Chiếc ô tô dần dần lăn bánh, Hy Nguyệt quay đầu ra phía sau nhìn về căn biệt thự. Đây cũng là lần cuối cùng quay về đó
Cô ngã người ra ghế, mắt nhắm hờ hai tay xoa xoa thái dương
- Chị, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Khánh Hà lên tiếng hỏi cô, Hy Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi cất lời
- Đến nhà chính...Lục gia đi
Nghe cô nói, Khánh Hà ngồi ở kế bên hơi ngây người
- Lục gia sao?
- Trừ anh ta thì Lục gia đều rất tốt, bây giờ về nước cũng nên đi thăm mọi người
- Cứ chạy đến biệt thự Lục gia đi
Khánh Hà nghe cô nói xong thì gật gù không ý kiến, sau đó ngước lên nói với tài xế đang lái, người do ngài Henry chuẩn bị cho Hy Nguyệt
...
Chín giờ bốn mươi phút
- Khánh Hà, em cứ đi làm việc chị giao đi, một lát chị sẽ gọi em đến rước
- Dạ, em biết rồi
Hy Nguyệt bấm chuông cửa trước cổng rào của nhà chính, một người làm nhanh nhẹn chạy ra mở cổng
- Xin hỏi tiểu thư đây tìm ai?
Vì là người mới vào làm được vài tháng nên cô gái đó không biết Hy Nguyệt. Thoạt nhìn, cứ tưởng ngôi sao nổi tiếng nào đó nên rất quen mặt nhưng nhất thời lại chẳng nhớ nổi tên
- Không biết lão phu nhân có nhà không?
- Dạ có ạ, mời tiểu thư vào trước
Hy Nguyệt mỉm cười gật đầu sau đó đi theo sau người giúp việc. Vừa nhìn thấy cô, các người làm lâu năm ở nhà chính đều dễ dàng nhận ra, ai nấy cũng bất ngờ
Dẫn Hy Nguyệt vào phòng khách thì cô gái giúp việc ấy cũng quay lại phía sân vườn tiếp tục công việc. Nhận thấy nét mặt khác thuờng của mọi người, cô gái đó tò mò bèn hỏi
- Cô gái đó là ngôi sao nổi tiếng đúng không mà sao em thấy chị bất ngờ quá vậy?
- Ừm, thì đúng là nổi tiếng nhưng không phải ngôi sao hay ca sĩ gì cả
Một bác làm vườn từ từ bước đến nói cho cô giúp việc nhỏ biết nhưng lời của bác ấy lại càng khiến cô tò mò
- Người đó chính là thiếu phu nhân của đại thiếu gia. Ba năm trước chẳng hiểu lý do tại sao lại biến mất
- Thiếu phu nhân sao? Thảo nào con nhìn cô ấy lại quen như vậy
...
Hy Nguyệt đứng tầm năm phút thì bóng dáng của hai người vô cùng quen thuộc xuất hiện. Nội Phong đang được ông Lãnh Hàn từ từ dìu ra phòng khách
Nhìn dáng người nhỏ nhắn với mái tóc bạch kim, bà nội có phần xúc động
- Hy..Nguyệt? Là con thật sao?
- Vâng
Cô mỉm cười gật đầu rồi đi đến ôm chầm lấy bà
- Nào nào ngồi xuống trước đã
Bà nội vẫn như vậy, vẫn luôn yêu thương cô như một đứa cháu ruột
- Ba năm qua con vẫn ổn chứ?
Người lên tiếng là Lục Lãnh Hàn, ông ngồi xuống chiếc ghế đôn rồi hỏi
Cô ngước sang nhìn ông, vẫn dáng vẻ này so với trước kia cũng không có gì khác
- Dạ, ba...bác Lục
Hy Nguyệt định gọi ông một tiếng "Ba" nhưng cô khựng lại, dùng hai từ "bác Lục" để chào ông Lãnh Hàn
- Con gọi ta là gì?
- Bác Lục. Hmm bây giờ không còn là trước đây nữa...vẫn nên đổi cách xưng hô thì tốt hơn
Hy Nguyệt nhìn ông Lãnh Hàn rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác
- À, bà và bác ba năm qua vẫn khỏe chứ?
- Đương nhiên là ta khỏe, nhưng còn con ba năm qua ở đâu và làm gì?
Nội Phong ôn tồn trả lời, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô xoa xoa
- Ba năm qua con ở....
- Âyy bà nội, ba ơi con về rồi nè!!
Chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã có tiếng nói truyền đến. Cái giọng này là của Giai Lạc. Chắc chắn là em ấy rồi, không thể sai được!!
- Chị dâu??
Cô quay sang hướng mắt về chiếc cửa chính, thấy Giai Lạc đang nắm lấy tay của một cậu nhóc chỉ độ tầm hai tuổi, không những thế cái bụng nhỏ của cô còn hơi nhô nhô ra
Vâng, Giai Lạc lại có thai nữa rồi!!! Chính là nhờ cái tên chồng đáng chết của cô luôn suốt ngày chăm chỉ đâm thủng bao
- Bây giờ làm mẹ, xem ra cũng chín chắn hơn nhiều rồi nhỉ?
- M-m...mợ
Hy Nguyệt mỉm cười nhìn Giai Lạc, bất ngờ nhóc con chập chững chạy lại ôm lấy cô, tay nhỏ níu lấy một góc váy mà bập bẹ
- Giai Vĩ, mau qua đây với mami
Hy Nguyệt hơi bất ngờ sau đó cô nhấc cậu bé lên người mình, cười rồi nói
- Tiểu Vĩ à, phải gọi là chị có biết chưa?
- Tiểu quỷ này, ai dạy con nói từ đó vậy?
Vì bụng chưa to nên Giai Lạc đi lại cũng nhanh nhẹn, thấy mẹ mình tiến lại gần Giai Vĩ đòi xuống sau đó ôm lấy chân Giai Lạc hồn nhiên nói
- C..cậu, hìn..hìn chong..phòng cậu
(Cậu, hình trong phòng cậu)
Vì chỉ mới gần hai tuổi nên Tiểu Vĩ phát âm có phần chưa được chuẩn lắm
Giai Lạc nghe cậu con trai của mình nói có phần ngơ người. Thì ra là anh hai đã dạy nó!!
Nghe đến từ "cậu" Hy Nguyệt cũng đoán được chính là anh ta nên chỉ gượng cười
- B..bế..bế
Giai Vĩ rời khỏi mẹ mình rồi đi lại chỗ Hy Nguyệt đang ngồi. Đây là lần đầu gặp mà chẳng hiểu sao cậu nhóc lại thích Hy Nguyệt đến lạ
- Tiểu Vĩ qua đây cho mami
- Không sao, cứ để chị bế nó
Hy Nguyệt mỉm cười rồi bế cậu nhóc Tiểu Vĩ lên ngồi trên đùi mình. Nhìn nhóc con trong lòng mắt cô có hơi đỏ lên
- Nếu còn..chắc bây giờ cũng đã tầm này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT