hứa với em

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play