Lục Lãnh Phong đứng cạnh cô, một lần nữa vòng tay qua eo nhưng lần này lại dùng tay bóp mạnh lấy. Hy Nguyệt hơi huých khuỷu tay vào người anh, cô không ngờ còn có Chu Kiệt ở đây mà anh ta lại dám giở trò

- Chào anh, Lục tổng

Chu Kiệt đã lên tiếng trước nhưng Lục Lãnh Phong vẫn im lặng đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện

- Không ngờ em lại đi tìm Chu tổng đây nói chuyện đấy

- K-không phải vậy đâu, anh nghe t-tôi nói nè

Lục Lãnh Phong không vội trả lời cô, quay sang nói với Chu Kiệt

- Vợ chồng tôi đây còn có việc, xin phép đi trước

Dứt lời, anh nắm cổ tay Hy Nguyệt ra khỏi khu trưng bày đi thẳng về phía bãi đổ. Lục Lãnh Phong đi khá nhanh trong khi đó cô lại mang giày cao gót làm Hy Nguyệt phải cố gắng đi nhanh để theo kịp tốc độ của anh suýt nữa thì đã té

- Từ từ, anh....anh làm gì vậy?

Lục Lãnh Phong kéo mạnh cô vào xe khiến Hy Nguyệt ngã dài ra ghế sau. Chưa kịp định thần đã bị anh nắm cổ tay đưa sang hai bên khóa trụ

- Tôi đã cảnh cáo cô không được gặp tên chết tiệt đó nữa tại sao không nghe?

- K-không phải vậy đâu, tôi....tôi chỉ là vô tình gặp thôi. Không....không như anh nghĩ đâu mà

Hy Nguyệt sợ Lục Lãnh Phong lại làm ra chuyện như lần trước nên phải hạ giọng giải thích không dám khiêu khích hay chọc tức anh nữa

- Vậy sao?

Lục Lãnh Phong chỉ hỏi lại gỏn lọn đúng hai chữ càng làm Hy Nguyệt thêm phần lo lắng, bất an

- Đ..đúng vậy chỉ....chỉ có vậy thôi. T-tôi hứa sẽ không có lần sau

- Còn muốn lần sau?

Anh gằn giọng hỏi, mặt Hy Nguyệt đã xanh mét, cô liên tục lắc đầu. Lục Lãnh Phong nhanh chóng cúi xuống hôn lấy môi cô

- Ưm...ưm...ưm

Chiếc lưỡi linh hoạt đã nhanh chóng luồn sau vào bên trong. Lúc sau, bàn tay lại lần mò xuống nơi núi đồi xoa xoa nắn nắn, Hy Nguyệt dùng một bên tay đánh mạnh vào vai anh nhưng đối với Lục Lãnh Phong thì nó chỉ như gãi ngứa

Dây dưa mãi một lúc anh mới chịu rời khỏi người cô. Bị anh hôn đến gần mười lăm phút, Hy Nguyệt như muốn ngạt thở, cả người mềm nhũn

Lục Lãnh Phong đỡ cô dậy, để cô dựa lưng vào ghế sau đó lại choàng người qua, Hy Nguyệt hốt hoảng, vừa thở hổn hển vừa nói

- Anh....anh định làm gì nữa, ở ngoài còn có...còn có nhiều người lắm đấy. Anh làm bậy là tôi....tôi la lên đó

- Muốn la thì cứ la, tôi chỉ thắt dây an toàn lại cho cô thôi

Sau khi thắt dây xong xuôi, anh nói tiếp

- Đây là lần cuối cùng gặp hắn, nếu còn lần sau thì không đơn giản như này đâu. Nghe rõ chưa?

Nghe anh nói, Hy Nguyệt gật đầu liên tục. Dứt lời, Lục Lãnh Phong bước xuống xe, mở cửa ngồi vào ghế lái. Tay đặt trên vô lăng, mắt dán vào phía trước tập trung lái xe nhưng miệng lại không ngừng châm chọc cô

- Không ngờ cô luôn muốn làm chuyện đó với tôi đấy. Mà yên tâm, có đi chăng nữa thì tôi cũng phải lựa một chỗ thích hợp để ăn cô

Hy Nguyệt không trả lời mặt đỏ hết cả lên, cô quay mặt sang chỗ khác né tránh anh, chuyện lúc nãy là mình tự suy diễn ngượng chết đi được!!!

Sau ngày hôm đó, truyền thông lại một lần nữa đưa tin về độ hạnh phúc của đôi vợ chồng Lục tổng, chủ tịch tập đoàn LCK

"Lục tổng cùng Lục phu nhân tay trong tay đến lễ khánh thành"

"Lẩn đầu ống kính bắt được khoảng khắc Lục chủ tịch cười vui vẻ với thiếu phu nhân"

"Bốc giá trang phục của thiếu phu nhân đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng"

....

Hy Nguyệt lướt điện thoại vô tình lại thấy mấy tin tức đó, cô thầm nghĩ rồi lắc đầu

- Có cần phải tâng bốc quá vậy không

Riêng về phần Tống Thanh Di, cô ta đọc được vài tin liên quan đến Lục Lãnh Phong và Diệp Hy Nguyệt máu điên như dồn lên não

Cô ta bỏ điện thoại sang một bên, tức giận đập tay xuống bàn

- Diệp Hy Nguyệt ơi là Diệp Hy Nguyệt cô ráng hống hách khi còn có thể đi, ngày tàn của cô sắp đến rồi đó. Sau đó vị trí thiếu phu nhân sẽ thuộc về Tống Thanh Di này. Hahaha!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play